Một lần tắm mà tắm đến hơn ba tiếng không xong.
Mãi đến nửa đêm, Bạch Uyển Ngưng mới được Lục tổng ôm ra ngoài với trạng thái mơ màng không biết trời trăng gì.
Đến giờ phút này mà cô còn không biết tên đàn ông này giả bộ say rượu thì đúng là khinh thường IQ của cô.
Cô nhỏ gằn giọng, khàn khàn trách mắng.
"Lục Kỳ Dương, anh là đồ cầm thú chết tiệt."
Lục tổng yêu cô đến mức có vấn đề rồi, nghe cô mắng vậy hắn bèn tỏ ra rất là hưởng thụ.
"Vợ yêu để sức đến mai thì mắng tiếp được không, em mà mắng nữa là anh không kìm được lại đè em ra tiếp đấy."
Nghe lời uy hiếp trắng trợn như vậy, Bạch tiểu thư nghẹn họng không biết nên nói gì tiếp.
Mãi một lúc sau khi hắn đã đặt cô nằm trên giường, đắp chăn rồi ôm cô vào lòng xong thì cô mới nghẹn ra một tiếng.
"Cầm thú..."
Lục Kỳ Dương cười khẽ, vỗ vỗ cô rồi dỗ dành.
"Được rồi, anh là đồ cầm thú, bảo bối ngoan mau đi ngủ thôi, đêm muộn rồi đó."
Đêm dài nhanh chóng trôi qua, sáng hôm sau.
Nhân lúc Lục Kỳ Dương đang tắm rửa, Bạch Uyển Ngưng đã lén lút lấy một viên thuốc trắng trong hộc tủ và nuốt vội xuống.
Ngay sau đó, cô lại lén lút như ăn trộm mà quay trở về, từ đầu đến cuối đều không phát sinh ra bất cứ điều gì bất thường.
Việc uống thuốc tránh thai đối với Bạch Uyển Ngưng rất mạo hiểm, thứ nhất là ngày đó chính Lục Kỳ Dương đã nối muốn cô mang thai con của hắn, thứ hai là từ đó về sau hắn quản cô rất nghiêm.
Nếu không phải cô may mắn có được thuốc thì đừng mơ lén lút qua mặt hắn được như bây giờ.
"Cạch." Một tiếng.
Cửa phòng tắm mở ra làm cho Bạch Uyển Ngưng giật thót tim, sau đó cô tự an ủi bản thân rằng không việc gì phải sợ, cô nên hành động như bình thường, nếu không thì rất dễ bị nhìn ra dấu vết đáng ngờ.
Lục Kỳ Dương chỉ quấn một cái khăn tắm ngang hông, hắn đi tới ôm chầm lấy cô từ phía sau, hơi nóng của người đàn ông đó truyền qua da thịt cô, khiến cho Bạch Uyển Ngưng không được tự nhiên mà đẩy hắn ra một chút.
Khuôn mặt cô hơi đỏ lên, Lục Kỳ Dương lại như cố tình mà cọ xát và da thịt cô.
"Bảo bối, ngày mai chúng ta đi gặp mẹ nhé."
Vốn dĩ Lục Kỳ Dương còn muốn kéo dài chút thời gian, hắn muốn để cô gái nhỏ này phải yêu hắn rồi thì hắn mới đưa cô về gặp mẹ.
Nhưng sau đó hắn lại suy nghĩ, cảm thấy việc đánh thẳng vào trái tim cô tuy không quá khó nhưng lại cần nhiều thời gian.
Thế nên hắn quyết định ra tay từ chỗ mẹ trước, để mẹ cảm thấy hắn là một người đàn ông tốt và có thể phó thác cuộc sống, khi ấy bà nhất định sẽ khuyên Bạch Uyển Ngưng về chung một nhà với hắn.
Nghe thấy Lục tổng nói như vậy, thân mình cô hơi cứng lại, sau đó cô mới thả lỏng ra.
"Anh không nói dối tôi?"
Lục Kỳ Dương đưa tay ra bế cô đặt lên giường, để cô mặt đối mặt với hắn.
"Anh sẽ không bao giờ lừa dối em."
Nghe hắn nói vậy Bạch Uyển Ngưng mới yên tâm, cô thở phào một hơi, sau đó trước mặt Lục Kỳ Dương, cô lấy ra muốn cuốn lịch nhỏ.
Lục Kỳ Dương đang vui vẻ tột cùng, hắn ngồi bên cạnh cô, đưa tay ra đặt hờ bên hông cô gái nhỏ.
thấy cô không chống cự cũng chẳng bài xích thì mừng rỡ như điên, bàn tay đó lại tiếp tục di chuyển lên trên một chút, cho đến khi bị Bạch Uyển Ngưng vỗ một cái rơi xuống thì mới bắt đầu có dấu hiệu an phận.
"Đừng sờ mó lung tung."
Lục Kỳ Dương gác cằm lên vai cô, thấy cuốn lịch nhỏ thì cũng không nghĩ nhiều, hỏi cô một câu.
"Cái gì đó bảo bối?"
Bạch Uyển Ngưng không đẩy hắn ra được thì cũng mặc hắn, cô lấy bút đỏ gạch đi một ngày trên quyển lịch nhỏ đó, chính là ngày hôm nay.
"Tính ngày."
"Hửm?"
Lục Kỳ Dương không hiểu lắm, hắn hơi nghiêng đầu sang phía đó, Bạch Uyển Ngưng cũng chẳng dấu gì hắn.
"100 ngày bắt đầu tính từ ngày hôm nay, qua hôm nay là còn 99."
Vốn Lục Kỳ Dương còn đang rất vui vẻ, nhưng sau khi nghe được mấy lời đó xong thì vui vẻ trong đáy mắt nhanh chóng tiêu biến, bờ môi mỏng lạnh lùng đang nhếch lên cũng đông cứng lại, sau đó không dấu vết mà hạ xuống, trở thành một Lục tổng lạnh lùng khiến người ta e dè.
Cơ mà điều đó cũng chỉ diễn ra trong nháy mắt, hắn biết, mối tình này là hắn đơn phương từ đầu chí cuối, cô không hề yêu hắn, cô không hề rung động vì hắn một chút nào cả.
Là hắn cưỡng ép cô ở bên cạnh hắn, là hắn ép cô phải kí vào bản hợp đồng 100 ngày đó.
Nếu như Bạch phu nhân không bị bệnh và cần tiền gấp, thì có khi cả đời này cô và hắn cũng chỉ là hai đường thẳng song song mà thôi.
Nếu như không có chuyện gì xảy ra, Bạch Uyển Ngưng sẽ chỉ coi hắn là một người qua đường bình thường, cô không hề biết tới tình cảm điên cuồng chôn sâu trong lòng hắn, cũng không biết tới những đêm hắn tương tư đến khó ngủ chỉ vì cô.
Nếu như...
Không..
không có nếu như gì hết...
Bây giờ cô đã là của hắn, thì cả đời này cũng như vậy.
Hắn không cho phép cô rời khỏi hắn.
Thế nên biến hóa chỉ trong nháy mắt, đôi môi mỏng bạc tình của Lục Kỳ Dương lại tiếp tục câu lên, nở một nụ cười cực kì anh tuấn.
"Còn 99 ngày, bảo bối, là số đẹp đấy."