Edit: Thanh Hưng
Cương Nha, Hoàng Mao Nhi, Tiểu Dương khi vào phòng bệnh không gõ cửa, vì Quách Bách Vĩ đã sớm tỉnh lại trước thời gian, có lẽ đã đi một vòng trong hoa viên của bệnh viện, anh cũng không thông báo người nhà chuyện mình bị thương, sợ cha mẹ ở nhà lo lắng ầm ĩ, thức ăn ở nhà ăn bệnh viện cũng không ngon miệng, cho nên luôn là bọn họ thay phiên nhau mang cháo trắng cùng món ăn gia đình từ nhà đến, Quách Bách Vĩ đặc biệt thích, nhưng là hôm nay có chút ngoài ý muốn, bởi vì bọn họ vừa vào phòng thì phát hiện trên giường bệnh đơn, có hai người nằm.
Mễ Tiệp ngủ không sâu, nghe tiếng động ở cửa thì lập tức tỉnh dậy, mặc dù rèm cửa sổ trong phòng đã được kéo lại cộng thêm thời tiết âm u, ánh sáng cũng không tốt, nhưng Mễ Tiệp vẫn nhìn thấy ba người đứng ở đó há hốc mồm mà nhìn. Đây là trường hợp có bao nhiêu xấu hổ, ở trước mặt đồng nghiệp của Quách Bách Vĩ, mình và Quách Bách Vĩ hai người không mảnh vải che thân cùng nằm trên một chiếc giường, kẻ ngu cũng có thể đoán được là chuyện gì đã xảy ra, Mễ Tiệp hận không thể có một cái lỗ để chui vào, kéo chăn mỏng từ từ trượt vào, dùng ngón tay chọc chọc vào bụng Quách Bách Vĩ.
Quách Bách Vĩ vừa mở mắt đã nhìn thấy ba hòn núi lớn, thở ra một hơi ngồi dậy, suy nghĩ một chút không đúng mình không mặc quần áo, lại vội vàng nằm xuống, thấy ba người kia không biết phân biệt tốt xấu vẫn còn đứng tại đó ngây ngốc, không khỏi buồn bực nói: “Ngốc sao, không biết gõ cửa? Còn chưa cút?”
Kinh ngạc qua đi ba người một câu cũng không nói vội vàng xách theo hộp cơm lui ra ngoài, “lạch cạch” một tiếng khóa cửa lại.
Cương Nha cùng Hoàng Mao Nhi hai mặt nhìn nhau, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, lúng túng cực kỳ, lãnh đạo mình “làm chuyện xấu” bị mình chính mắt nhìn thấy, lại nghĩ Quách Bách Vĩ ở trong đơn vị, luôn là bộ mặt lạnh giống như núi Trường Bạch, không khỏi rùng mình một cái. Mà cô gái nhỏ Dương Lỵ đã sớm đỏ mặt, giờ phút này đầu óc của cô ấy không còn trong sáng nữa rồi, mới vừa rồi cô ấy đã thấy lãnh đạo mặc áo sát nách, ánh sáng mặc dù không tốt nhưng là mắt của Dương Lỵ lại rất tốt, rõ ràng thấy bắp thịt tráng kiện của Quách Bách Vĩ, chỉ là thoáng qua một cái, nhưng lại nhạy bén giống như là một con báo. Mặc dù cô ấy tới chi đội hình trinh chưa được bao lâu, nhưng là ngay từ lúc còn ở trường cảnh sát đã nghe nói đến tên tuổi của Quách Bách Vĩ, được xưng là một trong Tứ Đại Danh Bộ “mặt lạnh” của công an thành phố, sau khi cô gái nhỏ cùng Quách Bách Vĩ trở thành đồng nghiệp, càng thêm vô cùng sùng bái, khi nhìn Quách Bách Vĩ trong hai mắt đều toát ra một chuỗi bong bóng màu hồng, nhưng là bây giờ toát ra cũng chỉ là ngọn lửa vô danh, nghĩ thầm, thần tượng của em, làm sao anh có thể cắm ở trên cái đống kia chứ..., đây không phải là bị chà đạp rồi sao.
Bên trong phòng bệnh Quách Bách Vĩ vừa lầu bầu mắng vừa nhảy xuống giường, nhặt lên quần áo bị ném loạn trên đất, Mễ Tiệp từ trong chăn lộ ra hai con mắt nhìn bốn phía nói, “Đi hết rồi sao?”
“Mẹ kiếp đầu đất, ngay cả cửa cũng không biết gõ, trong đầu đều là phân lừa sao.” Quách Bách Vĩ một bên trách mắng một bên mặc quần vào.
Mễ Tiệp rên rỉ một tiếng, lấy tay vỗ trán bi thương nói: “Ai, mẹ ơi, em đây còn mặt mũi nào gặp người đây.”
Quách Bách Vĩ một phen vén chăn mỏng lên kéo Mễ Tiệp dậy, đem bra treo lên cổ của cô nói: “Anh là người đàn ông của em, ngủ chung cùng anh là chuyện bình thường, nói cái gì vậy?”
“Anh khi nào thì là người đàn ông của em?”
“Đã cùng anh ngủ còn không thừa nhận anh là người đàn ông của em?”
“...... Không biết liêm sỉ.”
Quách Bách Vĩ lại gần hôn Mễ Tiệp một cái, giúp cô cài nút bra, nhân cơ hội ăn chút đậu hũ, mới mặc quần áo cho cô. “Em là bạn gái của Quách Bách Vĩ anh, anh dễ chịu, ai cũng không dám nói gì, yên tâm.”
“Em đây không phải là ngượng ngùng sao, dù sao đó cũng là đồng nghiệp của anh.”
“Mẹ nó, một lát xem anh dạy dỗ bọn họ như thế nào, một chút năng lực phân biệt cũng không có, một đám ngu đần dùng đầu nuôi cá.”
Mễ Tiệp vừa mới rửa mặt xong thì điện thoại vang lên, là Tiểu Hồng gọi tới, hỏi: “Chị Mễ, hôm nay chị có tới không?”
Mễ Tiệp há mồm cắn bánh bao hấp Quách Bách Vĩ đưa tới hàm hồ nói: “Hôm nay cũng chưa biết, có chuyện gì sao? Em xin nghỉ à?”
“Em nào dám xin nghỉ, cái câu lạc bộ này còn muốn mở rộng thêm hay không? Là chuyện đại lý, một hội viên ở thành Nam có xây văn phòng cho thuê, khoảng mấy trăm mét vuông, còn nửa tháng nữa là hoàn thành, nếu là chúng ta vừa ý thì để cho chúng ta thuê.”
“Em xem đó mà làm thôi, không phải đều giao cho em ư, không cần hỏi chị.”
“...... Chị Mễ, chị là bà chủ nha, tại sao chuyện gì chị cũng không để ý thế? Cùng với mấy ngày nay chị thần thần bí bí, có chuyện gì sao?”
“Một người bạn của chị bị ốm phải nhập viện, chị tới đây chăm sóc, nếu không có việc gì nữa thì chị sẽ về.”
“Vậy được, em sẽ báo cáo tiến triển cho chị.”
Mễ Tiệp cúp điện thoại Quách Bách Vĩ lập tức hỏi: “Câu lạc bộ có chuyện gì sao?”
“Không có, mấy ngày trước có lên kế hoạch mở đại lý, bây giờ đã tìm được địa điểm nên hẹn em đi xem.”
“Đại lí? Là hình thức gì?"
“Ai? Sao anh lại hỏi em đến lúc đó sẽ hỏi anh một chút, ví dụ nếu các anh tập thể dục thì các anh sẽ chọn hạng mục gì?”
“Người khác anh không biết, còn anh thích nhất chính là xạ kích, quyền anh, hoặc là chơi bóng.”
“Chơi bóng? Bóng rổ? Cầu lông?”
“Thích nhất bóng rổ, tennis cũng được.”
“Em muốn anh giúp em tham khảo một chút, em đã từng đi Thượng Hải khảo sát, bên trong câu lạc bộ thể hình của người ta thiết bị rất đầy đủ, hơn nữa có rất nhiều người đàn ông thích tự mình đánh bóng vào tường, nghe nói có thể giải tỏa áp lực, có vài người không thích nói chuyện, sẽ đập bóng vào tường để phát tiết cảm xúc bất mãn, anh nói em đưa hạng mục này vào có được không?”
“Không tệ, rất tốt.”
“Vốn dĩ Tiểu Hồng muốn lại phát triển một phòng Gym giống như cũ, nhưng em lại nghĩ, đã hình thành thì không thay đổi không phải là xu hướng phát triển, chỉ có đổi mới mới có thể hấp dẫn thêm được nhiều khách hàng hơn.”
“Ha ha, em thật đúng là có đầu óc kinh doanh, không tệ, anh ủng hộ em, đến lúc đó cho em ở hệ thống công kiểm pháp tuyên truyền miễn phí.”
“Sao có thể thiếu ngài được, còn phải xin ngài che chở tiểu nhân.”
“Vậy còn không mau nịnh bợ anh? Nịnh bợ chậm thì phải trả giá thật cao.”
“Giá cao gì?”
“Cùng anh luyện hoa chiêu.”
“Tại sao anh đã già mà không đứng đắn gì hết vậy, nói chính sự quan trọng hơn.”
“Vậy được, nói chính sự, nói một chút em một tháng buôn bán được bao nhiêu? Em là người của anh nên anh phải biết rốt cuộc một tháng em kiếm được bao nhiêu chứ.”
“Không nói, sợ anh khó chịu.”
“Thôi đi, em hãy yên tâm, mặc dù người phụ nữ của anh kiếm được nhiều hơn anh cũng sẽ không làm tổn thương lòng tự trọng của anh, anh đây vui mừng còn không kịp đấy.”
“Lòng tự trọng? Anh cũng có sao?”
“Em là phụ nữ kiểu gì vậy, về sau nói chuyện chú ý một chút cho anh, cẩn thận anh đánh đòn.”
“Đánh đòn? Oa oh, nghe thật hấp dẫn nha, không biết có cần cởi hết để đánh hay không?”
“...... Ý nghĩ này rất hợp ý anh, không bằng hiện tại chúng ta......”
“Giày vò cả đêm anh còn có hơi sức càn quấy sao.”
Quách Bách Vĩ kéo ống tay áo ngủ, lộ ra hai bắp tay rắn chắc, “Anh thích ăn rau chân vịt, anh là Đại Lực Thủy Thủ.”