Luận Anh Hùng

“Để cho bọn chúng đi!”

Đây là câu nói mà thủ hạ của Long Bát đang rất muốn nghe. Có mệnh lệnh này, bọn họ sẽ không cần phải liều mạng nữa.

Bọn họ đều đã từng nghe uy danh của Vương Tiểu Thạch, huống hồ vừa rồi, Vương Tiểu Thạch vừa ra tay đã đánh bị thương chủ nhân của bọn họ và một đại cao thủ trong tay tướng gia.

Bọn họ đương nhiên không cho rằng võ công của mình còn lợi hại hơn Đa Chỉ Đầu Đà, cho nên bọn họ dừng tay còn nhanh hơn so với lúc được lệnh tấn công.

Vương Tiểu Thạch dường như cũng không bất ngờ. Hắn ra hiệu cho Lương A Ngưu và Thái Truy Miêu, bảo vệ Vương Thiên Lục, Vương Tử Bình và Tôn Ngư rời khỏi.

Lương A Ngưu rất không đồng ý việc Vương Tiểu Thạch bảo vệ cả Tôn Ngư.

Vương Tiểu Thạch dùng ánh mắt tỏ vẻ kiên trì.

Lương A Ngưu không dám cãi lại, mặc dù hắn rất ghét loại người giống như Tôn Ngư.

Đa Chỉ Đầu Đà không quên khoe khoang công lao của mình sau khi thất bại:

- Còn nói không phải do hắn dẫn tới. Các ngươi xem Vương Tiểu Thạch che chở cho hắn như vậy, rõ ràng là nội gian. Cũng may hắn đã bị ta một chỉ đâm xuyên.

Vương Tiểu Thạch nói:

- Hắn không giống ngươi, hắn và chúng ta chẳng có chút quan hệ nào…

Đa Chỉ Đầu Đà nói:

- Ngươi lại liều mạng vì một người hoàn toàn không có quan hệ, bị trúng đao chảy máu sao? Ngươi chỉ muốn cứu người thân của mình, vậy Tôn Ngư là kẻ địch của ngươi sao? Ha, ha ha!

Vương Tiểu Thạch biết có giải thích cũng vô ích, chỉ nói:

- Chuyện các ngươi nhốt người nhà của ta, ta sẽ hỏi cho rõ ràng. Nếu như bọn họ bị các ngươi ngược đãi, chuyện này còn chưa xong đâu.

Long Bát khí thở hổn hển nói:

- Vương Tiểu Thạch, tiểu vương bát đản, ta tha cho ngươi một mạng, bỏ qua không giết các ngươi, ngươi còn dám láo xược như vậy!

Sắc mặt Vương Tiểu Thạch nghiêm nghị, lãnh khốc nói:

- Là ngươi tha cho ta, hay bị bức phải thả người để bảo vệ mình, trong lòng ngươi hiểu rõ. Bất kể ai lại người cầm đầu chuyện này, ngươi hãy nói cho hắn biết, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.

Long Bát giận đến gương mặt lúc xanh lúc tím, dùng ngón trỏ và ngón giữa chỉ vào đối phương nói:

- Ngươi… ngươi… ngươi…

“Ngươi” được mấy tiếng, Vương Tiểu Thạch đã đoạn hậu đi ra khỏi Bát gia trang.

Vương Tiểu Thạch bên này vừa mới rời khỏi, Đa Chỉ Đầu Đà bên kia liền thấp giọng hỏi Long Bát:

- Đã xảy ra chuyện gì?

Hắn đương nhiên biết Long Bát sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Vương Tiểu Thạch, Long Bát đưa ra quyết định như vậy, nhất định là do bị ép buộc.

- Ngô Dạ canh giữ bên ngoài, phát hiện Lãnh Huyết và Thiết Thủ trong Tứ Đại Danh Bổ đã bao vây nơi này, cầm lệnh bài lục soát của Hình bộ trên tay, muốn vào nhà xét hỏi nhân vật giang hồ Vương Tiểu Thạch, Lương A Ngưu và Thái Truy Miêu, đồng thời tìm kiếm lương dân Vương Thiên Lục và Vương Tử Bình bị mất tích, nói rõ là muốn bọn họ hiện thân báo cáo. Ngô Dạ trước tiên giữ chân bọn chúng, sau đó đi vào thông báo.

Long Bát hậm hực nói:

- Nếu như chúng ta đánh tiếp, chẳng những không giải quyết được Vương Tiểu Thạch, còn có thể dẫn Tứ Đại Danh Bổ vào trong nhà. Khi đó muốn đuổi không đi, đuôi to khó vẫy, nếu bọn chúng phát hiện ra những khâm phạm khác bị tướng gia nhốt ở nơi này, vậy thì đại sự không ổn. Không bằng lần này cứ để cho bọn chúng đi.

Đa Chỉ Đầu Đà hừ một tiếng nói:

- Vương Tiểu Thạch đúng là đã thông đồng với bốn tên ưng trảo này.

Long Bát nghiêm mặt lại, vừa nhịn đau vừa nén giận nói:

- Lần này chúng ta sơ ý làm mất con tin của Bạch lâu chủ, phải ăn nói như thế nào đây?

Đa Chỉ Đầu Đà vẫn nhớ mãi không quên “công lao” kia của mình:

- Đều là do hắn tin lầm người. Ai bảo hắn lại có một tên tâm phúc bán rẻ hắn, bảo chúng ta làm sao đề phòng. Là hắn sai trước, không phải lỗi của chúng ta.

Long Bát hừ một tiếng nói:

- Nói cũng phải. Trước tiên cắn lại hắn một cái, nói rằng người của hắn khiến chúng ta rối loạn trận tuyến, gà chó không yên, không thể trách chúng ta làm mất phạm nhân.

- Có điều.

Hắn thở dài một hơi rồi nói:

- Chuyện này không được lộ ra bên ngoài, hơn nữa một lát nữa khách quý tới, nhất định phải an bài cẩn thận. Nếu lại xảy ra chuyện như vậy, chúng ta có hai ngàn cái đầu cũng bị chặt xuống làm cầu đá.

Chung Ngọ giúp hắn bôi thuốc Kim Sang lên vết thương. Một cơn đau tràn vào tâm tạng và lá lách, Long Bát cố nhịn không kêu thảm, bảo vệ mặt mũi của mình. Sau khi băng bó xong, hắn lại tung một quyền đánh bay Chung Ngọ vô tội ra ngoài.

Lúc này, Vương Tiểu Thạch đã đi ra bên ngoài Bát gia trang của Long Bát thái gia, trông thấy Thiết Thủ và Lãnh Huyết đang đợi. Mọi người hiểu ý gật đầu (trên tay Thiết Thủ còn có một con chim đang đứng, chính là Quai Quai, cũng nhìn Vương Tiểu Thạch lau cánh mài mỏ, xem như là chào hỏi hắn), cùng đi đến phủ thần hầu, tại đầu đường Thống Khổ lại gặp Truy Mệnh, “Lão Thiên Gia” Hà Tiểu Hà và “Mục Vi Chi Manh” Lương Sắc.

Lương Sắc giả trang thành Vương Thiên Lục, còn Hà Tiểu Hà giả trang thành Vương Tử Bình, được Truy Mệnh mang theo, cố ý dụ Bạch Sầu Phi truy đuổi. Quả nhiên đã khiến cho hắn không giữ được bình tĩnh, phái người đến đây điều tra xem con tin đã chạy thoát hay chưa. Vương Tiểu Thạch lại ngầm theo dõi, cuối cùng đã cứu được cha già và chị gái.

Đây là mưu kế của Vô Tình và Vương Tiểu Thạch, nhưng ít nhất phải cần năm người có khinh công cực cao.

Mặc dù bọn họ bày ra “cơ hội” này, nhưng “cơ hội” này nhất định phải có “cánh” mới tiến hành được. “Cánh” ở đây chính là phải có vài người khinh công thật tốt.

Bạch Sầu Phi cũng không phải loại tầm thường, khinh công của hắn cực cao, may là khinh công của hắn có cao đến mấy cũng không thể hơn được Truy Mệnh.

Cố ý làm ra vẻ đã cứu được con tin, dẫn dụ Bạch Sầu Phi và chủ lực đuổi theo, chuyện này do Truy Mệnh đảm đương.

Người giả mạo Vương Thiên Lục và Vương Tử Bình khinh công cũng phải thật tốt, ít nhất không thể để cho Bạch Sầu Phi đuổi kịp, hơn nữa còn phải giả vờ như hoàn toàn được Truy Mệnh mang đi, nhưng lại không được làm ảnh hưởng đến thân pháp của Truy Mệnh.

May mắn Lương Sắc là người của Thái Bình môn, nửa đường mới bái làm môn hạ Hoa Khô Phát. Thái Bình môn luôn giỏi về khinh công, bất kể chạy trốn hay là lưu vong, đều là chuyện mà bọn họ chuyên trách, am hiểu.

Hà Tiểu Hà cũng sở trường khinh công. Nàng xuất thân từ thanh lâu, đã từng làm đào kép, đối với việc vừa diễn xuất vừa nhảy nhót, có thể xem là tay nghề điêu luyện.

Ngoài ra còn có hai cao thủ khinh công khác trợ giúp Vương Tiểu Thạch theo dõi Tôn Ngư.

Muốn không bị Tôn Ngư phát hiện, hơn nữa còn theo Vương Tiểu Thạch lẻn vào trọng địa của quân địch, khinh công không tốt thì tuyệt đối không thể đảm đương.

Ngoại hiệu của Lương A Ngưu là “Dụng Thủ Tẩu Lộ”, dùng tay đi đường còn nhanh hơn so với người khác dùng chân, đương nhiên là về khinh công cũng có thành tựu khá cao.

Thái Truy Miêu trong hai đảng Phát và Mộng là một kẻ hết sức nhát gan, không có sở trường gì, nhưng từ nhỏ đã thích đuổi mèo, rượt chó, bắt chuột, cho nên thân pháp rất tốt. Khi xảy ra chuyện, đại họa trước mắt, hắn cũng chạy nhanh hơn người khác. Ban đầu tên của hắn là “Kiến Tường”, sau này mọi người chỉ gọi hắn là “Truy Miêu”, đương nhiên là tên như ý nghĩa.

Những người này đều là “cánh” trong “cơ hội” lần này, có bọn họ thì con tin mới có thể chắp cánh bay được.

Mọi người tụ tập với nhau, đều vui mừng vì hành động lần này hết sức thành công.

Lúc này Vương Tiểu Thạch mới rơi lệ khấu kiến Vương Thiên Lục, lại ôm Vương Tử Bình khóc nức nở, ân cần hỏi han, thỉnh an xin lỗi.

Vương Tử Bình cười đùa hắn:

- Ta còn tưởng rằng ngươi đã hoàn toàn biến dạng, gặp mặt lại lạnh lùng giống như cương thi, phát đạt rồi thì không nhận cha và chị gái nữa.

Lúc này Vương Tiểu Thạch mới nói ra nỗi khổ tâm của mình:

- Ta vừa nhìn thấy các người, trong lòng mừng rỡ, tâm như muốn nứt ra. Nhưng đại địch trước mắt, không thể rối loạn, phải chuyên tâm đối phó mới có thể cứu người thân ra ngoài. Ta chỉ cố gắng kiềm chế mặt không đổi, tâm không loạn, thực ra là tâm loạn nhưng tay không mềm. Ta nhìn thấy phụ thân và tỷ tỷ, giống như được tái thế làm người, nhưng đến bây giờ còn chưa khấu đầu thỉnh an, đúng là không bằng cầm thú, xin phụ thân trách phạt!

Vương Thiên Lục nghe hiểu được một nửa, không hiểu một nửa. Dù sao y cũng không có chuyện gì, chỉ biết con trai của mình lại quen với cả Tứ Đại Danh Bổ danh động thiên hạ, trong lòng đã rất vui vẻ, chỉ nói:

- Bây giờ không sao thì tốt rồi. Ta còn tưởng rằng ngươi đại nghịch bất đạo. Nếu như ngươi bất hiếu bất trung, có cứu bộ xương già ta ra cũng chỉ uổng công.

Vương Tử Bình thì đã nhập bọn với đám người Hà Tiểu Hà, Thái Truy Miêu và Lương A Ngưu, tam cô lục bà *, bày bát quái khắp nơi. Tam cô bao gồm ni cô, đạo cô và cô đồng. Lục bà bao gồm bà buôn người, bà mai, sư bà, tú bà, bà lang và bà đỡ. Trong hán ngữ hiện đại, “tam cô lục bà” thường chỉ các loại phụ nữ phố phường trong xã hội. Vương Tiểu Thạch tiến tới bái tạ đại ân của Truy Mệnh, Thiết Thủ và Lãnh Huyết.

Truy Mệnh dẫn dụ Bạch Sầu Phi hành động sai lầm, dĩ nhiên là có công lớn. Nhưng Thiết Thủ và Lãnh Huyết kịp thời lấy được lệnh bài lục soát, bao vây Bát gia trang, một khi được Quai Quai báo tin, lập tức giả vờ không tiếc quyết một trận tử chiến với đám Long Bát, là mấu chốt quan trọng giúp Vương Tiểu Thạch và thân hữu của hắn có thể an toàn rời khỏi Bát gia trang.

Tam bổ đều cho rằng đây là chuyện nên làm, không cần nhắc đến. Chỉ tiếc là nghe được trong hang động Thâm Ký còn nhốt một đám phạm nhân oan uổng, có thể là chí sĩ yêu nước, hi vọng một ngày nào đó có thể cứu những người đáng thương này ra ngoài.

Vương Tiểu Thạch lại cảm thấy mình thiếu một nhân tình rất lớn, hi vọng ngày sau có cơ hội báo đáp.

Tam bổ đầu đều nói, đây là làm việc công bình, nói đến đáp tạ ngược lại là xem thường bọn họ.

Vương Tiểu Thạch lại hỏi vì sao không thấy Vô Tình xuất hiện. Vô Tình là người sắp đặt mưu kế này, mặc dù y hành động bất tiện, không thể ra mặt, nhưng thực sự là người có công đầu.

Truy Mệnh chỉ nói:

- Đại sư huynh đi xử lý chút chuyện quan trọng đột nhiên phát sinh, cho nên không kịp tới. Nhưng huynh ấy đã biết lệnh tôn và lệnh tỷ bình an, cũng rất vui mừng.

Vương Tiểu Thạch nghe ra có điểm kỳ lạ, chân mày nhướng lên:

- Không biết đại bổ đầu đi làm chuyện gì? Có chỗ nào cần tới tại hạ không?

Đôi mày kiếm của Lãnh Huyết nhướng lên:

- Chuyện của đại sư huynh, e rằng vẫn là làm giúp ngươi.

Vương Tiểu Thạch ngạc nhiên:

- Không biết đó là chuyện gì?

Thiết Thủ lạnh nhạt cướp lời:

- Không có gì ghê gớm, chỉ là xảy ra một điểm (chút) náo loạn.

“Một điểm náo loạn” mà ngay cả Vô Tình đứng đầu Tứ Đại Danh Bổ cũng bị kinh động, chỉ sợ cho dù là “một điểm” thì cái “điểm” này cũng rất lớn.

- Đó là náo loạn gì?

Vương Tiểu Thạch lập tức mẫn cảm:

- Có phải liên quan đến ta hay không?

Truy Mệnh và Thiết Thủ liếc nhìn nhau, đều không nói gì.

Lãnh Huyết nói:

- Quan hệ thì có một chút.

- Chuyện gì vậy?

Vương Tiểu Thạch khẩn trương, hắn cảm thấy bầu không khí có vẻ rất không tầm thường:

- Rốt cuộc là chuyện gì, xin hãy nói cho ta biết! Nếu như Tiểu Thạch làm sai chuyện gì, nguyện xin trách phạt!

Thiết Thủ gật đầu, nhìn sang Truy Mệnh.

Truy Mệnh vội ho một tiếng, nhìn mũi chân mình, giống như phía trên có quả sầu riêng đang đè.

Thiết Thủ hắng giọng một tiếng, nói:

- Đó không phải là lỗi của ngươi, chỉ là… chỉ là, ngươi có hai vị huynh đệ, nhất thời xung động, làm một chút chuyện gây phiền toái…

Vương Tiểu Thạch giống như người trong sương mù:

- Hai vị huynh đệ? Chuyện phiền toái? Đã xảy ra chuyện gì?

Lãnh Huyết nói:

- Là Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu đi ám sát một người…

Y dừng một chút, đang muốn nói rõ mọi chuyện, Truy Mệnh lại cắt lời:

- Tứ sư đệ, chuyện này liên quan đến đại cục, nên chờ đại sư huynh trở về rồi hãy định đoạt… nói không chừng, tất cả chỉ là có lửa mới có khói mà thôi.

Vương Tiểu Thạch nhìn ra thần sắc của bọn họ.

Tam bộ đầu khi giải quyết những vụ án lớn thì tâm tình vẫn bình hòa, khi làm chuyện lớn thì thái độ vẫn bình tĩnh, lúc này trên mặt đều có vẻ ưu tư, rất là bất an, thậm chí nóng nảy khẩn trương. Rốt cuộc hai người Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu đã gây ra chuyện lớn gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui