Luận Anh Hùng

Trần Bì lập tức rút kiếm ra.

Vạn Lý Vọng vội vàng ngăn cản. Hắn muốn thông qua “đàm phán” để giải quyết sự tình… khi bên mình không có nhiều phần thắng.

- Các ngươi muốn làm gì?

- Ta muốn biết, các ngươi vội vội vàng vàng như vậy là muốn đi làm chuyện gì?

- Chúng ta làm chuyện gì, liên quan cái rắm gì đến ngươi?

- Rắm của ta đương nhiên không liên quan đến ngươi, nhưng mà các ngươi nói cái gì chặt tay chặt chân, ta lại nghe được mấy câu. Các ngươi muốn làm gì? Rốt cuộc muốn hại ai?

- Không phải là giết ngươi hại ngươi, lão nương nhà ngươi cũng không ở trong tay ta, ngươi xen vào làm gì?

- Được, vậy chúng ta cứ thoải mái đánh một trận, chúng ta thua thì ý các ngươi, còn các ngươi thua thì áp giải đi gặp Tứ Đại Danh Bổ, thẩm vấn một phen, nếu không thì hãy nói thật cho ta!

- Chuyện này…

Vạn Lý Vọng còn định nói tiếp, nhưng lại không có cơ hội.

- Được!

Chỉ một câu như vậy, Trần Bì vốn đã cầm kiếm nơi tay, lúc này lại xuất kiếm tấn công kẻ địch. Chiến đấu vì vậy bắt đầu.

Chiến đấu cũng kết thúc ngay sau đó.

“Tân Nguyệt Kiếm” Trần Bì đấu với Đường Bảo Ngưu, hắn đã chọn kẻ địch dễ nuốt nhất.

Nhưng mặc dù trên người Đường Bảo Ngưu đầy vết thương, cũng quyết không dễ nuốt.

Đường Bảo Ngưu chiến đấu với đối phương, thái độ rất khác thường, đó là chỉ thủ không công.

Hắn tránh né kiếm thứ nhất của Trần Bì, cũng tránh thoát kiếm thứ hai, lại hung hiểm tránh khỏi kiếm thứ ba, càng trong đường tơ kẻ tóc lách khỏi kiếm thứ tư, lại dưới tình thế thập tử nhất sinh né ra kiếm thứ năm.

Nhưng kiếm thứ sáu lại đâm tới, lần này Đường Bảo Ngưu không thể lui được nữa, cũng không thể tránh né.

Hắn đột nhiên quát lớn một tiếng. Tiếng quát đến từ trong miệng hắn, nhưng thanh âm lại nổ vang phía sau Trần Bì.

Trần Bì lập tức phân tâm, phân thần, hắn xoay người, xoay đầu.

Trong nháy mắt này Đường Bảo Ngưu đã xuất quyền, không phải đánh vào Trần Bì, mà là đánh vào mũi kiếm trên tay hắn.

Mũi kiếm gãy, kiếm đứt ra từng tấc, trong phút chốc đã nứt lên phía trên, khiến cho lưỡi kiếm hoàn toàn vỡ vụn.

Nắm tay lại trực tiếp đánh vào eo bàn tay Trần Bì, khiến cho eo bàn tay vỡ tung, cổ tay trật khớp.

Cánh tay đã gãy, nắm tay lại đánh vào ngực Trần Bì.

Lúc này nắm tay đột nhiên dừng lại, không đánh xuống nữa.

Một quyền này nếu như đánh tiếp, e rằng Trần Bì sẽ biến thành một khối da người.

Trần Bì chán nản nhắm mắt lại.

Đường Bảo Ngưu chậm rãi thu quyền, lỗ mũi ngước lên thật cao.

Vào lúc này, Trần Bì đối diện với địch thủ đang ngước mặt lên trời, có đến bảy phương thức để phản công, mười một phương pháp để tránh khỏi góc chết. Nhưng hắn không làm như vậy, bởi vì hắn đã thua.

Thua chính là thua, đã dám đánh thì phải có gan chấp nhận thất bại.

Hắn thua một cách quang minh chính đại. Chỉ cần bị bại tâm phục khẩu phục, hắn nhất định sẽ nhận thua. Bởi vì hắn là “Tân Nguyệt Kiếm” Trần Bì, không phải là lại bì (vô lại), cũng không phải là lưu manh.

Một người tự trọng sẽ không dùng đến thủ đoạn.

Người sợ thất bại vĩnh viễn không thể thành công. Còn người không sợ thất bại, cho dù có thất bại cũng là một loại thành công khác.

Trận chiến giữa Vạn Lý Vọng và Phương Hận Thiếu lại vừa lúc tương phản. Không phải Phương Hận Thiếu thua, mà là ngay từ đầu Vạn Lý Vọng đã bỏ chạy.

Hắn múa thiết liên hoa, muốn bức kẻ địch không dám đến gần, để cho hắn có thể chạy trốn.

Nếu trong một trăm nam nhân, nhiều nhất chỉ có một người được xem là hảo hán, vậy thì có thể làm một hảo hán hắn đã hài lòng rồi. Nhưng khi làm một hảo hán mà phải trả cái giá quá lớn, hắn thà làm con chuột cũng không cảm thấy hèn hạ.

Thiết liên hoa của hắn xoay tròn dày đặc, có thể công cũng có thể thủ. Nơi nào bị thiết liên hoa đập trúng, nơi đó sẽ trở thành một đóa hoa máu lớn. Cho dù bị dây xích sắc bén cắt vào, nhất định cũng sẽ trầy da tróc vảy. Đương thời, nếu luận về múa thiết liên hoa tốt nhất, Vạn Lý Vọng ít nhất có thể xếp vào ba người đứng đầu.

Hắn múa thiết liên hoa, giống như trong phạm vi một trượng tám sinh ra trăm đóa hoa sen bằng sắt.

Chỉ có điều, cho dù hắn xoay múa nhanh đến đâu, mạnh đến đâu, đầy trời đều là bóng hoa, nhưng vẫn còn có khe hở.

Chỉ cần có một khe hở (thậm chí không cần là một sơ hở), đối với Phương Hận Thiếu đã đủ rồi, ít nhất khinh công của hắn có thể làm được.

Thân pháp “Bạch Câu Quá Khích” một trong những khinh công coi trọng tiểu xảo, linh động cơ biến.

Cái gì là nhất?

Đó là nhanh nhất, đúng lúc nhất, tuyệt diệu nhất, thậm chí cũng làm người ta không thể tưởng tượng nhất, bó tay chịu trói nhất.

Khi Vạn Lý Vọng đang múa thiết liên hoa đến đang hăng say, có ý chạy trốn, bóng người chợt lóe, khuôn mặt trắng trẻo của Phương Hận Thiếu và hắn gần như dính vào với nhau, mặt dán mặt, mũi chạm mũi, miệng đối miệng.

Hắn bị dọa đến giật mình. Chuyện này đúng là không thể tưởng tượng, giống như trong rốn hắn đột nhiên mọc ra một cái đuôi bò cạp vậy

Trong nháy mắt này, Phương Hận Thiếu có ít nhất mười bảy mười tám phương pháp có thể đánh ngã đối phương.

Nhưng Phương Hận Thiếu lại không dùng được, bởi vì hắn chưa từng học qua.

Hắn cũng không thi tiển ra, bởi vì hắn không biết thi triển.

Hắn đã xông vào cửa chết của Vạn Lý Vọng, đáng tiếc là võ công của hắn lại kém xa khinh công của hắn, cho nên hắn chỉ có thể trừng mắt nhìn Vạn Lý Vọng.

Vấn đề là, nếu như hắn không ra tay giải quyết Vạn Lý Vọng, dưới khoảng cách gần như vậy, kẻ địch ngược lại sẽ giải quyết hắn.

Lần này, hắn giống như chỉ muốn bắt lấy cơ hội, đã bắt được đầu và đuôi cơ hội, uy phong một chút, nhưng không ngờ cả người đụng phải thân cơ hội, cơ hội lại lớn hơn thực lực của hắn, nếu như không ăn vào, chỉ sợ cũng vứt không được.

Làm sao bây giờ?

Làm sao cho tốt?

Nhất thời Phương Hận Thiếu không biết làm gì, hắn cũng chẳng làm gì cả.

Hắn chỉ thổi một hơi vào mặt Vạn Lý Vọng, sau đó nói:

- Ngươi xong rồi.

Nói xong câu này, hắn lại đứng chắp tay, giống như xem Vạn Lý Vọng là một kẻ vô dụng, chỉ còn lại một cái lông mao chưa chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui