Luận Anh Hùng

Ôn Nhu nghe đến há hốc mồm, đành phải thật thà nói:

- Thật là đáng sợ.

Hà Tiểu Hà không rõ nàng muốn nói gì:

- Cái gì đáng sợ?

Ôn Nhu le lưỡi:

- Hóa ra lại có nam nhân như vậy.

Hà Tiểu Hà cười nói:

- Không hề đáng sợ chút nào, có nhiều kẻ còn đáng sợ hơn. Có nam nhân, trả tiền rồi thì cho mình là hoàng đế, không thu hồi đủ vốn trên người nữ nhân thì không dừng tay. Bọn họ ép người khác uống rượu, bạt tai nữ nhân, lúc làm chuyện đó thì giống như cầm thú. Hắn sẽ không để cho ngươi thoải mái, không hành hạ ngươi đến chết đi sống lại thì không hài lòng…

Nàng cười khổ nói:

- Rất kinh khủng, tỷ tỷ ta không thể nói rõ cho muội nghe được. Ta thật không hiểu, làm bừa như vậy, hắn cũng là người, cũng biết đau chứ? Vậy thì có gì sung sướng? Nếu như vậy cũng là thú vui, sớm muộn gì cũng sẽ vô cảm đến mức chỉ có cơn đau khi giết chính mình mới giải quyết được vấn đề của hắn.

Ôn Nhu bị dọa đến cả người ngây ra.

Nàng sững sờ nhìn Hà Tiểu Hà, ngay cả mắt cũng không chớp, con ngươi cũng không đảo.

Hà Tiểu Hà vốn cảm thấy nên để tiểu cô nương này hiểu một số chuyện, cho nên mới cố ý nói vài chuyện “thê lương” vừa phải cho nàng nghe, biết một chút việc đời, thêm một chút kiến thức, không ngờ lại khiến nàng trở nên như vậy, chẳng lẽ là sợ đến choáng váng rồi? Hà Tiểu Hà vội vàng dùng tay khua mấy cái trước mắt nàng, nhưng Ôn Nhu vẫn giữ nguyên dáng vẻ trợn mắt há mồm.

Hà Tiểu Hà vội dùng tay lắc lắc nàng:

- Muội làm sao vậy? Này, muội sao rồi?

Lúc này Ôn Nhu mới từ trong trang thái ngơ ngác khôi phục tinh thần lại, thở ra một hơi, không kìm được đỏ mặt, vội vàng thốt lên một câu:

- Thật thú vị.

- Thú vị? Vừa rồi không phải là đáng sợ sao?

Hà Tiểu Hà cũng không hiểu, sau đó hồi tâm suy nghĩ, có lẽ cô gái nhỏ này bất đắc dĩ nên đành phải tỏ ra mạnh mẽ? Vì vậy quyết định nói một chuyện nhẹ nhàng hơn để cho nàng có cơ hội xuống đài:

- Cũng có thú vị. Có thanh niên trẻ tuổi bị người ta đẩy lên, nói năng lắp bắp, ngượng nghịu lúng túng, có người còn đỏ mặt, không chịu cởi quần.

Ôn Nhu vẫn trợn mắt há mồm cười:

- Ha ha.

Hà Tiểu Hà cười đến ngọt ngào:

- Những người như bọn họ, phần lớn chưa từng nếm qua vị ngọt, nóng lòng muốn thử, lại giả vờ là chính nhân quân tử. Bọn họ cuối cùng vẫn giữ quần, thật cho rằng mặc vào cũng có thể làm được. Có người còn ra vẻ thành thục, kết quả chưa làm được gì thì đã cuống cả lên.

Lần này Hà Tiểu Hà nói đến say mê.

Ôn Nhu cũng nghe đến say mê, không nhịn được hỏi:

- Ta nghe nói… lần đầu chuyện đó, lên lầu hoa chuyến đầu, các người... phải mở mang cho hắn.

Hà Tiểu Hà cười khúc khích, giống như con gà mẹ nhỏ:

- Đúng vậy. Cái này gọi là ngàn năm một thuở. Nhưng thông thường người chưa từng trải sẽ không nhận ra là lần đầu. Có người quần còn chưa cởi đã lặng lẽ bước ra, chưa trải qua cảnh đời, chẳng có cách nào. Có người còn hơn ba mươi sắp bốn mươi, nhìn có vẻ lắm tiền nhiều bạc, hình dáng cũng tốt, nào ngờ được cũng là lần đầu, mọi người đối diện, hắn tay chân run rẩy, lại không biết bắt đầu từ đâu? Chỉ còn thiếu xách đèn vào chiếu khắp nơi. Lần đó đúng là khiến cho tỷ tỷ ta cười đau cả bụng.

Hà Tiểu Hà nói đến vẫn cảm thấy buồn cười, cười khanh khách không ngừng.

Ôn Nhu nghe được líu lưỡi:

- Oa, không làm được cũng có, cầm thú cũng có, ngay cả không biết đường cũng có… Tỷ tỷ thật là bản lĩnh, chẳng phải là một cô gái biến thành ba người ứng phó sao?

Hà Tiểu Hà không ngờ Ôn Nhu lại biết khen người như vậy, lời khen này thật thân thiết, lập tức ngả ngớn cười không che miệng:

- Đâu chỉ ba người? Có lúc thật là ngàn tay ngàn chân ngàn cái kia… mới được.

Chợt nghĩ đến phải bớt phóng túng, lúc này mới nghiêm nghị nói:

- Muội muội đây trắng như tờ giấy, thuần như bông hoa, còn tỷ tỷ đây là người phóng đãng, nói chuyện không kiêng dè, có sao nói vậy. Trước khi ta học được võ nghệ, khách muốn ta làm cái gì ta làm cái đó. Sau khi có võ công, nếu ta thích thì sẽ không từ chối, nếu không thích thì chỉ miễn cưỡng xã giao, còn ghê tởm thì sẽ làm cho bọn chúng mất mặt. Bởi vì tỷ tỷ ta còn được hoan nghênh, biết cách hầu hạ nam nhân, đến cầu ta còn phải xem sắc mặt của ta, cho nên mới có ngoại hiệu “Lão Thiên Gia” này. Tỷ tỷ không thể so với muội, xuất thân của mọi người không giống nhau. Bàn luận những chuyện này là thú vui của bọn tỷ muội trong lầu, muội không chê bai, ngại phiền thì tốt.

Ôn Nhu cười híp mắt, nhìn ngón tay của mình, thấp giọng nói:

- Cũng phải có người nói cho ta biết những chuyện này, nếu không thì ta chẳng những không giống như một nữ nhân, còn không giống như một con người lắm.

Hà Tiểu Hà lập tức thừa cơ hội tới gần một chút, nói:

- Cho nên, muội muội có tâm sự, ta liếc mắt một cái đã nhìn ra. Tỷ tỷ có chuyện gì cũng nói với muội muội một cách thân thiết, nhưng muội muội có chuyện lại không muốn nói với tỷ tỷ một cách tri âm. Tỷ muội tỷ muội, ngươi tình ta nguyện, nào có chuyện chỉ nghĩ cho mình như vậy.

Ôn Nhu vội nói:

- Không phải, Hà tỷ không nên nói như vậy. Ta vẫn muốn hỏi…

Hà Tiểu Hà đến gần hơn:

- Hỏi cái gì?

Ôn Nhu cúi thấp đầu xuống, gần như rút vào trong áo:

- Ta hỏi tỷ…

Hà Tiểu Hà dùng tay ôm vai Ôn Nhu:

- Hỏi đi, đừng ngại.

Ngón tay Ôn Nhu vẫn luôn vò vạt áo, cuối cùng nói với giọng chỉ có muỗi mới nghe được:

- Ta lo lắng...

Hà Tiểu Hà nói:

- Hả…

Ôn nhu nói:

- …

Hà Tiểu Hà:

- Như vậy à…

Ôn nhu nói:

- …

Hà Tiểu Hà:

- Như vậy sao...

Ôn Nhu nói:

- …

Hà Tiểu Hà:

- Vậy muội rốt cuộc có hay không…

Ôn Nhu nói:

- Ta…

Giọng nói của bọn họ rất thấp, cho dù đến gần bên cạnh e rằng cũng không nghe được rõ ràng nội dung câu chuyện. Chỉ biết trước tiên Hà Tiểu Hà lắng nghe, Ôn Nhu thổ lộ; sau đó Hà Tiểu Hà chỉ bảo, đến phiên Ôn Nhu chú ý lắng nghe.

Đó là lời của nữ nhân, cũng là chuyện của nữ nhân.

Hơn cả buổi, một hồi lâu, Ôn Nhu mới không còn xấu hổ, khẩn trương, cả người giống như nhẹ nhõm đi.

Nói đến khúc sau, hai người đều rất tri âm tri tình, thân thiết tri kỷ, Hà Tiểu Hà lại cười an ủi nàng:

- Muội đã sau đó không có… vậy cũng không cần lo lắng nữa. Nếu đã tới, cần phải nói với tỷ tỷ ta, khỏi phải sợ hãi.

Ôn Nhu dường như cũng được an ủi, cảm thấy lạc quan hơn:

- Nghe tỷ nói như vậy, ta bớt buồn phiền hơn nhiều.

Hà Tiểu Hà híp mắt nói:

- Nếu muội lo lắng, hay là lo lắng cho Vương Tiểu Thạch đi.

- Hắn à?

Ôn Nhu dường như từ trước đến giờ không cảm thấy người này có gì phải lo lắng:

- Hắn có gì để lo?

Hà Tiểu Hà nhếch miệng cười nói:

- Muội không sợ hắn bị người khác đoạt mất sao? Hắn đối với muội tốt lắm mà.

Ôn Nhu cười khẽ nói:

- Hắn thì có gì tốt? Bảy tám tên ngốc cộng lại cũng không ngốc bằng hắn. Tỷ thích hắn thì cứ thích, ta mặc kệ. Hắn cứ quấn lấy thật phiền phức, ta còn sợ đuổi con ruồi cũng không đuổi được hắn. Các người xem hắn là đại ca, còn ta chỉ xem hắn là hòn đá nhỏ.

Sau đó đôi tay của nàng vuốt lên đuôi tóc, ưỡn ngực, hít một hơi thật sâu, tư thế kia rất mê người, chẳng những làm người ta mơ tưởng hão huyền, cũng đủ làm người ta nghĩ bậy nghĩ bạ:

- À, ta rất vui vẻ. Ta cảm thấy mình còn có thể vui vẻ thêm mười năm tám năm. Cho dù sau này ơi vào cửa Phật cũng đáng, bởi vì ta vẫn sung sướng hơn người khác gấp mười lần tám lần.

Hà Tiểu Hà thấy nàng say mê, nghĩ đến những chua xót đắng cay của mình khi ở cái tuổi này, bất giác lưỡi cảm thấy chua. Nàng vốn định khuyên Ôn Nhu đối xử với Vương Tiểu Thạch cho tốt, chợt nghĩ đến, có lẽ chính vì Vương Tiểu Thạch đối xử với Ôn Nhu quá tốt, quá chu đáo, quá từng li từng tí, cũng quá chú trọng ân cần, cho nên Ôn Nhu mới không thèm để ý, không thèm quan tâm đến hắn như vậy.

Như thế cũng được, nếu như mình lại nói tốt cho Vương Tiểu Thạch, đại cô nương này ngược lại càng không để Vương Tiểu Thạch vào mắt.

Cho nên nàng hỏi:

- Muội đã hạnh phúc như vậy, cần gì phải lưu lạc giang hồ chịu khổ với mọi người? Cho dù quan phủ truy nã, muội chỉ cần trở về Lạc Dương, lệnh tôn có quan lớn đối đầu với Thái Kinh làm chỗ dựa, quá nửa không thể làm gì được muội. Ra khỏi nhà mới là tứ đại giai không, ở nhà vẫn là tứ đại bất không. Ngọt đắng chua cay đều phải nếm đủ, hoa trong gương, trăng trong nước mới là sự thật.

Ôn Nhu lại không nhân ra ý nhạo báng trong ngữ điệu của Hà Tiểu Hà, chỉ đắc ý vui vẻ nói:

- Ta không về đâu. Ta và các người chạy ngược chạy xuôi, tiêu dao tự tại biết bao, như vậy càng có thể hạnh phúc hơn gấp mười gấp trăm lần.

Nếu cô hạnh phúc như vậy, ta cũng không tiện xen vào.

Trong lòng Hà Tiểu Hà chỉ đành thở dài.

Ôn Nhu lại đột nhiên hỏi:

- Làm sao mới có thể thử được một nam nhân có thật lòng với ngươi hay không?

Hà Tiểu Hà nghe được câu hỏi đột ngột này, cũng không biết phải trả lời thế nào, nhưng lại không thể không trả lời, cho nên đành hỏi ngược lại:

- Là nam nhân như thế nào?

Ôn Nhu nghiêng đầu suy nghĩ một chút:

- Loại nam nhân luôn cho mình là đại nam nhân, đại anh hùng.

Lúc này Hà Tiểu Hà còn đang thương cảm thân thế (nhưng Ôn Nhu vẫn không nhìn ra), chỉ thờ ơ nói:

- Biện pháp có rất nhiều loại, nếu muội muốn thử xem hắn đối với muội…

Ôn Nhu hăng hái nói:

- Ta muốn loại nào tùy tiện, thuận tiện nhất, ta muốn thử xem hắn đối với ta có phải phục phục tùng tùng, ngoan ngoãn nghe lời hay không.

Hà Tiểu Hà thầm nghĩ, ngoan ngoãn nghe lời? Phục phục tùng tùng? Thiên hạ nào có chuyện hắn vì ngươi không sợ hi sinh, còn ngươi chẳng hề để ý tới sống chết của hắn. Lại không phải lên lầu lên quán, tùy tiện chọn một món ăn, chọn một món hàng. Có điều Ôn Nhu đã hỏi, nàng cũng tùy ý đưa ra một đáp án:

- Đánh hắn một cái bạt tai, không phải được rồi sao.

- Đánh hắn bạt tai?

Ôn Nhu chớp đôi mắt sáng xinh đẹp mang theo một chút ướt át:

- Tại sao?

- Không tại sao cả, không có nguyên nhân, không có lí lẽ.

Hà Tiểu Hà nói chuyện giống như thuyết minh:

- Muội cứ đánh hắn một cái như vậy, nếu như hắn không đánh trả, không tức giận, không né tránh, đó là thật sự yêu thích muội, nhường nhịn muội.

Nàng chỉ tùy tiện nói, bởi vì nàng đã có phần không kiên nhẫn.

Một mặt nàng đã giải quyết vấn đề của Ôn Nhu, mặt khác nàng lại có vấn đề của mình, cho nên nàng tùy tiện nói cho qua chuyện.

Nàng không biết Ôn Nhu lại làm thật.

Ôn Nhu thật sự đánh người khác một cái bạt tai.

Người nàng đánh là Vương Tiểu Thạch.

Hà Tiểu Hà kết thúc cuộc nói chuyện, muốn tìm Lương A Ngưu sắp xếp làm thế nào đối phó với những kẻ truy tung, đuổi giết. Sau đó Vương Tiểu Thạch lại đến tìm Ôn Nhu, hỏi nàng về đặc tính của mấy loại dược thảo giải độc đặc biệt như “kê cốt thảo”, “hỏa phục linh” và “ngân cẩu tích”, sau đó lại hỏi nàng lạnh không? Sợ nàng ở trong miếu cảm thấy buồn bực, liền lén đưa cho liễu nàng mấy phong pháo, ngoài ra còn đưa một chút đồ ngọt mứt kẹo mà Ôn Nhu thích.

Nhưng không ngờ, Ôn Nhu cắn cắn môi, lại trở tay tát hắn một cái.

Hắn không ngờ tới, cũng không tránh né.

Một tiếng “bốp” vang lên, đánh vào giữa mặt.

Vương Tiểu Thạch vuốt gò má nóng rực, hắn lại trở thành một nam nhân bị nữ nhân đánh.

Mà Ôn Nhu lại là một nữ nhân đánh nam nhân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui