Luận Anh Hùng

Đêm hôm đó, trước khi đi tới “rừng đen”, Tam Cô đại sư nói với mọi người:

- Mọi người cẩn thận, nơi này rất tối, lão nạp mở đường cho chư vị, nhưng vẫn xin lưu ý trước mặt.

Lương A Ngưu nghe vậy liền lầu bầu:

- Cái gì lưu ý trước mặt, chúng ta cả tám trăm dặm đều lo lắng đề phòng, một cái rừng đen có là gì.

Ôn Nhu cũng theo ánh trăng chỉ về phía xa, cười hỏi:

- Rừng đen, là một mảng rừng rậm lớn phía trước sườn núi kia sao? Có vẻ hơi dày đặc, thoạt nhìn cũng không có gì. Chúng ta núi đao biển lửa cũng đã xông qua, cũng không cảm thấy đao quá sắc, lửa quá nóng, cánh rừng đen này cũng không thể nhuộm người sáng láng thành bồ đề đen chứ.

Nói xong liền cười lên yêu kiều.

Tam Cô đại sư biết bọn họ cũng không thèm để ý, liền nói:

- Lão nạp vẫn khuyên chư vị cẩn thận là hơn.

Tuổi tác của y không lớn lắm, còn chưa biết là nam hay nữ, lại thường thích tự xưng là “lão nạp”. Mọi người đều rất không đồng ý cái danh hiệu này của y.

Vương Tiểu Thạch thấy thế liền cười nói:

- Tại khu vực này “rừng đen” cũng có chút tiếng tăm, ở trên giang hồ cũng có thành tựu.

Phương Hận Thiếu cũng nghe được một số tin đồn, vì vậy phối hợp với đề tài của Vương Tiểu Thạch, nói:

- Đúng, từng có không ít nhân vật nổi tiếng trong võ lâm ngã xuống ở đây.

Ôn Nhu vẫn không lưu tâm, chỉ ngạc nhiên hỏi:

- Rắn sâu chuột kiến, độc vật mãnh thú trong rừng này lợi hại như vậy sao?

Vương Tiểu Thạch nói:

- Nơi này địa hình kỳ quái, nơi ao đầm chướng khí rất nặng, không cẩn thận rất dễ sa chân, không thể không đề phòng. Hơn nữa trong rừng này mỗi cây mỗi lá, mỗi cọng cỏ, mỗi hòn đá đều có màu đen, bùn cũng màu đen, cây dày và đặc, rắc rối phức tạp, đường xá khó phân. Buổi tối vào rừng, lần mò trong đêm, có thể nói là đưa tay không thấy năm ngón, phải cẩn thận bị người khác thừa cơ hội.

Lương A Ngưu vẫn không để trong lòng:

- Hoàn cảnh hiểm ác, ai chưa từng qua? Một cánh rừng, bà nội nó nhiều nhất chỉ có thể biến ra một đám ma quỷ. Họ Lương ta còn muốn bắt quỷ đây.

Nói đến chuyện ma quỷ, Ôn Nhu lại có vẻ biến sắc.

Nàng không sợ trời, không sợ đất, nhưng sợ nhất là chuyện về ma quỷ và cái từ quỷ này.

Vì vậy nàng lại bắt đầu oán trách:

- Nếu nơi này có nguy hiểm, sao phải buổi tối mới vào rừng? Trời sáng ban ngày, không phải bình an hơn sao. Đây không phải là rãnh rỗi không chuyện gì, tự mình tìm khổ sao.

Vương Tiểu Thạch khéo léo nói:

- Cô có điều không biết. Nơi này nếu đi qua vào ban ngày, mặt trời vừa chiếu, khí trời chuyển nóng, chướng khí sẽ mạnh, độc khí mờ mịt. Có lẽ ngoại trừ ma núi, cương thi không hô hấp, không ai có thể qua được cánh rừng lớn như thế này. Cho nên không chờ đến ban đêm thì thật sự không qua nổi khu rừng này.

Vương Tiểu Thạch vừa nhắc tới ma núi, cương thi, Ôn Nhu vừa nhíu mày vừa nhăn mặt, giậm chân cắn môi nói:

- Bảo ngươi đừng nhắc tới cái đó… cái đó, ngươi còn nói!

Vương Tiểu Thạch cười bồi nói:

- Tam Khô đại sư muốn vào rừng buổi tối, cũng là do bất đắc dĩ, muốn tốt cho mọi người, mọi người vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn. Ta thấy mấy ngày qua y lúc đi lúc dừng, lúc chậm lúc nhanh, có lúc ngày đêm đi gấp, có lúc ngày nghỉ đêm đi, chính là muốn chọn thời cơ tốt nhất vượt qua mấy cửa khẩu quan trọng này.

Tam Khô nghe vậy liền nhìn Vương Tiểu Thạch một cái, trong mắt có lòng biết ơn vô hạn.

Y biết y không uổng công, bởi vì dù sao cũng có người hiểu rõ nỗi khổ tâm của y.

Vương Tiểu Thạch cũng sâu sắc nhìn Tam Khô một cái, trong mắt cũng có ý cảm tạ không nói hết.

Hắn hiểu rõ tất cả mọi thứ đối phương làm cho bọn họ, thậm chí biết không thể dùng lời cảm ơn để biểu đạt.

Hai người khẽ gật đầu, giống như vái chào.

Ôn Nhu lại nhìn không vừa mắt.

Nàng hậm hực nói:

- Quỷ thì quỷ, âm thì âm, cái gì rừng đen hay không rừng đen, Ôn Nhu ta tay chân cứng tay cứng xông qua cửa ải của nó, không cần liếc ngang liếc dọc.

Tam Khô vội nói:

- Trên đường chúng ta dừng dừng đi đi, quả thật là phải chọn đúng thời cơ, đi qua bốn cửa ải lớn phía trước. “Rừng đen” chính là cửa thứ nhất. Ta chọn tối nay có ánh trăng chiếu sáng, thừa dịp này vượt qua, có thể đề phòng trong tối có biến. Đáng tiếc trời có gió mây bất trắc, tối nay gió lớn, mây dày nổi lên, chỉ sợ mây trôi che trăng, đây là chuyện không ai có thể dự đoán được. Lúc có ánh trăng dễ đi một chút, lúc không có ánh trăng chỉ có xông xáo. Tốt nhất mọi người nên nối đuôi nhau mà đi, đầu đuôi phối hợp, để Đường cự hiệp đi chính giữa.

Mọi người thấy y nói rất nghiêm túc, cũng không dám xem thường.

Bọn họ do Tam Khô đại sư mở đường, Vương Tiểu Thạch đoạn hậu, Đường Thất Muội và Lương A Ngưu một trước một sau kèm Đường Bảo Ngưu ở giữa.

Đường Bảo Ngưu cũng lặng lẽ đi ở chính giữa đoàn người này.

Nếu đổi lại là ngày thường, hắn nhất định sẽ cho rằng để hắn đi ở giữa là được người khác bảo vệ, là sỉ nhục lớn lao, là khinh thường năng lực của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không chấp nhận.

Hắn hiện nay lại không kêu một tiếng, không nói lời nào, chỉ đi theo mọi người.

Hắn là nhẫn nhục chịu đựng?

Hay là không tranh khí thế?

Hay là căn bản không có cảm giác, đã mất đi cảm giác?

Một đại hán dũng mãnh như thiên thần, hiện nay lại thường lặng lẽ rơi lệ, tâm thần chán nản, rốt cuộc là mất đi đấu chí, hay là không còn tình cảm?

Trăng chiếu xuống đầu.

Rừng đen dưới ánh trăng đặc biệt sáng.

Nhưng nếu một người trong lòng uất ức, âm u, trăng có sáng, trời có sáng, cũng chiếu không vào đầm sâu không đáy trong lòng hắn.

Không phải sao?

- Không phải sao?

Ôn Nhu phát hiện, trong rừng mặc dù từng cọng cây ngọn cỏ đều có màu đen, nhưng bởi vì luôn có ánh trăng từ giữa lá giữa cây chiếu vào, đi lại trong lòng cũng bình yên hơn nhiều, liền nói:

- Nơi này cũng chẳng có gì mà.

Phương Hận Thiếu cố ý hỏi nàng:

- Không có cái gì?

Ôn Nhu liền dứt khoát nói ra hết:

- Không hề đáng sợ chút nào, ta còn tưởng là địa phủ minh cung gì chứ, hóa ra chỉ là một cánh rừng hơi tối một chút.

Nàng nói đến đây, chợt nghe cú đêm hay là thứ gì kêu lên mấy tiếng, còn có thứ gì dùng sức vỗ cánh hay ngực, hơn nữa còn lướt qua giữa mấy gốc cây phía sau nàng, phát ra một tiếng “vèo”. Trong một lùm cỏ dày trước người không xa còn vang lên mấy tiếng rên rỉ giống như người sắp chết kêu gào.

Ôn Nhu nghe được mặt mày thất sắc, cũng không nói chuyện nữa. Chỉ nghe Tam Khô đại sư ở phía trước vẫn đang nói:

- Lưu ý dưới chân, chú ý trước mặt.

Ôn Nhu bị dọa đến trong lòng rộn ràng như nai đạp, chỉ mong sao không để ý đến thứ gì thì tốt hơn. Lúc đầu nàng cảm thấy mình càng đi càng nhanh, nhưng đến chỗ cánh rừng hơi có khoảng trống, vừa nhìn mới biết, hóa ra không phải mình đi nhanh, mà là trăng đi nhanh; lại đi thêm một đoạn, lúc này lại giác ngộ cũng không phải trăng đi nhanh, mà là đám mây theo gió lang thang cuồn cuộn bay nhanh.

Lần này mới hiểu rõ dụng ý của Tam Khô đại sư khi chọn buổi tối có có ánh trăng chiếu khắp để đi qua khi rừng rậm này, nếu là mùng một đến mùng năm, hoàn cảnh hiểm ác, muốn vượt qua cánh rừng này e rằng không phải là chuyện dễ dàng.

Có điều hiện giờ đã đi hơn một nửa cánh rừng, trông thấy không hung không hiểm, nhưng cái đám bằng hữu ham ăn biếng làm đáng ghét nhất thế gian bên cạnh mình, ngày thường luôn nói mình nhát gan, lần này phải uy phong một chút cho bọn hắn xem thử, mới coi như không uổng cái danh hiệu “Ôn nữ hiệp” này.

Làm sao để uy phong?

Phải tìm một người dọa cho hắn hết hồn mới được!

Ôn Nhu nghĩ tới đây, người đầu tiên nghĩ đến dĩ nhiên không ai khác ngoài La Bạch Ái.

Hà hà hà hà hà, La Bặc Cao, xem bản cô nương lần này không dọa chết ngươi cũng phải dọa cho ngươi đái ra quần mới được!

Do đó nàng khẽ nhón chân, lặng lẽ rời đội đi về phía trước, nhẹ nhàng bước đến phía sau La Bạch Ái, dùng sức vỗ vào cánh tay hắn, hét lên một tiếng:

- A ha!

Sau đó nàng vui mừng phấn khởi, suy nghĩ chủ quan, tưởng tượng đến cảnh La Bạch Ái bị nàng dọa đến ba hồn không thấy bảy phách, phân chó trở thành rác rưởi.

Có câu là “hi vọng càng cao, thất vọng càng lớn”, tình hình chính là như vậy.

La Bạch Ái cũng không phải không bị dọa, mà là hắn bị Ôn Nhu dùng sức vỗ một cái, lại lớn tiếng gọi, hắn lập tức xoay người, lộ ra biểu tình kinh sợ trong bảy loại biếu tình, hơn nữa còn nói rõ ràng:

- Ai, da! Ta, dọa, chết, ta, rồi, dọa, chết, ta, rồi, thật, bị, cô, dọa, chết, rồi!

Mọi người nghe vậy cũng không nhịn được ầm lên, sự khẩn trượng suốt đêm đi trong rừng rậm cũng giảm đi không ít.

Tên ranh con này làm sao lại sớm đề phòng ta sẽ tới dọa hắn?

Thật là quá đáng.

Lần này dọa hắn không chết, lần tới phải dọa cho hắn mất hồn mất vía nửa điên nửa khùng mới tiêu tan mối hận trong lòng này!

Ôn Nhu trăm điều không thể lý giải, nàng lại quên mất trên đời có một thứ gọi là cái bóng.

Có ánh trăng thì sẽ có bóng.

Ánh trăng tuy dịu, nhưng cũng là ánh sáng.

Dưới ánh trăng đương nhiên cũng có bóng, cái bóng này còn có một tên gọi rất đẹp, đó là “bóng trăng”.

Lúc Ôn Nhu đến gần dọa người, La Bạch Ái luôn luôn nhạy bén linh hoạt, phản ứng còn cao hơn võ công thực lực, đương nhiên đã sớm phát hiện ra.

Ôn Nhu muốn dọa hắn.

Làm sao đây?

Lại không thể tránh.

Bởi vì cô gái nhỏ này rất biến thái, một khi dọa không được, sau này cho dù có tắt thở, chỉ sợ nàng cũng phải lôi tử thi ra khỏi hòm dọa cho không chết không thôi mới cam tâm.

Cũng chỉ đành để cho nàng dọa.

Do đó La Bạch Ái liền giả vờ lộ ra biểu tình kia.

Chẳng ngờ Ôn Nhu vẫn không hài lòng, còn hết sức không hài lòng.

Nàng cho rằng La Bạch Ái cố ý nhạo báng nàng, cho nên càng bất phẫn bất bình.

Lúc này, Tam Khô ở phía trước lại tận tình khuyên bảo dặn dò:

- Cẩn thận dưới chân, đừng rời hàng ngũ, lưu ý trước mặt, đừng khinh đừng lơ.

Vương Tiểu Thạch ở phía sau cũng nhắc nhở:

- Lúc này cũng đừng chơi đùa nữa, vẫn nên đề phòng…

Ôn Nhu nghe vậy, trong lòng càng không vui.

Lải nhải như vậy, chẳng vui vẻ chút nào!

Nghiêm túc đi như vậy, giống như cái gì? Coi là cái gì? Chẳng khác nào đội ngũ cản thi (điều khiển thi thể) của Tương Tây.

Nghĩ đến “cản thi”, trong đầu Ôn Nhu hiện lên một hình ảnh, liền cảm thấy sợ hãi. Đi được mấy bước, dưới chân nàng bỗng mềm nhũn, trước mắt tối sầm, mọi thứ đều giống như bị một túi vải lớn màu đen che lại, không nhìn thấy thứ gì, tất cả đều biến mất, tối đen.

Ôn Nhu muốn giãy dụa, nhưng trước mắt đều là màu đen, nàng lại lệch khỏi đội ngũ, lại khổ vì hét không ra tiếng, chỉ cảm thấy trong một chùm nước đen u ám giống như có ma quỷ yêu phách, đang quấn lấy tay chân của mình, kéo vào trong lòng đất.

Nàng giãy không ra, cũng vùng không thoát.

Nàng gọi không ra, cũng hét không được.

Giống như một cơn ác mộng, một ác mộng màu đen trong đêm tối.

Nàng hoảng sợ, trong lòng vẫn luôn kêu la: “Chết rồi chết rồi chết rồi chết rồi, lần này gặp quỷ rồi, lần này chết chắc rồi…”

Cho đến khi trong tai nghe được một tiếng kêu:

- Minh đầu đến minh đầu đánh, ám đầu đến ám đầu đánh! Bốn phương tám hướng đến toàn phong đánh, hư không đến liên giá đánh, đánh đánh đánh đánh đánh! (1)

Tiếng kêu đánh liên tục này giống như một tiếng sét đánh vào nàng, khiến nàng tỉnh lại.

Lúc này nàng mới nhìn thấy một chút ánh sáng.

Ánh trăng.

Còn có một chút ánh sáng khác.

Một thanh phương tiện sạn (vũ khí giống như của Sa Tăng) làm bằng thép tinh bay múa dưới ánh trăng, miệng sạn phản chiếu ánh trăng tỏa ra ánh sáng lạnh.

Lúc này Ôn Nhu mới xem như là “tỉnh” lại, cũng đứng lên.

Tiếp đó, nàng phát hiện không phải mình “đứng” lên, mà là được người ta “đỡ” lên.

Người đỡ nàng là Vương Tiểu Thạch.

Trước mắt lại có người đang liên tục hét lên, giao thủ, chiến đấu.

Người ra tay là Tam Khô đại sư, y (hay là nàng?) trước người, sau người, trái người, phải người đều có mấy điểm đen bóng đen, giống như yêu mị trong đêm tối nhìn chằm chằm vào đại sư vung vẩy phương tiện sạn này. Ôn Nhu chỉ liếc mắt nhìn, liền phát hiện mấy cái bóng đen đáng sợ kia chính là “sự vật” vừa rồi dính lấy mình, mặc dù nàng còn không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, hiện giờ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Chú thích:

(1) Ý của câu này muốn nói, khi ý niệm của thanh minh xuất hiện, ta sẽ đoạt quán chiếu của thanh minh, không lưu vết tích. Nếu phát giác được vô niệm, ta cũng đoạt giác tri của vô niệm này. Liên giá là một công cụ dùng để tuốt lúa thời xưa, ý là hễ có phát hiện tác ý vết tích nhỏ bé của tâm niệm, đều khiến nó rơi ra, cho đến vô tướng.

Quán chiếu (Contemplation) không khác mấy đối với sự tập trung, mặc dù nó là sự tập trung, nhưng ở đây sự chú tâm của hành giả thật kiên cố và chặt chẽ. Do đó, quán chiếu là giai đoạn phát triển toàn diện của sự tập trung. Quán chiếu mở lối cho trí tuệ trực giác và nhiều năng lực siêu nhiên khác mà người ta thường gọi là những năng lực huyền bí, và chúng ta có thể đạt đến những năng lực này ngay cả trước khi đạt đến trạng thái Niết Bàn.

Giác tri là một loại thể nghiệm, hoàn toàn tập trung sự chú ý vào những kích thích bên trong và bên ngoài cá thể vào giây phút này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui