Luận Anh Hùng

Hà Trạch Chung dẫn Tôn Thanh Nha trở lại.

Tôn Thanh Nha cũng mang đến một thứ, đó là một cây kéo lớn màu vàng giống như miệng hổ, lại khảm răng cưa, “cụp” một tiếng là có thể kẹp đứt một cái đầu người.

Thích Thiếu Thương nhìn cây kéo vàng óng kia, trên mặt lộ ra vẻ suy nghĩ.

Tôn Thanh Nha thấy đám người Thích Thiếu Thương đều đã mặc đồ đen, trang phục gọn gàng, tùy thời có thể kéo mũ che mặt, toàn quân đợi phát, cũng nhăn răng ra, trên mặt hiện ra thần thái kỳ dị.

Thích Thiếu Thương hỏi:

- Đây là binh khí Thị Phi tiễn mà Tôn Vưu Liệt dùng để thành danh?

Tôn Thanh Nha đáp:

- Vâng.

Thích Thiếu Thương lại hỏi:

- Tại sao nó lại ở trong tay ngươi?

Tôn Thanh Nha nói:

- Y không mang theo hành động.

Thích Thiếu Thương hơi ngạc nhiên:

- Hắn giao nó cho ngươi?

Tôn Thanh Nha cắn môi gật đầu.

Chợt nghe sau lưng có một giọng nói vang lên:

- Tôn Vưu Liệt đã không mang theo binh khí độc môn, chắc đã không dự định còn sống trở về. Như vậy, hắn nhất định đã nhắn nhủ vài lời quan trọng với ngươi.

Người lên tiếng là Dương Vô Tà.

Y đã trở lại, hơi thở dốc.

Thích Thiếu Thương thậm chí không quay đầu lại.

Y sớm biết Dương Vô Tà đã trở về.

Trở lại thật nhanh!

Thích Thiếu Thương không nhịn được trong lòng cao hứng, y biết Dương Vô Tà nhất định đã có thu hoạch.

Nếu như không có thu hoạch, người này quyết không dễ dàng trở về tay không.

Y cũng không phải nghe thấy giọng nói mới phân biệt được là Dương Vô Tà.

Từ sau khi quen biết đại tỷ Lại Tiếu Nga của Đào Hoa xã, cộng thêm “Phạn Vương” Trương Thán trong Phong Vũ lâu “làm mẫu biểu diễn”, y đã biết không thể dựa vào giọng nói để phân biệt người khác. Bởi vì bọn họ có thể mô phỏng âm thanh của người khác, thậm chí là các loại động vật, quả thật giống nhau như đúc.

Y khẳng định Dương Vô Tà đã trở về, chủ yếu là vì nếu không phải Dương Vô Tà, căn bản không thể có người đến gần bên cạnh y mà thủ vệ không phát ra thông báo và cảnh báo.

Ai cũng như vậy, chỉ có một ngoại lệ, đó là Dương Vô Tà.

Bởi vì Thích Thiếu Thương tín nhiệm Dương Vô Tà. Hơn nữa y biết, nếu muốn trọng dụng loại người giống như Dương Vô Tà, không thể cũng không được phép đấu trí, chỉ có thể tín nhiệm đối phương.

Tuyệt đối tin tưởng, hơn nữa còn phải để đối phương biết mình tin tưởng y tuyệt đối.

Thế nhưng người trong giang tố, tuyệt đối tin tưởng một người khác là một chuyện rất nguy hiểm.

Y từng sai lầm một lần.

Vì muốn làm Liên Vân trại lớn mạnh, y đã mời đến nhân tài Cố Tích Triều có thể đối kháng với mình, giao trọng trách cho đối phương, hơn nữa còn tuyệt đối tín nhiệm.

Chỉ có như vậy, thực lực của y mới có thể lớn mạnh gấp bội.

Dùng kế lâu dài, nhân tài còn quan trọng hơn so với tiền tài và bối cảnh.

Đáng tiếc, cũng vì vậy mà y đã bị Cố Tích Triều bán đứng, gần như vạn kiếp bất phục.

Thích Thiếu Thương trải qua đại nạn này, đã gặp quỷ còn có thể không sợ tối sao?

Trên đời có một loại người, biết rõ trên núi có cọp những vẫn đi lên núi.

Bởi vì không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con?

Dương Vô Tà không phải cọp, y là gan cọp.

Mặc dù y là một người giang hồ xuất thân từ văn nhân, nhưng văn nhân không có nghĩa là nhát gan hơn võ nhân.

Thích Thiếu Thương từng khen ngợi y:

- Ngài là gan sắt trong lâu, có ngài định kế sách, chúng ta mới có gan mạnh tay hành động. Cho dù ngài không định kế, chỉ cần ngài đồng ý hành động, chúng ta cũng có lòng tin sẽ không thất bại.

Nhưng cũng từng trêu đùa y:

- Đáng tiếc ngài lại không có sắc đảm, nếu không cho ngài phong lưu ba đời, cũng trả không hết món nợ đào hoa này.

Thích Thiếu Thương nói như vậy là có nguyên nhân.

Dương Vô Tà đã từng giúp đỡ những nữ tử trăng hoa này.

Y không bao giờ ức hiếp bọn họ, cũng không cho huynh đệ trong bang chiếm tiện nghi của bọn họ. Còn như các huynh đệ trong lâu muốn tìm vui hưởng lạc tiêu bạc, chỉ cần đi thẳng về thẳng, y cũng chưa từng can thiệp.

Năm đó khi Mê Thiên minh cường thịnh, muốn đưa nơi chốn trăng hoa, nữ tử thanh lâu tại hẻm Tiểu Điềm Thủy, đường Bán Dạ, hẻm Ngõa Tử, khu vực hai tuyến Lam, Hồng hoàn toàn do bọn họ quản lý. Bất kỳ mua bán thân xác nào, bọn họ đều muốn “chiết khấu” một nửa.

Chuyện này vốn không liên quan đến Kim Phong Tế Vũ lâu, Phong Vũ lâu do cha con họ Tô nắm quyền cũng chưa bao giờ thu “tiền mồ hôi xác thịt” của ngành nghề bán nhan sắc này, nhưng sau khi Dương Vô Tà đề nghị và tranh luận, Tô Già Mạc mới đem binh tranh giành phạm vi thế lực Hồng, Lam tuyến với Mê Thiên minh.

Nhiều lần huyết chiến, cuối cùng đã đánh lui người của Mê Thiên minh. Ngoại trừ Phong Vũ lâu thế lớn lực mạnh, hai khu vực Lam, Hồng cũng “trong ứng ngoài hợp”, cùng nhau đồng tâm đối kháng với Mê Thiên minh, cũng là một nhân tố quan trọng để giành được thắng lợi.

Sau khi trục xuất thế lực của Mê Thiên minh ra khỏi khu vực này, Phong Vũ lâu chỉ nghiêm cấm “bức người lương thiện làm kỹ nữ”, không cho bất cứ người nào dùng phương thức và kinh doanh lừa dối, cường bạo, uy hiếp để đối xử với đám nữ tử thanh lâu và khách. Ngoài ra, bọn họ đã không lấy “chiết khấu”, cũng không nhúng tay vào. Còn như sau khi mấy con đường này thịnh vượng phát tài, lão đại các nơi thông qua hai đảng Phát Mộng “hiến tặng” cho Phong Vũ lâu, trong lâu cũng vui vẻ thu nhận. Nếu không thì tiền của bọn họ từ đâu tới.

Sau khi Mê Thiên minh suy thoái, Lục Phân Bán đường lại mưu đồ tranh giành nơi chốn phồn hoa này.

Bọn họ “chia binh hai đường”, vừa mềm vừa cứng, cũng phân công nhau.

Đầu tiên là Thái Kinh sai người hạ lệnh, mấy con đường này thuộc về “quan lại quản lý”, tất cả thu nhập đều phải do “nhà nước” nghiệm thu.

Đó chẳng khác nào hoàn toàn chui vào túi tiền riêng của bọn họ.

Nếu như có người không nghe lệnh, “mềm” không tiện công khai ra mặt, “cứng” sẽ do Lục Phân Bán đường ra tay, đánh giết trục xuất những kẻ “không nghe lời”.

Những người kiếm cơm tại nơi chốn phồn hoa này đúng là thảm rồi. Để quan lại quản lý, bọn họ đúng là làm không công, giúp không công, cũng nói không công. Nếu không nghe theo, e rằng cho dù không đến mức chết không có chỗ chôn, ít nhất trong kinh cũng không còn chỗ cho bọn họ đặt chân.

Bọn họ đành phải cầu Phong Vũ lâu giúp đỡ.

Tô Mộng Chẩm vốn không thích những nơi múa hát sắc đẹp này, càng không thích đám người sống bằng thân xác này, y không muốn quản, cũng không có ý muốn nhúng tay.

Nhưng kỳ quái là Dương Vô Tà lại rất chiếu cố đám nữ tử trăng hoa nơi gió trăng này.

Y lên tiếng vì những người này.

Nếu ngành nghề này cũng bị Thái Kinh một tay thâu tóm, như vậy nhất định sẽ càng hèn hạ xấu xa, dơ bẩn vô cùng. Ngay cả kỹ nữ và quy nô * đều bị Thái Kinh khống chế, vậy chuyện gì sẽ phát sinh sau đó? Đây có thể xem là nơi lãng tử giang tố nghe ca tìm sắc, cũng là nơi phú thương tao nhân uống rượu lưu luyến, nếu như bị Lục Phân Bán đường tranh giành, nhất định sẽ chuyển thành cục diện hắc đạo chiếm cứ, côn đồ lẫn lộn.

* Những nam nhân có nhiệm vụ đưa kỹ nữ đến các nơi.

Do đó, thế lực Thái Kinh vươn đến nơi gió trăng, e rằng sẽ có càng nhiều nữ nhân bị chà đạp giày xéo mà không biết kêu ai. Nếu như thế lực Lục Phân Bán đường xâm chiếm hai tuyến Lam, Hoàng, địa bàn của Phong Vũ lâu sẽ bị giảm mạnh.

Một khi hai khu vực này xảy ra hỗn loạn, Kim Phong Tế Vũ lâu nhất định sẽ bị ảnh hưởng.

Nếu như nơi trăng hoa này bị thế lực hắc đạo làm loạn, thế lực quan lại phá huỷ, sẽ không còn phồn hoa nữa. Nếu như không còn phồn hoa, không chỉ có Phong Vũ lâu bị ảnh hưởng, ngay cả cục diện thịnh vượng của kinh thành cũng nhất định khó mà khôi phục.

Tô Mộng Chẩm đã bị thuyết phục.

Y đồng ý đem binh giữ gìn hai tuyến Hồng Lam.

Y dùng thế lực của Phong Vũ lâu ngăn cản Lục Phân Bán đường xâm chiếm, còn Dương Vô Tà lại đi gặp Gia Cát tiên sinh, nói rõ kế sách của mình.

Gia Cát tiên sinh nghe vậy liền cười khổ hỏi:

- Nếu chúng ta bảo toàn nghành nghề này, chẳng phải giống như bao che cho nghành kỹ nữ sao?

Dương Vô Tà chỉ nghiêm nghị nói:

- Không đúng.

Gia Cát tiên sinh cũng nghiêm nghị hỏi:

- Mời nói!

Dương Vô Tà nói:

- Bởi vì nếu tiên sinh không ra tay, ngành nghề này cũng không biến mất, chỉ rơi vào trong tay người của Thái Kinh, khiến nó di họa càng sâu càng rộng mà thôi.

Gia Cát Tiểu Hoa mỉm cười hỏi:

- Liệu đây có phải chỉ là tranh đấu giữa thế lực Kim Phong Tế Vũ lâu và Lục Phân Bán đường? Bọn ta nhúng tay vào trong đó, chẳng lẽ không phải giống như cấu kết với hắc đạo tranh hùng đấu thắng?

Dương Vô Tà kiên quyết nói:

- Sai rồi.

Gia Cát tiên sinh nghiêm mặt nói:

- Xin thỉnh giáo!

Dương Vô Tà nói:

- Nếu rơi vào trong tay người của Lục Phân Bán đường, bọn họ sẽ tụ tập kỹ nữ bài bạc, dung túng côn đồ phạm pháp, hành hung làm ác. Nếu như ở trong phạm vi thế lực của Phong Vũ lâu, chúng ta sẽ vẫn như trước đây, nghiêm cấm nó hoạt động phạm pháp. Nếu có chuyện bức người lương thiện làm kỹ nữ, cường bạo uy hiếp, gạt bán phụ nữ, chúng ta hết thảy nghiêm trị không tha. Chỉ cần bọn họ theo khuôn phép cũ, không đến mức bại hoại dân phong, huênh hoang sinh sự, chúng ta sẽ không quản những giao dịch mua vui chuốc cười, ngươi tình ta nguyện kia.

Gia Cát tiên sinh trầm ngâm nói:

- Ngươi nói có lý. Nhưng kinh doanh nhà thổ, mặc cho sắc dục lan tràn vẫn là chuyện phạm pháp. Người Trong Lục Phiến môn há có thể ngồi yên không để ý đến?

Dương Vô Tà cười lớn.

Gia Cát hỏi:

- Sao Dương tiên sinh lại cười?

Dương Vô Tà đáp:

- Cười ngài.

Gia Cát ngạc nhiên nói:

- Cười ta?

Dương Vô Tà thu lại nụ cười:

- Ta cười tiên sinh cơ trí hơn người, kế sách vô song, đáng tiếc vẫn bảo thủ cổ hủ. Thử hỏi trên đời có thành đô nào không mua nhan sắc bán nụ cười? Càng phồn hoa thịnh vượng, càng thấy nhiều nơi gió trăng. Dục vọng của người, không thể xoá bỏ. Ăn uống sắc dục, từ xưa đã vậy. Nếu hạ lệnh cấm tuyệt chỉ khiến nó chuyển vào trong tối, bên ngoài vàng ngọc, bên trong thối rữa, càng khó kiểm soát. Thử nhìn tiền triều Lạc Dương, Trường An, Tương Dương, Tô Hàng, chẳng phải là nơi phong hoa kim phấn, ca hát tửu sắc hội tụ, có khi nào cấm tuyệt được? Chỉ sợ càng cấm càng nhiều. Nếu như kiên quyết muốn cấm, e rằng thiếu nơi phát tiết, di họa càng lớn. Nếu nghành ngề múa hát sắc đẹp này cấu kết với cung đình nha môn, hoặc móc nối với ác bá thân sĩ, vậy thì càng bại hoại dân phong, không thể cứu vãn. Tiên sinh không màng khống chế nó trong tay, lại để nó đông ló tây nổi, giao cho những kẻ sai trái, lỡ may xảy ra đại họa, ngay cả kinh hoa phồn thịnh ổn định cũng sẽ bị ảnh hưởng liên lụy, đó mới là phiến diện di họa. Huống hồ tiên sinh không nhận hối lộ, không thu tiền, chỉ không để cho hắc đạo chiếm đoạt nơi gió trăng, càng không cho quan lại tư doanh nhà thổ, như vậy cần gì phải cố chấp theo cách nhìn thông thường. Một mực lấp kín dòng chảy, không bằng khai thông cho nó, dùng vào việc tốt, tưới ướt ruộng đồng.

Sau khi Gia Cát nghe xong liền cười lớn, chỉ nói:

- Được, nói rất hay, ngay cả học thuyết trị thủy cũng mang ra, không hổ là “văn đảm” (văn nhân can đảm) của Phong Vũ lâu. Ta sẽ cùng ngươi khải tấu trần tình với hoàng thượng.

Sau khi Dương Vô Tà rời đi, lúc đó Truy Mệnh ở bên cạnh Gia Cát tiên sinh liền hỏi:

- Tại sao Dương Vô Tà luôn nói giúp cho nữ tử thanh lâu?

Gia Cát Tiểu Hoa vuốt râu cười nói:

- Ta đã sớm phái người điều tra, mẫu thân của y vốn là nữ tử thanh lâu, y cũng xuất thân từ kỹ viện. Y có thể ở nơi đó khổ học thành danh, quả là một người tài giỏi.

Truy Mệnh chợt nói:

- Y đã xuất thân từ nơi gió trăng, vậy cũng khó trách có tình cảm đặc biệt với nơi này.

Gia Cát cười hỏi:

- Thế nào, ngươi không cho rằng ý kiến của Dương Vô Tà là kế sách sáng suốt sao?

Truy Mệnh vội nói:

- Không không, y đã nói ra lời trong lòng cháu. Nếu thỉnh thoảng đi ăn chơi uống rượu một phen cũng bị cấm tuyệt, nhân sinh còn có gì vui? Nhưng theo cháu biết, thế thúc đã sớm bẩm tấu với thánh thượng, nếu những nơi múa hát sắc đẹp này cũng bị quan lại khống chế, vậy nhất định sẽ rất kém sắc, chẳng có gì khác với mỹ nhân trong cung. Thế thúc đã sớm thỉnh cầu phê chuẩn, hoàng thượng cũng tỏ vẻ đồng ý, tại sao thế thúc không nói rõ với Dương Vô Tà?

Gia Cát chỉ vuốt râu mỉm cười, một lúc sau mới nói:

- Trên đại cục thì nên làm như vậy. Nhưng loại chuyện này, lúc tuyên bố với bên ngoài, luôn cần một người giang hồ hoặc bang phái võ lâm đề xuất, mới dễ nói chuyện hơn.

Y thong thả nói:

- Muốn làm đại sự, nhất định không nên so đo xem người khác nhìn ngươi thế nào, nói ngươi thế nào. Ngươi làm xong chuyện thì sẽ tự có công luận, không cần để ý thị phi trước mắt.

Dương Vô Tà không nghe thấy đoạn đối thoại này giữa Gia Cát Tiểu Hoa và đồ nhi Truy Mệnh.

Nhưng y trở lại Phong Vũ lâu không lâu, liền nghe nói hoàng thượng đã lên tiếng, Thái Kinh cũng không dám nhúng tay vào nghành nghề khói hoa trăng gió. Mà với thực lực của Phong Vũ lâu, Lục Phân Bán đường cũng không dám tùy tiện xâm chiếm.

Mọi người đều biết Dương Vô Tà đã giúp ngành nghề cổ xưa này rất nhiều, lũ lượt đến cám ơn.

Thừa dịp này, Dương Vô Tà dùng danh nghĩa Tô Mộng Chẩm, thủ lĩnh Mộng đảng Ôn Mộng Thành… đưa ra ba điều quy ước, không cho phép bất kỳ chuyện gian trá cướp đoạt, uy hiếp hối lộ phát sinh, bất kể an toàn của khách hay nữ tử thanh lâu đều được bảo đảm, nhưng cũng không để cho bọn họ lớn mạnh, hung hăng càn quấy.

Nhờ Dương Vô Tà mà đám người Ôn Mộng Thành tránh khỏi bị thế lực Thái Kinh, Lục Phân Bán đường và Mê Thiên minh khống chế, ai nấy đều ca tụng.

Đối với những lời cảm ơn ca tụng này, Dương Vô Tà chỉ cười mà không nói, cũng quy hết công lao về danh nghĩa Tô Mộng Chẩm.

Tô Mộng Chẩm khá hài lòng với chuyện này, bởi vì hành động này của Dương Vô Tà chẳng những khiến cho nơi khói hoa oanh yến gió trăng khâm phục và ngưỡng mộ, quan trọng hơn là đã gia tăng thanh thế của Phong Vũ lâu, còn có một đám người của thanh lâu kỹ viện hiệu lực nghe lệnh.

Y cũng cười hỏi Dương Vô Tà.

- Sao ngươi lại đặc biệt chiếu cố những nữ tử thanh lâu gió trăng này?

Dương Vô Tà chỉ lạnh mặt đáp:

- Bọn họ cũng là những kẻ đáng thương. Thân thể vốn là của mình, nhưng lại bị ngàn người, vạn người giày xéo, đã đủ đáng thương rồi. Ta không muốn khiến cho bọn họ không còn chỗ dựa.

Tô Mộng Chẩm cười nói:

- Thế nhưng, có rất nhiều nữ nhân trăng hoa đều tự nguyện sa đọa, tìm vui trong đó, vui vẻ không biết thời gian qua.

Câu trả lời của Dương Vô Tà là:

- Nữ nhân không tiếng khóc, không có nghĩa là trong lòng cũng không có vị đắng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui