Luân Hồi Cung Chủ

Ghìm sợi dây cương cho con Xích Long Câu dừng lại trước cánh cửa sắt lớn của Hồng nhạn cung.

Hàn Tử Kỳ đưa mắt nhìn vào phía trong quan sát địa thế của tòa lầu hồng nổi tiếng bấy lâu nay.

Đó là một tòa lâu đài nguy nga tráng lệ, toàn bộ sơn phết màu hồng đúng với cái tên Hồng nhạn cung.

Phía trong cánh cửa sắt, một con đường nhỏ đi vào cửa lớn Hồng nhạn cung, hai bên hai hàng cổ tùng thẳng tắp, dưới sân cỏ mọc xanh rì, êm đềm như tấm thảm nhung.

Phía trái lầu hồng, một cánh vườn hoa trăm hồng, nghìn tía, muôn hoa đua nở nhởn nhơ theo từng trận gió đùa qua, hương thơm ngào ngạt lan rộng khắp cả một vùng.

Quả là một tòa lâu đài cao sang, diễm lệ, chẳng kém gì cung điện của các vị vương phi.

Hàn Tử Kỳ ngẩn ngơ không ngờ ả Điêu Thất Cô giàu sang tột đỉnh đến thế.

Chàng cảm khái:

- Ta chỉ vì muốn cứu mạng mẫu thân nên phải cam đành tới Hồng nhạn cung này làm vị lang quân của ả Điêu Thất Cô, từng mang tiền bối là một nữ nhân dâm dật. Dĩ nhiên ta phải giao hoan với ả mới lấy được viên ngọc “Tỵ độc thần châu”, thật là một chuyện ngoài ý muốn của ta, lòng ta vô cùng đau xót.

Rồi Hàn Tử Kỳ lại quả quyết:

- Mặc cho bọn giang hồ sau này cười chê sỉ vả, miễn mẹ ta khỏi bệnh, dung mạo hồi phục như xưa, dù ta có biến thành một nam hồ ly mặt ngọc như vị sư bá đã nói ta cũng chẳng sờn lòng. Sinh mạng của mẹ ta là trên hết. Giờ ta cứ đường hoàng vào gặp ả, mọi sự sẽ tính sau.

Tâm niệm chấm dứt, Hàn Tử Kỳ chú mắt nhìn kỹ phía trong không thấy một tên gia nhân hay nữ tỳ nào thấp thoáng, đó đây vắng bặt như tờ. Hàn Tử Kỳ rất ngạc nhiên không hiểu ả Điêu Thất Cô có giăng bẫy gì hay không. Ả đã biết trước chàng sẽ tới đây nên đặt bẫy cạm chăng?

Nhưng vốn đã có quyết tâm từ trước, Hàn Tử Kỳ nhảy xuống ngựa, bước tới đứng trước cánh cửa sắt to tướng.

Chàng gõ vào cánh cửa sắt ba cái, luôn ba lần. Không nghe có tiếng đáp ứng bên trong.

Lạ thật, không có một tên gia nhân nào gác cổng này cả. Ả Điêu Thất Cô bày ra trò quỷ quái gì thế không biết?

Hàn Tử Kỳ nóng lòng cứu mẫu thân, không nghĩ ngợi gì thêm nữa, giở ngọn chưởng lên.

Rầm!

Trúng một chưởng khá mạnh, cánh cổng liền mở bật tung ra, chàng ung dung dắt con Xích Long Câu đi vào. Một ả thiếu nữ áo hồng từ đâu đó chạy tới, thét:

- Ngươi ...

Nhưng ả thiếu nữ áo hồng chợt nhận ra gương mặt ngọc của Hàn Tử Kỳ, mở to đôi mắt nhìn chàng như đang nằm mơ. Ả vô cùng sửng sốt trước sự xuất hiện bất ngờ của chàng.

Hàn Tử Kỳ nhận ra thiếu nữ áo hồng chính là nữ tỳ A muội đã có lần kêu cứu, khóc lóc thê thảm nơi cánh rừng già, phỉnh gạt chàng tới gần Điêu Thất Cô đang giả ngất xỉu cho ả điểm huyệt chàng, lại cho uống một viên “Vu sơn nhật độ” khiến chàng trở nên điên cuồng như con thú dữ lồng lộn, hùng hục với ả trong chiếc kiệu hoa, nhờ Đảo điên hòa thượng cứu thoát chạy tới dãy núi Kỳ sơn, vào một hang động cưỡng bức Ngân Hà công chúa, sau đó kết thành duyên phu phụ.

Sững sờ đứng nhìn Hàn Tử Kỳ một lúc, nữ tỳ A muội thay đổi thái độ, điểm nụ cười tươi.

Ả chắp hai tay trước ngực, cất giọng dịu dàng:

- Nô tỳ tưởng là ai, hoá ra Hàn công tử. Chẳng hay công tử tới đây có chuyện gì không?

Hàn Tử Kỳ lạnh lùng:

- Nếu không có chuyện gì tại hạ tới đây làm chi.

Chàng bảo A muội:

- A muội cô nương hãy vào trong báo tin với Điêu tiểu thư có tại hạ đến viếng thăm.

A muội vâng dạ chạy vào trong Hồng nhạn cung một lúc trở ra mặt mày hớn hở:

- Hàn công tử, tiểu thư đang tắm trong phòng. Tiểu thư thỉnh mời công tử vào trong đại điện, ngồi chờ một lúc.

Hàn Tử Kỳ khẽ gật đầu, trỏ con Xích Long Câu bảo nữ tỳ A muội:

- A muội cô nương hãy dắt con Xích Long Câu vào trong tàu cho tại hạ.

Chàng trao sợi dây cương cho nữ tỳ A muội một cách tự nhiên, làm như chàng là một vị chủ nhân của ả từ lâu.

Nữ tỳ A muội dắt con Xích Long Câu vào chuồng. Hàn Tử Kỳ chầm chậm đi vào cánh cửa lớn của Hồng nhạn cung, trong lòng cảm thấy bâng khuâng.

Chàng sắp làm vị lang quân của ả hồ ly mặt ngọc mang tiếng là một nữ nhân dâm ô, độc ác nhất nhì trên chốn giang hồ.

Hàn Tử Kỳ không thể nào tưởng tượng nổi một trang thiếu hiệp đường đường nghĩ khí chánh đạo võ lâm hôm nay lại tới lầu hồng này cầu hôn cùng một yêu nữ và sắp phản bội lời thề ước cùng Ngân Hà công chúa tại dãy núi Kỳ sơn.

Tất cả cũng chỉ vì muốn cứu mạng mẫu thân mà chàng phải nhẫn nhục.

Hàn Tử Kỳ khẽ thầm:

- Mặc cho hậu quả ngày sau ra sao, ta hãy lấy cho bằng được viên ngọc “Tỵ độc thần châu” là đủ rồi, mọi chuyện khác chừng đó sẽ liệu toan.

Nghĩ vậy, Hàn Tử Kỳ mạnh dạn dấn bước tiến vào cánh cửa tòa đại điện.

Tới cánh cửa lớn đại điện, Hàn Tử Kỳ dừng lại đảo mắt nhìn quan sát phía trong. Lạ thay không thấy một tên gia nhân nào canh gác, cũng chẳng thấy một bóng nữ tỳ áo hồng nào thấp thoáng ở nơi đâu cả.

Dĩ nhiên, Điêu Thất Cô đã ngăn ngừa bằng cách nào đó, hoặc cho bọn gia nhân ẩn nấp vào các chỗ kín canh phòng, hoặc rải chất kịch độc hay mê hồn khắp nơi, kẻ nào xâm nhập, hít nhằm sẽ ngã ra bất tỉnh.

Nhớ lại những lời dặn bảo của sư bá Đảo điên hòa thượng trước lúc lên đường, Hàn Tử Kỳ ngầm vận chân khí xem trong cơ thể có gì khác lạ hay không để kịp thời ứng phó.

Dù đã có quyết tâm phải gặp Điêu Thất Cô, nhưng Hàn Tử Kỳ vẫn phải đề phòng kẻo bị rơi vào bẫy cạm của ả Điêu Thất Cô như lần trước, nuốt nhằm kỳ dâm “Vu sơn nhất độ”.

hậu quả sẽ không thể đo lường.

Không nghe có gì khác lạ, Hàn Tử Kỳ an tâm bước vào trong tòa đại điện.

Chợt thấy một ả thiếu nữ áo hồng khác từ phía sau cánh màn nhung bước tới trước mặt Hàn Tử Kỳ, chắp tay trước ngực, tủm tỉm miệng cười.

Ả cúi chào:

- Nô tỳ là A Tỷ. Hàn công tử còn nhớ hay không? Tiểu thư thỉnh mời công tử vào trong phòng tắm. Tiểu thư đang chờ công tử.

Hàn Tử Kỳ nhìn kỹ A Tỷ, đúng là ả thiếu nữ áo hồng ôm Điêu Thất Cô dưới gốc cây đại thọ khóc la thảm thiết, phỉnh gạt chàng vận chân khí truyền sang cơ thể cho yêu nữ để rồi bị điểm huyệt lúc trước, giờ lại thỉnh mời chàng vào phòng tắm với Điêu Thất Cô.

Hàn Tử Kỳ nhủ thầm:

- Ồ, ả Điêu Thất Cô lại bày ra cái trò quỷ quái gì nữa đây? Ả định nhốt ta trong phòng tắm với ả sao chứ? Ta có nên theo A Tỷ vào phòng tắm hay không?

Chàng chợt nghĩ:

- Ta không nên từ chối. Ta cần phải lấy viên ngọc “Tỵ độc thần châu” thật gấp đem về cứu mạng mẫu thân, tính đến nay đã hơn một ngày rồi, chỉ còn có một thời gian rất ngắn, không thể diên trì được nữa. Vả lại cứ như lời sư bá Đảo điên hòa thượng, ả luôn luôn cất viên ngọc ở trong mình, không rời ra một phút giây trừ khi ả tắm gội, biết đâu ả có đem theo trong phòng tắm. Ta hãy vào đấy xem thế nào sau đó tùy cơ ứng biến.

Hàn Tử Kỳ gật đầu:

- A Tỷ cô nương hãy dẫn đường đi trước, tại hạ sẽ theo sau đến phòng tắm.

Dù thế nào Hàn Tử Kỳ cũng không để lộ cử chỉ và hành vi của mình nếu để ả nữ tỳ A Tỷ phát giác, mọi sự toan tính trước lúc ra đi sẽ hỏng mất.

Vì vậy, từ cử chỉ và giọng nói của chàng nghe rất chân thành, đầy nhiệt cảm.

Nữ tỳ A Tỷ hé nụ cười duyên, mắt liếc xéo Hàn Tử Kỳ một cái, ẻo lả thân hình đi trước.

Hàn Tử Kỳ cười thầm, ung dung đi theo phía sau lưng nữ tỳ A Tỷ, mắt đảo nhìn quanh quan sát bốn bề, ngấm ngầm đề phòng mọi bất trắc xảy ra.

Lúc trước chàng đã bị ả A Tỳ này phỉnh gạt một lần rồi, giờ dù thế nào cũng cần phải cẩn trọng là hơn.

Những lời dặn dò của sư bá Đảo điên hòa thượng luôn luôn văng vẳng bên tai chàng.

Nếu chàng sơ suất bị sụp bẫy kể như là tánh mạng của mẫu thân chàng chẳng còn.

Trong cung điện Hồng nhạn cung trang hoàng cực kỳ lộng lẫy, màn trướng đủ màu sặc sờ không kém gì cung vi của các vị Hoàng hậu, hay Vương phi, hơn Hồng lâu khách của Đào hoa phu nhân thập phần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui