- Phải!
Nói đến việc này, hiển nhiên đã gợi lên chuyện thương tâm của tiểu nha đầu, ánh mắt bắt đầu đỏ hồng:
- Mẹ luôn luôn nói sẽ mang tôi đến công viên chơi, nhưng vẫn chưa mang tôi đi bao giờ…
Trương Lam cười khổ, thầy cô lớp tốt nghiệp làm gì có thời gian đưa nhi đồng đi chơi đây? Thứ bảy chủ nhật đều phải thêm tiết học, căn bản không có thời gian nghỉ ngơi, mặc dù là nghỉ hè nghỉ đông vẫn phải tăng ca, trên xã hội luôn oán hận học sinh lớp tốt nghiệp cực khổ, ai có thể lý giải sự đau khổ của thầy cô dạy lớp tốt nghiệp đây? Đưa nhi đồng đi chơi, đối với thật nhiều thầy cô mà nói cũng xem như là một tham vọng quá đáng đi?
- Nếu không chúng ta cùng đi công viên chơi đi?
Trương Lam có chút đồng tình tiểu nha đầu nhu thuận đáng thương này, dự định thỏa mãn một chút tâm nguyện của cô bé, hơn nữa bản thân hắn cũng đã thật lâu không đi công viên chơi, cứ xem như tìm người đi cùng mình ra ngoài chơi cũng không tệ.
- Được không?
Đôi mắt to trong suốt của Mạc Ly Yên chớp chớp, trong lòng tràn đầy cao hứng, nhưng không biết nhớ ra chuyện gì sắc mặt liền thay đổi:
- Nhưng mẹ nói tôi không được chiếm tiện nghi của người khác, như vậy là không tốt. Tôi cùng bạn đi công viên, có phải tôi đã chiếm tiện nghi của bạn không?
- Sao lại vậy đây?
Trương Lam hướng dẫn từng bước, cảm giác mình giống như con sói xám đang dụ bắt cô bé quàng khăn đỏ:
- Phải, đúng rồi, mẹ của bạn có nói với bạn khi gặp người khác khó khăn mình phải hết sức đi giúp đỡ hay không?
- Có, mẹ có nói qua, chứng kiến người khác gặp khó khăn mình phải đi giúp đỡ.
Đôi mắt to xinh đẹp của tiểu nha đầu nghi hoặc nhìn Trương Lam, hiển nhiên nghĩ mãi vẫn không rõ việc Trương Lam định đưa mình đi công viên chơi có liên quan gì tới việc đi giúp đỡ người khác.
- Vậy là được rồi!
Trương Lam cảm giác sau lưng mình giống như có cái đuôi sói đang không ngừng lắc lư:
- Hiện tại ca ca có một việc cần bạn giúp đỡ, vậy bạn có giúp hay không đây?
Tên vô sỉ này bất tri bất giác liền thăng cấp cho mình trở thành ca ca.
- Vậy bạn nói một chút xem?
Tiểu nha đầu thật đơn thuần, chứng kiến Trương Lam có khó khăn nhất thời vẻ mặt thật đồng tình.
- Phải, hiện tại ca ca muốn đi công viên, muốn tìm người đi chung, không biết muội có nguyện ý hỗ trợ hay không đây?
- Vậy sao?
Tiểu nha đầu vạch ngón tay tính toán trong lòng, hình như làm như vậy cũng không thể tính là chiếm tiện nghi của người ta, giúp người khác mà mình cũng có thể đi công viên chơi, hình như không tệ lắm. Bất quá như vậy rốt cục có tính là mình chiếm tiện nghi của người ta hay không, hình như là do chính mình nói muốn đi công viên sau đó người ta mới nói người ta cũng muốn đi công viên đi?
Vấn đề thật đơn giản lại đem một cô nhóc khờ dại làm mơ hồ.
- Thật sự không tính là chiếm tiện nghi của bạn đi?
Mạc Ly Yên cẩn thận chứng thực với Trương Lam, chỉ sợ đáp án là không phải, như vậy nguyện vọng nho nhỏ của mình xem như sẽ tan biến.
- Không tính!
Trương Lam nói dối lại như đinh đóng cột.
- Vậy là tốt rồi!
Tiểu nha đầu thở ra một hơi, may mắn vỗ vỗ bộ ngực nhỏ:
- Nếu như không tính, vậy tôi đi với bạn!
Nói xong vẫn chưa yên tâm lại hỏi thêm một câu:
- Thật sự không tính?
- Thật sự không tính!
Trương Lam thật sự cảm thấy dở khóc dở cười vì sự cố chấp của cô nhỏ này.
Hiện tại trong công viên kỳ thật cũng không có gì để chơi, chỉ là công viên cấp huyện, cũng không có xa luân cao chọc trời, không có xe vượt núi, chỉ có chút lão hổ hay khỉ linh tinh gì đó, hơn nữa lông mao còn sắp rụng sạch. Trương Lam cảm thấy được thay vì xưng hô đây là công viên, còn không bằng gọi là công viên cùng vườn bách thú kết hợp thì đúng hơn một chút.
Mua vé, hai đứa trẻ cao hứng phấn chấn đi vào bên trong, chứng kiến bên cạnh có bán bơ kem, ánh mắt cô bé nhìn nhìn, nhưng thật hiểu biết không hề nói gì, Trương Lam nhìn thấy tỉnh bơ đi qua:
- Mua hai ly kem!
Tự hắn mở một ly đưa qua cho Mạc Ly Yên một ly.
- Sao lại cho tôi?
Cô bé cầm kem mặt mày hớn hở, ngoài miệng lại không thừa nhận:
- Tôi thật sự không nghĩ muốn ăn đâu…
- Ân, quên mất lại mua dư, cho bạn mượn vậy, người khác xem chúng ta đi chung mà tôi ăn bạn không có, còn tưởng rằng làm anh khi dễ em gái, bạn không muốn để cho tôi bị người mắng chửi sau lưng chứ?
Trương Lam ăn kem, lại bậy bạ cho qua chuyện.
- Bạn có thật nhiều lý do!
Tiểu nha đầu phấn chấn liếm kem, ngoài miệng cũng không tha người.
- Chúng ta đi xem phi cơ đi?
Thứ này Trương Lam cũng biết, trong công viên có một máy bay chiến đấu đã lỗi thời, phỏng chừng trong khắp cả nước các công viên đều có vật này, Trương Lam cũng từng gặp qua trong một ít trường học, là máy bay chiến đấu tốc độ siêu âm đời thứ nhất, Trương Lam thật ra cũng có chút hứng thú với nó. Trước kia khi đến công viên Trương Lam cũng xem qua, ghế ngồi cùng động cơ bên trong đều đã bị dỡ bỏ, chủ yếu chỉ còn là một cái xác không, nhưng vẫn không làm ảnh hưởng Trương Lam đến thể nghiệm một chút, hắn thích ngồi bên trong khoang hành khách đầy bụi chụp ảnh lưu niệm.
Đối với việc này Trương Lam cũng không có ý kiến gì, đi xem cũng là một tiêu khiển không tệ.
Tiểu nha đầu rất thấp, không leo lên được trên cánh phi cơ, Trương Lam cũng không cao hơn cô bé bao nhiêu, đương nhiên cũng không có biện pháp. Chứng kiến Mạc Ly Yên thật sự rất muốn leo lên chơi một chút, Trương Lam liền suy nghĩ ra một chủ ý.
- Chú ơi, giúp tụi cháu chụp tấm hình được không?
Trương Lam tìm một thợ chụp ảnh đang lớn tiếng câu khách trong công viên, ở trong các công viên chưa từng thiếu những người như vậy.
- Không thành vấn đề!
Thợ chụp ảnh quá đỗi vui mừng, hắn đi suốt nửa ngày cũng không tìm được khách, hiện tại cuối cùng đã được khai trương.
Để thợ chụp ảnh ôm Mạc Ly Yên lên trên phi cơ, bày ra tư thế trang điểm cho tiểu nha đầu một chút, xem như kỷ niệm cho lần đi chơi công viên hôm nay. Chứng kiến cô bé cao hứng, Trương Lam lại gọi thợ chụp ảnh chụp thêm vài tấm.
Hoàn hảo người thợ chụp ảnh cũng thật có đạo đức chức nghiệp, không xem hai đứa trẻ còn bé mà khi dễ chúng, cũng lấy chung một giá như chụp cho người khác, sau đó dặn bọn trẻ hai giờ sau đến cửa công viên nhận ảnh, trước giao mười nguyên thế chấp, đến lúc nhận ảnh sẽ trả hết toàn bộ.
Người này cũng không lo lắng hai đứa trẻ không có tiền trả, vừ rồi khi Trương Lam thò tay vào túi trả tiền hắn cũng đã nhìn thấy cả xấp tiền nằm bên trong.
Bất kể như thế nào, hài lòng là tốt rồi!
Cũng không để thợ chụp ảnh rời đi, Trương Lam nói với hắn chính mình vẫn còn muốn cùng em gái chơi thêm chốc lát ở những địa phương khác, hi vọng thợ chụp ảnh lấy rẻ hơn một chút. Việc này đương nhiên muốn tìm cũng không thấy! Thợ chụp ảnh thật sảng khoái đáp ứng, hai người ngồi trên mặt đất thương lượng, cuối cùng quyết định Trương Lam bao hết toàn bộ cuộn phim này, sau khi chụp xong sẽ đi tới chỗ thợ chụp ảnh lấy hình, dựa theo giá cả một nguyên một tấm mà tính tiền.
Bàn xong mua bán xem như bận việc cả ngày hôm nay, thợ chụp ảnh rất hài lòng, tuy rằng kiếm tiền ít hơn đi chụp ảnh lẻ, nhưng người ta chịu tiêu tiền cả cuộn phim nha!