Luân Hồi

Chương 11 (c) Tài phú ngoài ý muốn
- Làm vậy…được không?
Trương Tông Quân có chút do dự.
- Yên tâm đi, cứ như vậy, một chút nữa chú dùng Khóa Tử khác luyện tập một chút, tôi cho lũ tiểu tử bên ô tô liên sửa lại mô tơ xe, phỏng chừng tới chiều là xong rồi. Tôi làm cho chú một tờ giấy xác nhận kèm trong hợp đồng dán lên bảng thông báo để các chiến sĩ cao hứng một chút!
Vương doanh trưởng dự tính đem mọi chuyện đều báo cho các chiến sĩ, xem như che giấu sự thật mình được chiếm tiện nghi.
Rất giảo hoạt, trong lòng Trương Lam thầm mắng.
- Được, vậy cảm ơn Vương doanh trưởng!
Một khi đã như vậy Trương Tông Quân cũng không giả vờ dây dưa, có tiện nghi chiếm, không chiếm mới uổng phí. Dù sao chiếm cũng là chiếm, không lỗ vốn ai lại không chiếm đi? Hơn nữa nói tới bản thân mình còn cho bọn hắn chỗ tốt không ít.
Trương Tông Quân luyện tập lái xe trên sân rộng, không bao lâu chợt nghe được thanh âm như quỷ khóc lang hào của các chiến sĩ, hiển nhiên họ đều đã biết được nội dung bảng thông báo, cao hứng gào thét. Ngay lập tức càng thêm nhiệt tình với Trương Tông Quân, bổn sự ẩn giấu của mình cũng đem ra, không có biện pháp, người ta là thần tài nha!
Ăn cơm trưa, Trương Tông Quân tiếp tục trở lại thao trường luyện tập, làm mãi không biết mệt.
Buổi chiều, Khóa Tử được sửa xong, Vương doanh trưởng tự lái mang đến thao trường cho Trương Tông Quân. Trương Lam vừa nhìn, hắc, cừ thật, đây làm gì là xe bị hỏng đâu, quả thật có khác gì là mua xe mới. Vương doanh trưởng đắc ý khoe khoang với Trương Tông Quân:
- Kỳ thật cỗ xe này vẫn còn đang trong thời hạn phục vụ, vốn tôi đang dự tính tìm cái cớ lưu lại cho mình, hiện tại xem như tiện nghi cho lão đệ. Đám duy tu nghe được là đưa cho chú, hoàn toàn thay hết thứ tốt vào, đổi mới cả buji cùng bình xăng, cả động cơ cùng trục lẫn phuột xe đều hoàn toàn mới, cũng đã kiểm tra toàn bộ từ trong ra ngoài, ngay cả bánh xe cũng thay mới luôn. Nói thật, ngoại trừ màu sắc hơi cũ một chút, từ trong ra ngoài đều là đồ mới tinh, tính năng còn tốt hơn xe mới mua, lão đệ, chú cứ lấy mà chạy, tôi cam đoan chú chạy mười năm tám năm tuyệt không thành vấn đề. Làm tôi nhìn còn đỏ mắt, đám hỗn đản kia bình thường làm việc cũng không thấy dụng tâm như vậy!
- Mặt khác…

Vương doanh trưởng thần thần bí bí ghé sát tới, nhỏ giọng nói:
- Sau này nếu xe có gì hỏng hóc thì cứ đem tới đây mà sửa, không cần ra ngoài tiêu tiền uổng phí, xăng gì đó, cũng không tiết kiệm làm chi đâu.
Vô nghĩa, ngoại trừ chỗ ông ra những điểm sửa xe gần nhất đều nằm trong thành thị đi, ông đúng là biết cách làm người tốt!
Trương Lam tức giận nghĩ, nhưng chạy xe này thấy biển số phỏng chừng cũng không có người nào dám tra hỏi.
Tới ba giờ chiều, cha con Trương Lam dự định đi trở về, Vương doanh trưởng lập tức chỉ thị hai chiến sĩ, một người lái xe Jeep, một người lái Khóa Tử đưa hai cha con Trương Lam về nhà. Sau khi tới nhà hai binh sĩ sẽ lưu lại Khóa Tử, mở xe Jeep quay về quân doanh, về phần Trương Tông Quân, ủy khuất cho hắn tự mình lái máy kéo trở về. Mà Trương Lam thì không chút nghĩa khí nhảy lên xe Jeep chạy trước.
Dọc theo đường đi hai chiến sĩ đều thả chậm tốc độ, nhân nhượng chiếc máy kéo của Trương Tông Quân, vì thế trên đường liền xuất hiện một đầu máy kéo, một Khóa Tử cùng một xe Jeep tạo thành tổ hợp quái dị, hấp dẫn những ánh mắt của người trong thôn trang khi xe chạy ngang qua.
Trở lại trong thôn, hai vị chiến sĩ cùng Trương Tông Quân đem máy kéo trả lại trong thôn, nói gì cũng không chịu vào nhà Trương Lam nghỉ ngơi, hai người nhảy vội lên xe Jeep vọt nhanh như làn khói.
Về đến nhà, Dương Chi nhìn thấy hai cha con chỉ đi lên thị trấn một chuyến đã lái về chiếc xe máy, nhất thời cảm thấy hoảng sợ bất an, phải biết rằng cả trấn trên kể cả chính phủ thị trấn cùng ngân hàng cũng chỉ có hai chiếc Jeep, đồn công an cũng chỉ có một chiếc Khóa Tử mà thôi a!
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Dương Chi sợ hãi chỉ vào xe máy hỏi:
- Không phải hai cha con ông trộm về đi? Nếu trộm về mau nhanh đi trả lại, nói chuyện đàng hoàng với người ta, hi vọng người ta sẽ không truy cứu mình!
Trương Lam tuôn đầy mồ hôi, nghĩ tới đâu rồi đây?
Trương Tông Quân vội vàng đem chuyện xảy ra trên thị trấn kể lại chi tiết từ đầu tới cuối, lại lấy ra giấy phép để chứng minh xe máy là do người ta tặng cho, không phải đi trộm về.
- Thật sự?
Dương Chi hoài nghi hỏi, dù sao chuyện này đúng là có chút ly kỳ. Bà quay đầu lại hỏi Trương Lam:
- Con trai, mẹ biết con ngoan nhất, nói cho mẹ, sự tình có đúng như lời ba ba con nói hay không?
- Thật sự!
Trương Lam thật khẳng định gật đầu, đương nhiên là rất khẳng định.
Mãi cho tới khi làm cơm chiều Dương Chi vẫn bị bánh nóng trên trời tạp xuống làm ngất núc ních, vẫn không dám tin tưởng hiện tại nhà của mình cũng có được một chiếc xe máy.
Đây chính là chuyện đại sự, mười dặm bát thôn chung quanh nhà ai có được ngày lành như thế này đâu, Dương Chi cảm thấy trên mặt mình vô cùng sáng rọi!
Ăn cơm tối xong, đã sáu giờ hơn, nhìn thời gian còn kịp, Trương Lam nói:

- Cha, chúng ta đi giao tiền hàng cho bọn họ đi?
Trương Lam trưng cầu ý kiến của lão gia tử.
- Ân, hẳn nên sớm đem trả lại cho người ta đi, hai người đi nhanh đi!
Trương Tông Quân còn chưa kịp nói chuyện, Dương Chi đã xen lời nói.
Trương Tông Quân có chút dở khóc dở cười:
- Tôi có nói không đi sao?
Đi trên đường đến vườn trái cây, Trương Lam nói với lão gia tử:
- Ba ba, khi đi tới vườn trái cây của Lý Minh Giang, khi con nói chuyện cha đừng ngắt lời con.
- Con lại đánh chủ ý quỷ quái gì nữa?
Trương Tông Quân thật ngạc nhiên, tự con trai bảo bối của mình lại muốn làm cái quỷ gì?
- Ai nha, ba ba cũng đừng có quản, dù sao đến lúc đó cha ở bên cạnh nghe thôi đừng nói chuyện là được, chẳng lẽ con còn hại chính nhà mình hay sao chứ?
Trương Lam đánh chết cũng không có ý định nhả ra.
- Vậy tùy ý con gây sức ép đi thôi!
Trương Tông Quân đối với đứa con trai này cũng hết cách, có một đứa con thiên tài cũng có tốt có xấu, chỗ tốt là mình tùy thời tùy chỗ đều có thể nghe được tiếng khen ngợi, thỏa mãn lòng hư vinh nho nhỏ của chính mình. Chỗ xấu là bản thân mình ở trên người đứa con trai này không hề có bất cứ cơ hội nào để hành sử quyền lợi của một vị phụ thân, điều này làm lòng hắn thật uể oải.
Hai người rất nhanh đi tới vườn trái cây, tuy rằng cây táo đã hái xong, nhưng trong vườn còn nuôi một đàn gà vịt dê linh tinh, trong nhà không có chỗ nên Lý Minh Giang vẫn phải ở lại nơi này trông nom.

- Bác ơi, chúng tôi đến rồi!
Trương Lam còn chưa tới đã hét to lên.
- Tiểu gia hỏa đến rồi sao.
Lý Minh Giang nghe tiếng cười a a từ trong nhà lấy ra mấy chiếc ghế nhỏ bày bên cạnh bàn đá:
- Mau ngồi mau ngồi đi!
Vừa nói vừa rót nước.
- Đại ca, anh đi gọi mấy vị đại ca kia tới đi, tôi đem tiền hàng tới đây!
Trương Tông Quân nói.
- Không cần phải gấp, dù sao cũng không khẩn trương mà!
Lý Minh Giang cười nói.
M Long


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui