Chương 19 (b) Lão đệ, nhà chú nên gắn điện thoại đi
- Được rồi!
Dương Chi gật đầu đáp ứng, lại hỏi:
- Hai nhi đồng làm sao bây giờ?
Trương Lam nhanh chóng tiếp lời:
- Mẹ, con cùng chị đi với cha lên thị trấn.
- Cũng được.
Trương Tông Quân suy nghĩ một chút nói:
- Dù sao hai chị em nó ở nhà cũng không có việc gì, con nít thích ngồi xe thôi, theo tôi ra ngoài chơi cũng được.
- Được rồi!
Dương Chi gật đầu:
- Anh nên xem chừng hai đứa nó, Thần Hi tôi còn yên tâm, chỉ là tên tiểu tử hỗn đản Trương Lam rất nghịch ngợm, không quản nó sẽ gây chuyện, anh xem cho kỹ đừng cho nó gây ra phiền toái gì!
- Con có hư vậy đâu…
Trương Lam ở một bên nói thầm:
- Chỉ là hơi hoạt bát một chút mà thôi a…
- Con như vậy mà dám nói chỉ hơi hoạt bát một chút thôi sao?
Dương Chi bật người véo tai Trương Lam:
- Hoạt bát? Hoạt bát tới mức mỗi ngày không có việc gì làm thì dùng ná đánh vỡ cửa sổ nhà người ta? Đi vào trong vườn đào của người ta học theo Tôn Ngộ Không đại náo Bàn Đào Viên? Ở trong vườn cải trắng của người ta luyện côn pháp làm vườn cải của họ hỏng cả mảng lớn?
Dương Chi càng nói càng giận dữ, càng nói càng tức giận:
- Lần đó còn không phải do lão nương đi lau mông cho tiểu tử ngươi? Con nói con mới bao nhiêu tuổi? Nếu như con lớn hơn một chút, không phải sẽ đi phát động thế chiến lần thứ ba? Con chính là loại hàng ba ngày không ăn đòn sẽ nhảy lên đầu lật ngói, tóm lại, chính là cái đứa ngứa da muốn ăn đòn!
- Nga!
Trương Lam im lặng không dám nói thêm lời gì, nhanh chóng thành thật ngồi yên ăn cơm. Xong rồi, đem toàn bộ chuyện xấu của mình dốc hết ra rồi, lần này xem như dọa người mất lớn.
- A?
Tiểu Thần Hi cả kinh che miệng:
- Em trai nghịch như vậy sao? Hắn mới bao nhiêu chứ?
- Tên tiểu tử hỗn đản này, còn chưa đầy hai tuổi đâu, lại nghịch ngợm đến như vậy, trưởng thành còn không biết sẽ gây ra tai họa như thế nào đây?
Dương Chi cảm thấy thật đau đầu.
- Hình như con cũng rất thông minh đi a?
Trương Lam phản bác:
- Mấy tên gia hỏa bằng tuổi có ai thông minh bằng con?
- Coi như con có chút khôn vặt!
Dương Chi vỗ vỗ lên đầu nhỏ của Trương Lam, nói thật, Trương Lam thông minh thật sự mang đến đủ mặt mũi cho Dương Chi, bình thường mấy người phụ nữ trong thôn khi nói chuyện phiếm nhắc tới nhi đồng của mình thì ánh mắt vô cùng hâm mộ cũng không phải giả vờ. Mỗi khi nhìn thấy loại ánh mắt này, Dương Chi cảm thấy phi thường kiêu ngạo lẫn thỏa mãn.
Đúng vậy, đứa con luôn là niềm kiêu ngạo của toàn bộ cha me trong thiên hạ!
Tiểu Thần Hi kéo kéo góc áo của Dương Chi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng mịn màng có chút sợ hãi:
- Mẹ, nếu sau này em trai có khi dễ con, mẹ phải che chở cho con đó…
Nhìn thấy Thần Hi đang làm nũng với mẫu thân, Trương Lam cảm thấy thật bất đắc dĩ, hiện tại đã biết tìm kiếm đồng minh tranh thủ tình cảm sao? Vậy ngày sau ta còn được sống những ngày an nhàn nữa ư? Trương Lam chợt cảm thấy tương lai của mình tràn đầy hắc ám.
- Hắn dám?
Dương Chi nhất thời tức sùi bọt mép, giống như một con gà mẹ đang muốn bảo hộ con mình:
- Hắn làm phản sao? Thần Hi, sau này hắn dám khi dễ con con phải nói cho mẹ hay, xem mẹ có cắt đứt chân của hắn hay không?
- Đã biết mẹ luôn tốt nhất rồi!
Tiểu Thần Hi cười tươi như đóa hoa nở rộ, nói xong còn nhìn Trương Lam với ánh mắt như trêu chọc khiêu khích, ý tứ rất rõ ràng: tiểu tử, ngày sau ngươi nhất định phải cẩn thận rồi, tỷ tỷ cũng không phải là người dễ bị khi dễ đâu!
Cơm nước xong, tiểu Thần Hi ôm Trương Lam ngồi lên xe, ba cha con thẳng đường chạy tới thị trấn.
Thật không hổ là loại xe máy tốt nhất thời bấy giờ, tính năng thật sự là không thể chê, tốc độ thật nhanh, lướt trên con đường đất cũng không quá bằng phẳng nhưng lại không hề cảm giác được bị xóc nảy.
Lần này không lái máy kéo chậm chạp mất đi nửa ngày đường, nên chỉ gần một giờ sau đã chạy thẳng tới nơi đóng quân của quân đội trên thị trấn, ném lại bụi vàng bay tung ở sau lưng.
Đăng ký tên ở cổng lớn quân doanh, cũng không cần có người chỉ dẫn, trực tiếp chạy thẳng tới văn phòng của Vương doanh trưởng.
Vương doanh trưởng đang cầm chén trà lên uống, vừa nhìn thấy Trương Tông Quân đi vào, liền nhanh chóng đặt chén trà xuống, nhiệt tình chào đón:
- Trương đại thần tài của chúng ta đến rồi sao? Mời ngồi mời ngồi!
Nói xong còn tự mình rót nước mời mọc.
- Chào Vương bá!
Trương Lam nhu thuận chào hỏi.
- Chào Vương bá!
Thanh âm ngọt ngào vang lên, tiểu Thần Hi thấy Trương Lam lên tiếng cũng bắt chước chào hỏi.
Nghe được có tiếng thiếu nữ, lúc này Vương doanh trưởng mới chú ý tới sau lưng Trương Tông Quân có một cô bé vô cùng xinh đẹp đi theo, chỉ là cô bé khá nhỏ gầy, vì vậy bị thân hình vạm vỡ của Trương Tông Quân che khuất. Vương doanh trưởng chợt sửng sốt, tiểu tử bị nàng ôm trong lòng Vương doanh trưởng nhận biết, không phải chính là tiểu tử thông minh con của Trương Tông Quân đó thôi! Nhưng cô bé kia là ai?
- Đó là con trai của tôi, lão ca cũng đã sớm biết nó.
Trương Tông Quân nhanh chóng giải thích:
- Còn con bé này gọi là Trương Thần Hi, là con gái của tôi!
- Không phải chứ?
Ánh mắt Vương doanh trưởng qua lại trên người lão đầu tử cùng tiểu Thần Hi hồi lâu, trong ánh mắt tràn ngập hoài nghi:
- Lão đệ này, chú mới bao nhiêu đây? Con gái chú lại lớn đến như vậy? Nói ra ai tin a?
- Thần Hi đúng là vóc dáng hơi lớn chút, nhưng tuổi không lớn như vậy!
Lão đầu tử giải thích, đột nhiên cảm giác được có điểm không đúng, có chút thẹn quá hóa giận, tự nhiên ta giải thích chuyện này cho ngươi để làm chi đây?
- Nè, anh nhàn rỗi không có việc gì hỏi chuyện này để làm chi chứ?
- Nga…
Vương doanh trưởng cũng cảm thấy được hỏi thăm việc riêng tư của gia đình người ta đúng là không tốt, ngươi cần gì quản con gái của người ta mấy tuổi làm chi, liên quan cái rắm gì tới ngươi?
Hắn nghĩ vậy liền vội vàng nói sang chuyện khác:
- Lần này cần mấy chiếc xe? Khi nào thì đi?
- Hai chiếc xe đi!
Trương Tông Quân nói:
- Xế chiều nay đi qua, chuẩn bị xong tối đi, ngày mai có thể về sớm.
Nói xong hắn lại bổ sung:
- Lần sau đại khái cần năm chiếc, chuyến lần sau đại khái phải hai ba ngày thời gian, đến lúc đó tôi sẽ tới báo cho anh biết!
- Được, không thành vấn đề. Này Trương đại thần tài, chú nói thế nào chúng ta cứ làm như thế!
Vương doanh trưởng cười cười, chợt nhíu mày:
- Lão đệ, chú cứ chạy tới chạy lui kiểu này thật không phải biện pháp tốt đâu, hay là chú gắn điện thoại đi, đến lúc đó chúng ta liên hệ cũng thật phương tiện!
- A?
Trương Tông Quân ngẩn người:
- Tôi cũng muốn lắm, không chỉ có thể liên hệ phương tiện với nơi này, đến lúc đó còn có thể thuận tiện liên lạc với mấy chỗ thị trường bán sỉ rất nhiều. Nhưng bây giờ hình như chưa có cho phép để tư nhân được gắn điện thoại đi? Nghe nói gắn điện thoại rất đắt tiền…
- Ân, đúng là có chuyện này.
Vương doanh trưởng gật đầu:
- Là tôi sơ sót, thật không nghĩ tới chuyện này.
M Long