Luân Hồi

Chương 27 (a): Chết lặng người.
- Chuyện này cậu không cần lo lắng.
Trương Phúc Sinh nói:
- Những người công nhân làm việc trước đây đều là nông dân ở những vùng lân cận. trước đây đều dựa vào nhà máy đường mà sống. Bây giờ nhà máy đường bị sa ngã, bọn họ cũng nhàn rồi, nếu như cậu mua nhà máy này, ngày mai tôi sẽ dán một tờ thông báo ở cửa nhà máy, ngày hôm sau mọi người sẽ đến đông đủ.
- Thế thì tốt.
Trương Tông Quân gật đầu:
- Có thể đưa cho tôi xem giấy tờ của nhà máy được không?
- Được, cậu theo tôi,
Trương Phúc Sinh rất vui vẻ, quay người dẫn Trương Tông Quân đến phòng làm việc, lấy ra từ trong ngăn kéo mấy bản chứng nhận.
- Những giấy tờ này đều chính xác, cậu yên tâm đi.
Nhìn thấy những tờ giấy chứng nhận này, Trương Tông Quân rốt cuộc cũng yên tâm.
- Anh Trần, chúng ta có thể thương lượng một chút vấn đề giá cả được không? Có thể bớt thêm một chút.
- Người anh em, giá cả cậu không cần nói thêm.
Trương Phúc Sinh kiên quyết nói:
- Nếu cậu đã biết nhà máy muốn bán thì có lẽ cậu cũng đã biết nơi này vì sao mà phải bán. Nói thật lòng, chúng tôi cũng không biết làm kinh doanh, nếu như chúng tôi có được nhà máy này, năm nào cũng mang đi đánh bạc mấy mấy chục vạn thì sao? Không thể nói là khối đất được mà đây đều là những thiết bị, người anh em có tính nữa thì cũng chỉ có giá đấy, thêm nữa những thủ tục này, việc thu mua mía, không có sự giúp đỡ của những người dân địa phương thì nhà máy không thể dễ dàng mà mở lại. Bởi thế, ba mươi vạn là không hề đắt, chúng tôi không thể bớt được đồng nào nữa.
Trương Tông Quân cúi đầu suy nghĩ một chút, ban đầu định mua nhà máy này, không những có thể đáp ứng yêu của của mình, không dùng hết thì có thể bán đường lấy một số tiền lớn, nếu tính như thế thì ba mươi vạn là có thể mua được.
- Được, quyết định giá đó đi.
Trương Tông Quân gật đầu nói:
- Anh Trần, nói thật, nhà máy này tôi mua rồi, nhưng chúng ta trả tiền như thế nào đây?

Trương Phúc Sinh cúi đầu suy nghĩ một lúc bèn hỏi:
- Bây giờ có thể trả hết được không?
- Không thể.
Trương Tông Quân lắc đầu nói.
- Thế cậu xem thế này có được không nhé, cậu đưa tiền đặt cọc, sau đó nửa tháng sau có lãi rồi thanh toán, cậu thấy thế nào?
Trương Phúc Sinh nói.
- Như thế đi.
Trương Tông Quân nghĩ không hẳn là mạo hiểm:
- Nửa tháng sau tôi sẽ mang số tiền còn lại đến làm thủ tục, nhận tiền xong là chúng ta thanh toán xong, thế nào?
- Người anh em thật vui tính.
Trương Phúc Sinh múa mép, ý này cũng không tồi, ai cũng không bị thiệt.
- Được, vậy thì làm thế đi.
Trương Tông Quân cảm thấy mình đã làm một chuyện lớn, cũng không tính toán gì tới những người ở Hoàng Ngưu đảng, bèn mua một tờ vé tàu hỏa giường nằm, nhanh chóng đi xe lửa thật nhanh về nhà.
Đến thị trấn đã là bốn giờ chiều, đầu tiên là đến Vương trưởng doanh gọi điện thoại cho người nhà, nói cho mọi người biết mình đã về tới thị trấn và sắp về tới nhà.
- Người anh em, vội vã như thế làm gì, chị dâu và cháu ở nhà chuẩn bị rồi, cơm nước xong rồi hãy đi chứ.
Nói điện thoại xong, Vương trưởng doanh nhiệt tình giữ lại, thoạt nhìn thấy Vương trưởng doanh cũng là người không tồi, mặt mày hồng hào, nhất là bộ dạng mãn nguyện, làm tăng thu nhập thêm nhiều cho bộ đội, có được sự biểu dương của lãnh đạo cấp trên, không chừng sau này sẽ làm những việc lớn.
- Không được rồi.
Trương Tông Quân sốt ruột. Anh em tuy rằng quan trọng nhưng vợ con còn quan trọng hơn, cứ phải về nhà trước đã.
- Để hôm khác đi, anh em chúng ta gặp nhau uống rượu sau.
Thấy Trương Tông Quân sốt ruột về nhà, Vương trưởng doanh cũng không níu giữ nữa, còn giữ nữa sẽ bị mắng.
- Trời không còn sớm nữa, thế này đi, tôi sắp xếp xe đưa cậu về.
- Vậy thì cảm ơn anh! Đến nhà em uống rượu luôn đi.
Trương trưởng doanh cũng không khách khí, phí lời, đến đây làm gì chứ? Không phải là vì muốn đi xe sao?
- Thôi đi, đêm nay tôi còn phải trực ban, cậu không thể khiến tôi phạm sai lầm được.
Vương Doanh Trường cười dài mắng một câu, quay người gọi:
- Vương Đại Trụ.
- Có!
Một người cao to như cây cột chạy bộ tới, cúi chào, nói to. Quả nhiên không khác với tên gọi, thực sự cậu ta thật giống cây cột rắn chắc, cũng không biết cha mẹ cậu ta sao có thể dự kiến trước mà đặt cho cậu ta cái tên như thế?
- Trụ Tử.
Vương trưởng doanh gọi.
- Đưa anh Trương về nhà một chuyến! Đi sớm về sớm! Biết đường chứ?
- Báo cáo doanh trưởng.
Vương Đại Trụ nghiêm, lớn tiếng nói:

- Tôi biết!
- Làm sao cậu biết?
Vương trưởng doanh kinh ngạc.
- Đồng chí này tôi quen.
Trương Tông Quân lại há hốc mồm.
- Anh ấy vận chuyển hàng cho tôi mấy lần.
- Thế thì tốt.
Vương trưởng doanh vỗ trán nói:
- Chả trách tôi già rồi, trí nhớ không tốt. Mau đi rồi về.
Trương Tông Quân và Vương Trụ Tử lên xe, hai người đi trên đường nhanh như chớp, Trương Tông Quân không ngừng thúc giục, hai người giống như sống chết phải chạy thật nhanh về nhà.
Rất nhanh, Tiểu Thần Hi đã chuẩn bị xong bữa tối, mâm cơm có sáu món bốn món chay và hai món mặn. hương vị thật thơm ngon.
- Ngon quá, ngon quá!
Trương Tông Quân vừa vào tới nhà, tay còn chưa rửa đã gắp ngay một miếng thịt kho tàu vào trong miệng, liên miệng khen ngời:
- Tay nghề của con gái chúng ta càng ngày càng giỏi.
Lấy chiếc đũa đập vào tay chồng, Dương Chi cười mắng:
- Nhìn anh xem, mau đi rửa tay đi, cơm nước xong xuôi chúng cho cả nhà biết anh mua bao nhiêu hàng?
Ăn tối xong, Trương Tông Quân ngồi trên sô pha, khoan khoái uống cốc trà mà con gái pha cho, híp mắt lại nghĩ: hạnh phúc ư, hạnh phúc là gì? Đây không phải là hạnh phúc sao?
Thấy Trương Tông Quân vẻ mặt thỏa mãn, Dương Chi không nhịn được nữa, hai tay bèn tìm được mục tiêu đã xác định, nhẹ nhàng dạo qua một vòng rồi nói:
- Nói đi, lần này đi rốt cuộc là thế nào?
- Ai da, em nhẹ một chút.
Trương Tông Quân thầm kêu lên một tiếng, cố gắng xoa xoa cái tai.
- Trước mặt con gái em cho anh tí thể diện đi mà.
- Nói mau, không nói thì không dừng.
Dương Chi tuy ngoài miệng rất uy hiếp nhưng cũng đã buông lỏng tay ra.

- Anh nói anh nói.
Trương Tông Quân vội vã xin tha.
- Lần này đi đàm phán không thành công.
Nói xong bèn nâng cốc trà lên uống.
- Cái gì?
Nghe đến đây, Dương Chi lông mày dựng thẳng lên, giọng điệu dâng cao độ.
- Đi nhiều ngày như vậy, tốn nhiều tiền như vậy, anh không mang được gì về sao? Đã thế còn không biết xấu hổ ngồi đây uống trà.
Nhìn vợ thật sự tức giận, Trương Tông Quân cũng không dám thừa nước đục thả câu nữa, dù sao cái tai vẫn quan trọng hơn, vội vàng buông chén trà nói:
- Em hãy nghe anh nói hết đã. Tuy không mua được đường nhưng lần này anh đã mua được cả một nhà máy đường.
Đắc ý bắt chéo chân nói:
- Thế nào, lần này thành tích không tồi chứ?
- Mua nhà máy đường?
Dương Chi có chút nghi ngờ, cái tay chuẩn bị véo tai Trương Tông Quân cũng dừng lại.
- Nói cho em nghe là chuyện gì đi?
- Chuyện là như thế này.
Trương Tông Quân kể lại một lượt hành trình đến Quảng Đông, nói xong thì đã mất hơn một tiếng đồng hồ trôi qua.
M Long


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận