Chương 37: Kiểm tra
Hai giờ sau mới có kết quả, hai chị em cháu ra ngoài chơi đi, tiện thể kiếm chút gì ăn, buổi chiều hai giờ rưỡi thì đến lấy kết quả.
Cô Tiêu nói với hai người.
- Vâng ạ.
Hai chị em trả lời, bèn chào rồi đi ra ngoài.
- Chúng ta nên đi làm gì đây?
Đứng trên đường cái, hai chị em đang thương lượng không có chuyện gì làm.
- Hay là chúng ta đi ăn trước, trưa rồi, bụng cũng hơi đói rồi.
Trương Lam vuốt cái bụng nhỏ, bèn đưa ra ý kiến.
Cũng không biết chỗ nào có đồ ăn ngon, hai chị em cứ đi đi lại lại vô mục đích ở trên đường, trong lúc vô ý phát hiện ven đường có một quán thịt dê, Trương Lam rất hưng phấn, canh thịt dê? Đây đúng là món ăn yêu thích nhất của mình, sống lại được nhiều năm rồi nhưng vẫn chưa được ăn. Bây giờ có cơ hội tại sao lại có thể bỏ qua được? Không chút do dự bèn đi vào.
Canh thịt dê rất bổ, ông chủ cũng rất nhiệt tình, chủ yếu là canh thịt dê nấu rất ngon, vị rất chuẩn, canh thịt dê được hầm cho thành màu trắng hồng cùng với thịt dê béo ngậy cho ra mày sắc rất đặc biệt, ở trên cho một ít ớt và giấm chua, Trương Lam ăn cay mồ hôi toát ra. Ngay cả Tiểu Thần Hi cũng phải khen ngợi.
Hai chị em ăn uống no nê rồi, xoa cái bụng nhỏ tròn vo, Trương Lam bây giờ no không đi lại được nữa.
- Nhìn bộ dạng của em kìa.
Nhìn thấy bộ dạng khổ sở của Trương Lam, Tiểu Thần Hi buồn cười:
- Ăn như hồi còn ở nhà vậy, như thế thì hấp thu được gì?
- Không có cách nào cả, mùi vị quá ngon.
Trương Lam cố gắng nói, canh thịt dê mùi vị quá ngon, còn ngon hơn nhiều so với canh thịt dê kiếp trước, sau này muốn uống canh ngon như thế cũng khó.
Nghỉ ngơi một lát, hai chị em rốt cuộc có thể đi được rồi. Dù sao đi nữa cũng không xảy ra chuyện gì, hai chị em chậm rãi đi trên đường, không ngờ phía trước thấy có một đám người đang vây quanh.
- Đang làm gì thế nhỉ, qua đó xem đi.
Đang vô cùng buồn chán, Trương Lam rốt cuộc cũng có việc để làm, cuối cùng cũng vui vẻ lên. Đi tới xem, thì ra là đánh bạc, cách đánh rất đơn giản, đầu tiên là lấy một phòng bài tú lơ khơ bên trong rút ra ba cây, sau đó lật ba cây bài, nhà cái để cho mọi người nhìn rõ mặt sau của ba cây bài, sau đó để mọi người nhìn rõ vị trí của ba cây bài. Lúc này mới đảo lộn vị trí của ba cây bài, đoán đúng thì thắng, một ván một quan tiền, thắng được nhà cái cho một đồng.
- Mẹ nó, sao lại không đúng, rõ ràng là nhìn thấy con ba ở bên trái mà, sao lại thành con sáu?
Có người thua thì chửi rủa.
- Haha, lần này tôi đoán đúng rồi, bắt đầu đi, đưa tiền đây, mau đưa tiền đây.
Không cần hỏi, người này khẳng định là cùng một giuộc.
- Oa, lại thắng rồi, người này vận khí tốt thật, kiếm tiền thế này dễ thật.
- Đúng thế, cứ tiếp tục như thế thì thua thảm mất.
Hai người trái phải bàn luận, Trương Lam nghe được cười thầm, không phải nói, hai người này nhất định là cùng một giuộc. Đang khiến cho mọi người chú ý.
Nhìn thấy cái trò chơi tiểu xảo ở thế kỷ này, Trương Lam không thể kiềm chế cười được. Nếu ăn xong rồi thì đây cũng là một trò tiêu khiển.
Thấy Trương Lam vẻ mặt cười xấu xa, Tiểu Thần Hi cùng phối hợp bấy lâu nay cũng không biết những kẻ này có ý đồ gì:
- Có muốn chị giúp không? Chị có thể nhìn xuyên qua được bài tú lơ khơ.
- Đánh giá thấp chỉ số thông minh của em rồi phải không?
Trương Lam vẻ mặt đầy khinh thường.
- Đơn giản như thế, đến cả đứa trẻ ba tuổi cũng không cần giúp đỡ.
- Này, ra vẻ à, hình như còn chưa đến ba tuổi.
Tiểu Thần Hi vẻ mặt bỡn cợt.
- Chị chỉ nhìn thấy biểu hiện bên ngoài.
Tiểu tử kia bèn trầm ngâm, những người này là một giuộc cả.
- Thực ra đầu óc của em đã là một ông già rồi.
- Thật sao!
Tiểu Thần Hi giả bộ vẻ mặt khinh bỉ.
Chơi mấy ván, Trương Lam bắt đầu khóc rống lên, không cần những người này lau nước mắt, Trương Lam cảm thấy mỹ mãn để có thể thắng được ba mươi đồng tiền rồi đột nhiên bỏ đi.
Thực ra đám người xung quanh rất hung hăng muốn dạy dỗ cho bọn nhãi không biết từ đâu đến, không biết trời cao đất dầy dám cả gan vặt lông hổ này, nhưng Tiểu Thần Hi chỉ ở dưỡi chân cho mọi người nhìn một chút.
Bọn chúng cúi đầu nhìn xuống, một cái dấu ấn rõ ràng hiện ra. Bọn chúng nhất tề đều thở hổn hển, quyết định sáng suốt là không dạy dỗ cho hai chị em.
- Ba mươi đồng, không đến mức ấy chứ?
Thấy Trương Lam thắng được tiền rồi đắc ý không biết đi đường thế nào, Tiểu Thần Hi có chút choáng váng, vẻ giả bộ như mình bây giờ có thể coi là một tiểu phú ông có mười đồng rồi? thế mà còn tính toán số tiền ấy?
- Cái này chị không hiểu rồi.
Trương Lam đắc ý khoe khoang, nắm bắt lấy cơ hội để khen ngợi mình.
- Nhờ có số tiền kiếm được này mà em rất vui, ví dụ như nói tự đồ ăn do mình tự bỏ tiền ra mua ăn ngon nhất, hoa do chính mình chăm sóc là đẹp nhất, con cái của mình là tốt nhất, vợ của mình à, là tuyệt vời nhất. Được thôi, cái này không tính. Ví dụ như tên kẻ trộm cho rằng số tiền mình trộm được dùng có ý nghĩa thì cho dù là đánh bạch thắng cũng giống nhau, nhìn thấy bộ dạng chán nản của mấy người đó thì giống như mẹ ruột chết mà vui vậy.
- Ngụy biện.
Tiểu Thần Hi khinh thường bĩu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng khinh bỉ.
- Nói thẳng năm mươi đồng tiền lệ phí kiểm tra chị cũng sẽ kiếm bù trở lại, chị không khinh bỉ em, xem chúng ta ai với ai, quen nhau cũng không phải là một hai ngày, chị còn không biết em à?
- Ha ha, đầu năm nay, người tốt như đều ngang hàng với cao thủ, cô đơn. Hỏi thiên hạ anh hùng ai là đối thủ của ta?
Trương Lam giơ hai tay, ngửa đầu từ từ nhắm mắt, không để ý tới điệu bộ mỉa mai của Tiểu Thần Hi, cái bộ dạng của một cao thủ vô cùng cô đơn.
- Buồn nôn…
Thực sự không thể chịu nổi độ tự kỷ của Trương Lam, Tiểu Thần Hi đảo cặp mắt trắng, biểu tình mình đã không chịu nổi, làm động tác nôn mửa.
- Ai, đây là nỗi thống khổ của cao thủ, không ai có thể hiểu được.
Trương Lam lắc đầu thở dài, tiếp tục giả bộ cao nhân, cho rằng mình chính là độc cô cầu bại.
Thực sự không chịu nổi độ tự kỷ điên cuồng của Trương Lam, Tiểu Thần Hi tiến lên trước mặt Trương Lam che miệng, ngăn cản không để Trương Lam nói ra cái gì mà mình không thể chịu nổi nữa, nhìn thấy không ổn, cao thủ đầu tiên giữ không nổi, bèn nhanh chóng chạy trốn. Hai chị em cười đùa trên đường phong cảnh tuyệt đẹp.
Hai người đùa giỡn thì đã về đến trung tâm giám sát thủy lợi, sắp tới giờ cô Tiêu làm kiểm tra xong, bèn đem kết quả chất lượng nước vừa kiểm tra xong đưa cho hai chị em, miệng liên tục khen ngợi:
- Mẫu nước mà các cháu đưa tới vô cùng tốt, hầu như đạt được các tiêu chuẩn tối cao về nước khoáng của quốc gia chúng ta, không biết các cháu tìm được ở nơi nào, loại nước khoáng có chất lượng cao như thế này ở nước ta là rất hiếm.
- Thật không ạ?
Trương Lam ánh mắt trợn tròn, nghĩ rằng nước mình mang đến không tồi nhưng không thể ngờ rằng nó lại tốt tới mức như thế, dĩ nhiên có thể được liệt vào hàng nước khoáng tốt nhất cả nước.
M Long