“Chúng con muốn dọn ra ngoài!” 4
Sau vài chục lần đùn đẩy trách nhiệm qua lại, rốt cuộc Cố Nhạc Luân với vai trò anh cả phải đứng ra trao đổi với nhị vị phụ thân. 1
Cố Hải xoay sang nhìn Bạch Lạc Nhân, rồi lại nhìn hai con: “Tại sao đột nhiên hai đứa đều muốn ở riêng?”
Cố anh trai học thuộc trước kịch bản nên nói năng khá lưu loát: “Con sau khi học việc ở chổ Quách Khải phát hiện có rất nhiều thứ mình chưa biết, con muốn ra ngoài sống tự lập để bản thân trưởng thành hơn.”
“Còn con?” - Bạch Lạc Nhân từ đầu đến cuối vẫn chờ Bạch Khả lên tiếng.
Bạch Khả trong nội tâm có vài phần không muốn thừa nhận rằng bản thân muốn dọn ra ngoài sống cùng với Cảnh Hoàng, như thế không đúng với cá tính ngạo kiều của cậu. Nhưng biết làm sao được: “Con đơn giản là muốn cho mình không gian riêng, tập trung nghiên cứu hướng phát triển trong tương lai của Hải Nhân cũng như là của bản thân mình” 5
Cố Hải và Bạch Lạc Nhân cũng đã từng trải qua thời thanh niên, đương nhiên hiểu dù là lý do gì đi nữa, con cái lớn lên chúng nó sẽ có sự lựa chọn cuộc sống cho riêng mình. Từ đầu đôi phu phu cũng đã bàn bạc về chuyện này, nhưng đương nhiên vẫn là coi trọng sự an toàn của hai quý tử của mình trước: “Hai đứa lớn rồi, việc muốn ra ngoài tự lập không có gì lạ. Ba chỉ có hai yêu cầu, thứ nhất đó là các con phải mang theo cận vệ.”
Cận vệ ở kế bên gật đầu lia lịa, vẻ mặt mang tính chất mong chờ cực kì cao. Phải dẫn chúng tôi theo a! Nếu không sẽ thất nghiệp!
“Thứ hai là phải cùng nhau về nhà mỗi tháng ít nhất một lần” - Bạch Lạc Nhân tiếp tục nói - “Không có trường hợp ngoại lệ!” 2
Cố Nhạc Luân nhanh nhẹn gật đầu: “Con và em trai đồng ý”
Mặc dù Cố anh trai đã giành quyền trả lời nhưng Cố Hải và Bạch Lạc Nhân vẫn hướng mắt về Bạch Khả.
“Con nghe, thưa Baba Daddy.”
Cho nên buổi tối, bọn họ cùng nhau ăn cơm sau đó thì ai về phòng nấy thu dọn đồ đạc. Cố Nhạc Luân không bao giờ chịu yên, một vài món đồ ngày trước tự mình nê qua phòng Bạch Khả hiện tại lại náo loạn lên tìm kiếm.
“Anh chính là tìm cái gì?” - Bạch Khả bị phiền.
Cố Nhạc Luân loay hoay trong tủ quần áo của em trai: “Cái áo khoác da lần trước em tặng anh, em có thấy nó ở đâu không?”
“Không thấy” - Bạch Khả một bên kéo vali ra - “Anh đừng làm loạn đồ của em.”
Cố Nhạc Luân vẫn như không nghe, tiếp tục lục lạo: “Em ra ngoài ở nhờ nhà Hoàng Cảnh, à không Cảnh Hoàng hả? Nhóc con đó vì sao một dạo không thấy nữa vậy?”
“Người ta lớn tuổi hơn anh” - Bạch Khả lấy vài bộ đồ xếp gọn gàng bỏ vào vali - “Còn anh thì ở đâu?” 1
“Cậu ta là bạn em đương nhiên cũng phải gọi anh bằng một tiếng ca ca. Không có phân biệt!” - Cố Nhạc Luân rất biết đặt để thân phận - “Anh dọn đến biệt thự của A Khải, hôm nào em đến chổ anh chơi đi, anh cũng sẽ sang chổ em thường xuyên”
Bạn cũng sẽ thích
Đại Dương Của Em by VyShink
Đại Dương Của Em
By VyShink
181K 10.7K
[fanfic Du Châu] DUYÊN PHẬN by NhiNhi935
[fanfic Du Châu] DUYÊN PHẬN
By NhiNhi935
70.9K 3.8K
Bán Nguyệt Khúc by lucvankhoi
Bán Nguyệt Khúc
By lucvankhoi
26.4K 1.3K
FANFIC DU CHÂU - TÔI TRẢ CẬU ĐỊNH MỆNH CỦA CHÚNG TA by henrypurch
FANFIC DU CHÂU - TÔI TRẢ CẬU ĐỊNH MỆNH CỦA C...
By henrypurch
81.6K 8.1K
Love is BLIND! - YUZHOU by AmyIII88
Love is BLIND! - YUZHOU
By AmyIII88
65K 3.9K
[Du Châu FanFic] Ảo Giác by heroin0812
[Du Châu FanFic] Ảo Giác
By heroin0812
25.6K 1.5K
[ Yu ❤ Zhou Fanfic] Nếu Được Chọn Một Lần Nữa, Tôi Vẫn Muốn Bước Cùng Cậu by synsyncool
[ Yu ❤ Zhou Fanfic] Nếu Được Chọn Một Lần Nữ...
By synsyncool
106K 5.7K
“Anh đừng tới. Em không hoan nghênh!” - một mạch hất hủi. 3
“A! Tìm thấy rồi!” - Cố Nhạc Luân hớn hở ôm chiếc áo đi ra khỏi phòng - “Anh không biết đâu. Khi nào anh buồn chán sẽ tới tìm em đó!”
Bạch Khả lắc đầu không trả lời. Sống cùng người anh thích anh có thể buồn chán được sao? Nói không chừng còn thích đến không muốn về! 2
Sáng sớm hôm sau, Bạch Khả mang theo cận vệ và chiếc ghế yêu thích của mình dọn vào dinh thự của Cảnh Hoàng. Cậu đặt chiếc ghế ở ngay bên ngoài mái hiên phòng khách, nơi có thể nhìn ra vườn hoa, cũng là nơi ánh nắng chan hoà nhất. Cảnh Hoàng sau này cũng cho người đặt thêm một chiếc ghế của hắn đối diện, trang trí hệ thống ánh sáng cũng như là thiết bị đuổi côn trùng xung quanh khu vực, tránh để buổi tối trường hợp Bạch Khả muốn ra nằm thư giãn cũng không gặp bất kì trở ngại nào. 6
Sau khi hoàn tất mọi việc, Bạch Khả mang đồ đạc của mình vào phòng chứa đồ bên trong phòng ngủ. Đây là một căn phòng chuyên dùng để quần áo cũng như là phụ kiện thời trang của chủ nhân. Xung quanh có tổng cộng 5 chiếc tủ, chiếc lớn nhất dành riêng cho trang phục. Cảm giác khi bạn mở tủ quần áo ra, bên trong chia làm hai ngăn song song, một bên chứa đầy trang phục của người kia, bên còn lại là thuộc về mình, thứ cảm giác ấy thật sự rất ấm áp. Bạch Khả tuần tự treo quần áo của cậu vào ngăn tủ còn trống, sắp xếp ngăn nắp tất cả rồi mới dời qua tủ chứa phụ kiện.
Dây nịt, cài áo, cà vạt, khăn tay của Cảnh Hoàng rất nhiều, chúng được đặt ngăn nắp theo trình tự màu sắc và kích cỡ. Bạch Khả tự mình sắp xếp lại, để những phụ kiện của cậu xen kẽ vào, những màu sắc vô tình giống nhau sẽ được đặt cạnh nhau.
Cuối cùng, là tủ giày. Cảnh Hoàng có tổng cộng 2 tủ giày cao tầng, tất cả đều là những mẫu thuộc bộ sưu tập mới nhất của các hãng thời trang cao cấp trong vòng một năm trở lại đây. Quản gia cũng đã dọn dẹp một tủ trống cạnh bên cho cậu, Bạch Khả lần lượt đặt những đôi giày yêu thích của mình vào, lấp đầy các khoảng trống.
Khi đang sắp giày, Bạch Khả vô tình chú ý đến ngăn tủ nhỏ nằm phía trên cùng, trực thuộc tủ giày của cậu, nơi đó có thể chứa vài chiếc hộp giày mà cậu không muốn vứt bỏ, bèn tìm ghế đứng lên mở ra.
Cậu nhìn thấy một chiếc hộp còn sót lại. Trông giống như hộp giày. Của nữ.
Nó quả thật là một hộp giày nữ, bên trong còn có đôi giày cao gót màu đen, chất liệu nhung mượt mà, đế giày mang sắc đỏ huyền thoại, gót giày còn đính vài viên đá pha lê lớn rất tinh xảo.
Phía dưới đáy hộp còn có một mảnh giấy.
Trên mãnh giấy ghi: “Món quà đầu tiên anh tặng em. Em thật sự rất vui. Em sẽ nhớ mãi ngày nay. Em yêu anh, Cảnh Hoàng!”
Tay Bạch Khả hơi run, cậu âm thầm đọc đi đọc lại dòng chữ ấy rất nhiều lần, vừa đọc vừa đối chiếu với kí ức những ngày qua. Đối chiếu lại ánh mắt của nam nhân kia mỗi khi hắn nhìn cậu. Khó khăn kiếm tìm sự giả dối!
“Em đã sắp xếp xong chưa?” - Cảnh Hoàng vừa từ bên ngoài trở về, nghe nói tiểu Bạch của hắn đã dọn đến, bèn lập tức đi tìm cậu.
Cảnh Hoàng trông thấy tiểu Bạch của hắn một mình ngồi dưới sàn, trong tay ôm một chiếc hộp, xoay đầu sang nhìn hắn, ánh mắt sắc lạnh: “Đây là gì?”
Cảnh Hoàng tiến đến gần và quan sát hộp giày trong tay Bạch Khả, trong khoảnh khoắc cơ mặt đều đông lại.
Bạch Khả cười mỉa mai: “Anh không cần trả lời nữa. Nét mặt của anh đã nói thay anh rồi.” - cậu đặt hộp giày xuống, đứng lên đi về phía vali của mình - “Nơi đây đã từng thuộc về người khác. Xin lỗi tôi không có phúc phần này.” 6
Sóng lưng Cảnh Hoàng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, hắn vội vàng ôm cậu lại: “Nếu tôi nói với em, người đó chỉ là cô gái tôi bao để thoả mãn dục vọng, tôi không hề có tình cảm với cô ta, em sẽ tin tôi chứ?” 5
“Tin” - Bạch Khả gật đầu, nói chuyện như một kẻ xa lạ - “Nhưng tôi không muốn ở đây nữa. Anh vui lòng buông ra để tôi lấy lại đồ của mình”
Cảnh Hoàng một mực không buông, giọng nói mỗi lúc mỗi hoang mang hơn: “Em không thích ở đây chúng ta cùng dọn đi chổ khác. Đừng rời xa tôi, khó khăn lắm tôi mới có được em, xin em đừng làm vậy!”
“Tại sao anh không cho tôi biết từ đầu?” - Bạch Khả hỏi.
Cảnh Hoàng vùi cằm lên vai Bạch Khả, cố gắng ôm cậu chặt hơn: “Vì tôi sợ em sẽ không chấp nhận. Tôi thật sự cùng cô ta chỉ có tình dục, không hề nảy sinh cảm giác.” 18
Bạch Khả xoay người, nhìn thẳng vào mắt nam nhân dò xét, bao nhiêu lần cậu đều không thể nhìn ra tâm tình người này rốt cuộc có tồn tại giả dối hay không! Ánh mắt đó luôn cực kì chân thật. Nếu Cảnh Hoàng thật sự đóng kịch lừa cậu, thì chắc có lẽ cậu sẽ bị hắn lừa suốt cả cuộc đời.
“Cảnh Hoàng anh nghe cho rõ: Bạch Khả này không có gì cả!” - lần đầu tiên cậu cảm thấy mơ hồ thật sự, cố gắng nói những lời này cậu cũng không biết mình rốt cuộc đang bị làm sao - “Tập đoàn Hải Nhân đối với Cảnh gia anh chỉ là một góc nhỏ. Còn bản thân tôi so với cháu gái chủ tịch nước càng không đáng để đắn đo. Dù là muốn chơi đùa hay lợi dụng, cuối cùng anh cũng sẽ không gặt hái được gì nhiều đâu, việc gì phải phí sức như vậy?”
Dạng như Bạch Khả, thứ khó trao đi nhất chính là niềm tin. Và điều đáng sợ nhất không gì khác ngoài đặt niềm tin sai người. Mà người này lại là người xa lạ duy nhất trên đời mà cậu dám tin! 2
Cảnh Hoàng không còn biết làm gì khác ngoài nắm chặt hai cổ tay Bạch Khả, ngăn chặn cậu rời đi: “Không, không, không. Em nói gì vậy? Tôi không hề tính kế với em. Chuyện tôi yêu em bao năm qua A Khải đều chứng kiến, em có thể đi hỏi cậu ấy. Tôi chỉ bao dưỡng một nữ nhân để đáp ứng nhu cầu sinh lý không có nghĩa là tôi lừa gạt em. Trước khi quyết định tiếp cận em tôi đã chấm dứt với cô ta rồi. Hoàn toàn không liên quan gì nữa. Tôi là của em, chỉ thuộc về một mình em. Em phải tin tôi, tiểu Bạch, em phải tin tôi!” 4
Đến nước này, Bạch Khả vẫn chỉ nhìn thấy sự chân thật! Đôi khi cậu hy vọng chỉ cần trong mắt Cảnh Hoàng lộ ra một tia giả dối nhỏ, thật nhỏ thôi, cậu sẽ có thể dựa vào đó mà dứt khoát rời khỏi.
Cuối cùng, cậu lại một lần nữa đặt cược: “Bây giờ ngoài tin anh, tôi còn có lựa chọn khác sao? Bản thân tôi cũng yêu anh, tôi biết phải từ bỏ thế nào?” 5
Cảnh Hoàng đem người yêu ôm vào trong ngực, tâm can đều nát ra rồi: “Xin lỗi vì đã làm tổn thương em. Tôi biết em luôn chọn cách che giấu suy nghĩ hơn là giải bày bằng lời nói. Tôi rất sợ việc mình bao dưỡng một cô gái sẽ làm em khó chấp nhận nên mới không cho em biết. Nhưng tôi cam đoan rằng bản thân không hề có tình cảm với cô ta, tôi yêu em bao nhiêu em tự mình nhìn ra được. Không muốn tin cũng phải tin, em giỏi nhất là nhìn người, tại sao em rõ ràng nhìn ra được tình cảm của tôi lại không dám thừa nhận điều đó?”
“Lần này tôi tin anh” - Bạch Khả không muốn cứ tiếp tục dằn vặt cả hai - “Nhưng nếu anh còn giấu tôi thứ gì, tốt nhất một lần nói ra. Bằng không trường hợp hôm nay lặp lại lần nữa...”
Chưa nói dứt lời Cảnh Hoàng đã lặp tức ngăn chặn: “Không. Đời tôi chỉ hổ thẹn với em duy nhất chuyện này, không có chuyện thứ hai!”
Hai người không ai nói gì nữa. Chỉ yên lặng ôm nhau. Không có nước mắt. Chỉ có sự áy náy và vị tha. 2
Sau một lúc, Bạch Khả động đậy thân mình: “Anh định ôm đến bao giờ? Còn không buông ra để tôi dọn dẹp đồ đạc cho xong”
Cảnh Hoàng vẫn khư khư giữ chặc: “Chúng ta lập tức chuyển đến nơi khác ở.”
“Không cần” - Bạch Khả buồn cười lắc đầu - “Mọi thứ khác đều có thể giữ lại nhưng nếu ngày trước anh cùng cô gái kia làm chuyện đó trên chiếc giường hiện tại thì đổi nó đi là được.” - như một hành động chứng tỏ bản thân còn lưu tâm, Bạch Khả cách lớp áo mỏng cắn nhẹ lên ngực Cảnh Hoàng - “Tôi sẽ không lên chiếc giường mà anh đã ngủ cùng một người khác!” 7
Có chút đau đớn không đáng là gì, Cảnh Hoàng ngược lại cảm thấy hạnh phúc nhiều hơn, hắn cúi đầu dùng miệng đùa nghịch vành tai Bạch Khả: “Cô gái đó không đủ tư cách được nằm lên giường của tôi. Trên đời này chỉ có em mới có thể.”
“Vậy ngày trước hai người làm ở đâu?” - Bạch Khả thắc mắc, ánh mắt cực kì yêu nghiệt - “Vườn hoa chăng?”
“Ở phòng ngủ dành cho khách tới thăm. Còn vườn hoa....” - Cảnh Hoàng liếm mũi cậu - “Nếu em muốn tương lai tôi sẽ cùng em làm.” 12
Bạch Khả dùng môi mình bắt lấy môi hắn, dây dưa giao triền: “Xu hướng tình dục của anh cũng thật quái đản!”
Cảnh Hoàng hơi thở có phần gấp gáp, đưa tay xuống chổ bộ phận yếu ớt thăm dò: “Mỗi lần em giúp tôi giải toả, dù chỉ là bằng tay, cảm giác đó còn thoải mái hơn nhiều so với khi tôi làm cô gái ấy đến ngất xỉu” 2
Bạch Khả vòng tay ôm lấy cổ nam nhân, đắm chìm trong mùi vị cơ thể hắn, cảm giác đê mê đến gần như tưởng mình vô hình.
“Chúng ta lên giường đi” - Cảnh Hoàng vừa nhẹ nhàng xoa nắn bên dưới, vừa ma mị nói nhỏ vào tai mỹ nhân - “Được không?”
Thấy tiểu Bạch không phản ứng gì, Cảnh Hoàng liền một đường bế người lên, tiến tới đặt cậu xuống giường, hung hăng hôn lưỡi.
“Hôm nay nếu không gặp chuyện này, tôi cũng không biết em yêu tôi như vậy” - Cảnh Hoàng từng nút, từng nút cởi áo đối phương ra. 7
Làn da trắng hồng của Bạch Khả dần lộ diện dưới ánh đèn vàng ấm ấp. Chắc có lẽ vì ngại ngùng nên cậu hơi co vai lại và cúi đầu, biểu tình này thật đã và đang giết chết Cảnh Hoàng.
“Em thật đẹp” - hắn vùi đầu vào xương quai xanh của Bạch Khả mà hôn mút - “Hôm nay em để tôi tới, có được không?”
Lời nói ra khiến Bạch Khả hoàn hồn, cậu dùng hai tay đẩy Cảnh Hoàng, xoay mặt né tránh hắn: “Tôi chưa sẵn sàng” 1
Nhìn thấy ái nhân bối rối, mà người này lại thuộc tuýp cứng rắn như vậy, Cảnh Hoàng không cưỡng ép thêm, bèn đem đầu cậu xoay lại đặt vào ngực mình: “Không sao cả. Tôi sẽ đợi em.”
Một lúc, họ cùng nhau đi ra đại sảnh, Bạch Khả chỉ cho Cảnh Hoàng nơi mà cậu đặt chiếc ghế yêu thích của mình. Đây là loại sofa có kiểu dáng đơn giản, nhưng chất liệu hoàn thiện thì không đơn giản một chút nào. Loại bông được nhồi bên trong được nhập từ Ý, do thợ thủ công lành nghề thu hoạch trực tiếp trên cánh đồng sau đó sơ chế bằng tay, hoàn toàn là bông thiên nhiên nên tuyệt đối êm ái, cảm giác ngồi vào như bạn đang được bao bọc bằng những thứ mềm xốp, êm đềm nhất thế giới. Loại vải may bên ngoài cũng được dệt hoàn toàn bằng tay, đem lại kết quả mùa hè mát, mùa đông ấm. Để sở hữu chiếc ghế này, Cố Hải đã phải tốn 3 tháng trời truy tìm cũng như là thuê thợ gia công, gấp rút nhập trực tiếp bằng đường hàng không về để tặng quà sinh nhật 20 tuổi cho tiểu quý tử. 16
Để sở hữu chiếc ghế này, Cố Hải đã phải tốn 3 tháng trời truy tìm cũng như là thuê thợ gia công, gấp rút nhập trực tiếp bằng đường hàng không về để tặng quà sinh nhật 20 tuổi cho tiểu quý tử
(Hình minh hoạ hơi giống với cái ngoài đời)
Cảnh Hoàng ngồi lên: “Sau này tôi cũng đặt một cái đối diện.”
Bạch Khả mặc kệ hắn, quay lại đại sảnh đặt một chút vật trang trí yêu thích lên bàn đèn ở chổ ghế sofa, triệt để biến nơi này thành ngôi nhà thứ hai của cậu.
Sau khi xong việc, Bạch Khả hướng ra gọi nam nhân to lớn đang nằm úp mặt vào chiếc ghế, cực kì hưởng thụ hít hà mùi hương của cậu: “Anh mau vào đây, có vài thứ muốn cho anh xem”
Cảnh Hoàng lưu luyến rời khỏi, đi đến trước mặt Bạch Khả, vừa đi vừa nói: “Dinh thự này em muốn làm sao cũng được. Trừ tôi ra cái gì cũng có thể đổi.....” - đột nhiên phát hiện vật thể lạ - “Cái gì đây?” 1
“Cận vệ của tôi” - Bạch Khả chỉ tay về phía hai nam nhân mặc vest đen đang ngồi tướng chụp ảnh thẻ trên bành giữa sảnh - “Hai người chào cậu Hoàng đi. Anh ta là bạn tôi.” 7
Cận vệ nghiêm chỉnh đứng lên, chỉnh trang ngăn nắp, đồng loạt cúi đầu một cái: “Chào cậu Hoàng. Rất hân hạnh được tiếp xúc.” - trông người này có vẻ quen quen!
Do ngày trước Cảnh Hoàng dùng thân phận giả đã đeo mắt kính to, để đầu tóc khác, lúc nào cũng mặc sơ-mi trắng, giả ngốc nghếch nên hay cúi đầu. Giờ đây là một hình tượng hoàn toàn khác, vest thẳng tắp, gương mặt thì lạnh lùng, phúc hắc, cử chỉ cũng không còn nể nang ai. Bạch Khả cũng là người rất giữ khoảng cách với cận vệ nên bọn họ nhất thời nhìn không ra.
Cảnh Hoàng là người rất thận trọng, hắn làm gì cũng sợ nhất là để lại sơ hở, cho nên chuyện Bạch Khả mang thêm người vào dinh thự khiến hắn có chút không đồng tình: “Bọn họ có đáng tin không?”
Cận vệ cả hai lập tức hít một ngụm khí lạnh! Dám nghi ngờ chúng tôi sao? Bộ dạng chúng tôi có gì giống không đáng tin? Chúng tôi chứng kiến cậu Khả lớn lên đó, cái gì cũng đã thấy qua rồi! Vốn dĩ nếu cậu chịu nhiệt tình làm quen, chúng tôi sẽ kể chuyện cậu Khả lúc nhỏ cho mà nghe, còn có hình chụp hẳn hoi chôm được từ phía cậu Luân. Bây giờ thì... Chậc chậc. Bít cửa rồi!
“Họ là thân tín đã theo tôi từ nhỏ đến lớn. Yên tâm đi.” - Bạch Khả nói - “Baba và Daddy ra điều kiện nếu tôi muốn dọn ra ngoài sống thì phải mang theo họ. Nên đành chịu thôi”
Cảnh Hoàng quan sát từ trên xuống dưới của hai kẻ lạ mặt, rồi lạnh lùng chất vấn: “Bao nhiêu tuổi?”
Một người đại diễn đứng ra kiêu hãnh diễn thuyết: “Chúng tôi 34 tuổi. Đã đi theo cậu Khả từ năm cậu ấy 5 tuổi. Bề dầy kinh nghiệm cũng như là thành tích đạt được đã chứng minh chúng tôi là đội cận vệ chuyên nghiệp và tận tâm nhất giải ngân hà!”
Bạch Khả ở một bên đỡ trán, cực kì mất mặt: “Anh thu xếp cho họ một phòng là được rồi. Họ không phiền lắm đâu. Chỉ là nói hơi nhiều.”
Sau câu hỏi vừa rồi, Cảnh Hoàng cũng không còn lo lắng lắm, bởi vì họ hoàn toàn là kẻ ngốc a! Cảnh Hoàng cho quản gian thu xếp một phòng gồm hai giường cho bọn họ, dinh thự thật là lớn, được đổi công tác sang chổ khang trang thế này đãi ngộ cũng không tồi nha. Chỉ trừ cái cậu Hoàng gì đó, nhìn hơi hắc ám một chút. Tương lai phải từ từ chấp nhận.
Đêm đó, Cảnh Hoàng và Bạch Khả sau khi ôn tồn thì nằm ôm nhau trong chăn tâm sự nói tình thoại.
“Tôi có chuyện muốn nói với anh” - Bạch Khả xoay người nghiêng qua, nhìn thẳng Cảnh Hoàng - “Tôi muốn nói thật trước khi bị anh phát hiện”
“Tôi đang nghe” - nam nhân cưng chiều mỉm cười, như thể dù là chuyện gì thì hắn cũng sẵn sàng tha thứ.
Bạch Khả nghiêm túc: “Lúc học đại học, tôi có kết bạn với một người tên là Lưu Phan. Lý do tôi kết bạn với hắn đó là vì hắn mang trên mình mùi hương tương tự anh”
“Cái gì?” - Cảnh Hoàng chau mày - “Em đừng nói với tôi em và hắn...”
“Anh nghe hết đã” - Bạch Khả đưa ngón tay chặn môi nam nhân - “Tôi không có quan hệ thể xác gì với người đó. Lưu Phan đơn thuần chỉ là bạn tôi, nhưng vì mùi hương tôi mới thân thiết với cậu ấy. Đến một ngày cậu ta bảo cậu ta thích tôi và tôi đã không trả lời được.”
“Tại sao lại không trả lời được?” - nam nhân đầy lòng vị tha ban đầu giờ đây đã triệt để biến thành một con quỷ ăn dấm - “Đáng lý em phải dứt khoát với hắn, mùi hương có giống cũng đâu có nghĩa là hàng chính hãng!” 12
Bạch Khả dùng ánh mắt rất chân thành trả lời: “Bởi vì tôi không dám chắc cậu ấy có phải là anh không.” 1
Cảnh Hoàng phút chốc mềm nhũn ra!
Bạch Khả tiếp tục nói: “Đến một lần Lưu Phan xịt một loại nước hoa mùi rất nồng, nồng đến mức át đi mùi hương cơ thể vốn có. Lần đó tôi tỉnh mộng. Tôi hoàn toàn hiểu ra rằng mình dây dưa với người này duy nhất chỉ vì mùi hương ấy, mất đi nó, cậu ta không còn chút giá trị nào trong lòng tôi.”
“Vậy em đã trực tiếp đá đít hắn đi?” - Cảnh tiên sinh chỉ mong chờ giây phút ấy!
“Không” - Bạch Khả lắc đầu - “Cậu ấy đã tự bỏ đi trước khi tôi kịp từ chối”
Cảnh đại gia nhếch mép: “Coi như còn muốn sống!”
Bạch Khả thật tình rất buồn cười, cậu đưa tay búng nhẹ lên trán nam nhân: “Trước khi đi còn để lại tôi một bức thư. Nói rằng muốn cho tôi thời gian suy nghĩ, hứa hẹn một ngày nào đó sẽ quay lại tìm tôi” 7
Cảnh Hoàng không nói gì. Nhưng trong mắt dấy lên dự cảm muốn giết người: “Tại sao lúc trước tôi thường xuyên theo dõi em nhưng không nghe mật thám báo lại về người này?” 2
Bạch Khả dửng dưng: “Cậu ta chỉ là bạn tôi thôi, đơn giản như bao người khác trong trường. Tôi cũng không rủ rê cậu ấy về nhà hay tiếp xúc thân mật gì cả. Đám mật thám của anh cùng lắm chỉ là đứng trước cổng trường chụp ảnh, rồi theo dõi tôi về nhà, tôi đi đâu thì đi theo đó.... Làm gì chú ý đến Lưu Phan”
Cảnh Hoàng ngang ngược giơ tay lên bóp cằm Bạch Khả: “Cho em hay, nếu tên đó có tìm em lập tức báo với tôi. Để coi hắn làm cách nào đoạt được người trong tay Cảnh Hoàng này!”
“Lại nói, anh kể rằng anh và cô gái kia chỉ làm trong phòng khách, vậy tại sao hộp giày của cô ấy lại để trong ngăn tủ trực thuộc phòng ngủ của anh?” - Bạch Khả thành công chuyển chủ đề - “Còn có một tờ giấy viết đầy chữ mùi mẫn?”
“Ách...” - Cảnh Hoàng giật mình - “Chuyện này tôi cũng không biết”
“Hửm?” - Bạch Khả nheo mắt.
“Không gạt em.” - Cảnh Hoàng giải thích - “Đúng là tôi đã mua tặng cô ta đôi giày đó, chính xác là đã nhờ quản gia tuỳ tiện chọn một món quà nào nhân dịp sinh nhật cô ta. Nhưng còn tại sao nó xuất hiện trong tủ thì tôi không biết.”
“Hôm đó anh mang chiếc hộp tặng cho cô ta khi nào?” - Bạch thanh tra bắt đầu nghiệp vụ.
Cảnh Hoàng đưa mắt nhìn trán nhớ lại: “Quản gia mua về thì để trên bàn phòng khách, khi cô ta đến tôi chỉ về phía món quà rồi sau đó cô ấy rất vui vẻ đến xem, tiếp theo....”
“Tiếp theo anh lôi cô ta lên giường và sau khi tỉnh lại thì cũng không còn chú ý đến món quà?” - Bạch Khả kiêu kì liếc nam nhân bên cạnh.
Cảnh Hoàng chịu thua, đưa tay nhéo mũi cậu: “Không qua mắt được em. Kì thực mỗi lần tôi gọi cô ta tới đều là do tôi vừa nhận được email mật thám về thông tin của em.” - choàng tay qua vuốt ve tấm lưng trơn mịn - “Tôi nhìn thấy em bản thân luôn rất hận. Hận mình vì sao không thể đường đường chính chính mà bước tới. Cho nên những lần đó tôi đều hảo hảo trút giận lên người cô ta”
“Cô ấy là ai?” - trong mắt Bạch Khả dấy lên một tia thương cảm nhỏ.
Cảnh Hoàng nhún vai: “Cũng không biết. Tôi tình cờ gặp trong một họp đêm, sau đó liên tiếp gặp vài lần, tại cùng mộ
địa điểm. Lúc đó tôi nghĩ thay vì chơi bời qua nhiều người thì cứ chọn một người cố định, dù có xảy ra vấn đề thì cũng dễ giải quyết hơn, nên tôi ngỏ lời bao dưỡng cô ấy. Nhưng cũng rất lạ, cô ấy không bao giờ quan tâm đến tiền tôi đưa, chỉ hỏi tôi có thích cô ấy phục vụ hay không? Sau khi tôi cắt đứt liên lạc, nghe chủ họp đêm kể lại cô ta ngày nào cũng đến đó chờ tôi.” 6
“Người ta yêu anh thật rồi” - Bạch Khả cười trêu chọc - “Nợ phong lưu quá nặng sau này cẩn thận trời trả báo anh!”
“Ai biết được!” - Cảnh đại gia cực kì thiếu lương tâm - “Ăn bánh trả tiền, đôi bên tình nguyện!”
“Cô ta không biết lối vào dinh thự?” - Bạch Khả lại hỏi.
“Không” - Cảnh Hoàng lắc đầu - “Mỗi lần gặp người của tôi sẽ đón cô ấy ở họp đêm. Sau đó bịt kín mắt cho đến khi được dẫn vào phòng khách. Theo trình tự đó mà ra về vào ngày hôm sau”
Không hiểu vì sao Bạch Khả có dự cảm rất lạ về cô gái này, về những gì cô ta đã làm, về chiếc hộp giày trong ngăn tủ, mọi thứ đều rõ ràng một cách mơ hồ. Rằng cô ta yêu Cảnh Hoàng! Và gì nữa....? 8
“Em sao vậy?” - nam nhân giơ tay qua lại - “Nghĩ đi đâu?”
“Không có gì” - Bạch Khả nhướng mày - “Chỉ cảm thấy cô gái đó rất lạ”
“Cũng không có gì lạ. Trước hết không đẹp bằng em” - Cảnh Hoàng nựng cằm cậu trêu chọc.
Hai người đùa giỡn với nhau một chút nữa, lúc này đã 3 giờ sáng, Bạch Khả vẫn chưa có dấu hiệu muốn ngủ.
“Có thể do lạ giường nên tôi hơi khó ngủ” - Bạch Khả đưa tay xoa gáy, biểu tình có chút mệt mỏi. 4
Cảnh Hoàng bèn nhích người qua ôm cậu, xoa xoa tấm lưng cậu: “Nếu em không buồn ngủ tôi thức cùng em, vài ngày sẽ quen thôi.”
Bạch Khả ở trong ngực nam nhân suy nghĩ chuyện gì đó rất lâu mới mở lời hỏi: “Baba và Daddy tôi có thể chấp nhận việc tôi thích nam nhân. Nhưng còn anh? Ba của anh thế nào?” 2
Vốn dĩ Cảnh Hoàng đang nhắm mắt bình yên mà ôm ấp mỹ nhân, câu hỏi này làm tâm trạng hắn có chút xao động: “Tôi không biết và cũng không quan tâm! Việc của tôi là âm thầm thực hiện kế hoạch và nhẫn nhịn đến khi leo lên được vị trí cao nhất. Đến khi không ai có quyền quản, không còn ai được phép ngăn cản. Đó cũng là cách mà tôi bảo vệ em!”
Bạch Khả nghe xong liền nhắm mắt lại. Thoáng chút đã ngủ say. Cảnh Hoàng sau khi nghe được tiếng thở đều đặn của cậu thì cũng an tâm ngủ. Một đêm mộng đẹp.
Sáng sớm, trong lúc Cảnh Hoàng và Bạch Khả vẫn còn chưa tỉnh, quản gia đã gõ cửa phòng nhằm thông báo một thông tin quan trọng.
Cảnh Huân chết rồi! 19
[