Translator: Nguyetmai
Vốn bộ dạng của Khai Tâm trông đã rất tuấn tú, đủ để gây chú ý rồi, bây giờ còn cầm Quân Tử Kiếm, càng làm tăng thêm khí chất nhã nhặn cho hắn, có đôi chút phong phạm của hiệp khách trong võ lâm. Hắn bước nhanh ra khỏi cổng lớn của phủ Mộ Dung, đám người chơi nam còn chưa trở thành đệ tử chính thức của phủ Mộ Dung lại than dài than ngắn, vừa ao ước vừa ghen tỵ. Những người chơi nữ thì mắt loé sáng lên, nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Khai Tâm, khiến bạn bè bên cạnh càng thêm phiền muộn.
Ra khỏi phủ Mộ Dung, Khai Tâm cho Bách Chiến Đao lấy được của tên trộm mộ vào túi tiền, dù thanh đao đó không phải vũ khí nổi danh gì, nhưng cũng khá sắc bén và bền chắc, không phải loại quá kém. Sau này hắn lấy ra dùng vào những lúc luyện tập đao pháp để khỏi phải mua vũ khí.
Còn số ngọc bội lấy được trên người tên lão tam xui xẻo đó, Khai Tâm cầm thẳng đến cửa hàng để bán, được một ngàn một trăm lượng, cộng với một trăm hai mươi lượng vàng và năm trăm lượng ngân phiếu trước đó, giờ hắn cũng được coi như phú ông rồi.
Lúc đi qua cửa hàng may, Khai Tâm dừng lại, cúi đầu nhìn tấm áo vải màu xám trên người, nghĩ lại lời nói của Mộ Dung tiểu thư.
Mộ Dung thế gia là danh môn vọng tộc, hắn không thể làm thấp đi tên tuổi của nó được.
Ừm, phải chịu tốn kém khoản này thôi.
Hắn xoay người vào cửa hàng may, lúc đi ra, áo xám đã thay thành một bộ quần áo võ sĩ màu xanh nhạt, quấn khăn hiệp sĩ trên đầu, phong thái nhẹ nhàng của một thiếu niên giảm đi đôi chút, tăng thêm khí chất của một nam tử hán và khí thế của nhân sĩ võ lâm.
Giá cả của bộ quần áo này không quá đắt, nhưng lại từng là bộ quần áo mà Khai Tâm thường mặc nhất, thậm chí khi đó còn khiến không ít cô gái mến mộ và yêu thích, chỉ thiếu mỗi vũ khí trong tay lúc này…
Ra khỏi cửa hàng, bộ trang phục này lập tức khiến những người chơi trên đường phải bàn tán.
Quân Tử Kiếm, quần áo võ sĩ màu xanh, khăn hiệp sĩ, cậu thiếu niên đã thay đổi hoàn toàn, có vẻ như còn gây chú ý hơn năm đó. Gần một nửa thành Cô Tô đều nhìn Khai Tâm, thậm chí có mấy người chơi nữ còn lớn gan liếc mắt đưa tình với hắn.
Cảm nhận được không khí khác thường trên đường, ánh mắt từ cửa sổ trên lầu hai của "Hữu Gian Tửu Lâu" cũng quan sát cậu thiếu niên mặc đồ màu xanh ở giữa đường.
"Còn rất trẻ."
"Hừ, cũng rất hoa hòe."
Hai người đang nói chuyện là hai người trẻ tuổi, khoảng chừng hai mươi hai, hai mươi ba, nhưng trông còn thành thục, chững chạc hơn hầu hết những người chơi trên đường. Đây cũng là một đặc điểm của "Giang hồ" – sau khi người chơi vào game được một tháng, ngoại hình sẽ dần dần giống với ngoại hình trong hiện thực, cho dù tuổi tác có cao đến đâu đi chăng nữa.
Đôi mắt nhìn theo bóng lưng màu xanh nhạt trên đường đi của hai người đó mang theo sự khinh thường và thiếu thiện cảm.
"Chưa đột phá kỳ tân thủ mà đã phách lối như thế rồi, xem ra là con cháu của một nhà giàu nào đó đây."
"Ý của huynh là muốn dạy dỗ hắn một trận?"
Người ngồi đối diện nhíu mày, âm thầm chạm vào vũ khí cạnh bàn, nhìn sang phía bạn của mình, nở một nụ cười như có như không.
"Chỉ có huynh là hiểu ta."
Hai người cười to, cùng ăn ý nhanh chân xuống lầu.
…
Mục tiêu ra khỏi thành lần này đương nhiên là tên ác hán thu phí bảo kê Lý Tam. Trước mắt Cửu Cung Bát Quái Kiếm mới đến tầng thứ ba, mặc dù chưa đủ để đối phó với một nửa sức lực của tên Lý Tam, nhưng với kinh nghiệm của hắn, hẳn là có thể kéo dài được một thời gian, chắc chắn sẽ tiến bộ nhanh thôi.
Nhưng Khai Tâm lại không ngờ rằng, giữa đường hắn lại bị người ta chặn lại.
Là hai người chơi trông cao hơn hắn một chút, cũng mặc quần áo võ sĩ, một người cầm đao một người mang kiếm, Khai Tâm dừng lại, vẻ mặt trở nên trịnh trọng.
"Hình như ta không quen biết hai vị đây thì phải."
Lăn lộn ba năm trong "Giang hồ", Khai Tâm đã hiểu rất rõ cái sự thật gọi là "lòng người hiểm ác", có rất nhiều người chơi dù võ công không bằng NPC, nhưng còn nguy hiểm hơn cả những NPC tà đạo như ác hán Lý Tam hoặc tên lão tam trộm mộ.
"Kiếm của tên nhóc này khá đấy."
"Có vẻ trên người cũng có chút đồ, hay là thế này đi, nếu kiếm rơi ra thì là của huynh, những thứ khác rơi ra thì thuộc về ta!" Hai người đối diện hoàn toàn không coi Khai Tâm ra gì, túm lại bàn tán với nhau.
…
Nghe vậy, Khai Tâm cúi đầu nhìn Quân Tử Kiếm trong tay mình, ngầm cười lạnh một tiếng.
Kiếm chưa cầm nóng đã gặp phải cướp rồi!
Hừ!
Trông có vẻ như hai tên này đã vào "Giang hồ" được một thời gian rồi, vũ khí cũng không tệ lắm, khí chất và tính tình đều chững chạc hơn những người mới chơi, làm chuyện xấu còn không đỏ mặt, hẳn là bình thường hay đi ức hiếp người mới chơi lắm đây.
Biết được bọn chúng đã nảy lòng tham, Khai Tâm cũng không có ý định nói nhiều với chúng. Hắn rút Quân Tử Kiếm ra, thanh kiếm lạnh lẽo chĩa nghiêng xuống mặt đất: "Đến đây đi."
Chúng đã quyết tâm ăn cướp, hắn cũng không ngại luận bàn một phen.
Hai người đứng đối diện nhìn nhau, cuối cùng cũng nhận ra được sự bất thường trong đôi mắt tỉnh táo và sục sôi chiến ý của hiệp khách thiếu niên này. Cả hai cùng rút lại sự khinh thường, người này hoàn toàn khác với những kẻ mà chúng gặp trước kia, bình tĩnh và thản nhiên quá mức…
Thế nhưng, thực sự là cậu thiếu niên này quá mức non nớt, bọn họ lại là những người đã chơi được cả tháng rồi, thế nên cũng không coi Khai Tâm ra gì. Người thanh niên cầm đao trầm mặc một lát rồi nhìn sang người dùng kiếm: "Huynh lên trước đi, để ta thủ cho."
"Được."
Người kia cầm kiếm bước lên mấy bước, hắn ta nhìn Khai Tâm, giọng nói dần trở nên lạnh lùng: "Nhớ lấy tên ta, ta là Vũ Hầu!"
"Hãy bớt nói nhảm đi!"
"Hừ, để xem ngươi có thể mạnh miệng được bao lâu."
Gã đàn ông cầm kiếm bị chọc giận bởi giọng điệu chẳng hề bận tâm của Khai Tâm, hắn ta gầm lên một tiếng, ra ngay chiêu "Tiên Nhân Chỉ Lộ" rất chặt chẽ, một luồng ánh sáng lạnh loé lên, người và kiếm cùng động.
Lông mày của Khai Tâm chau lại, vẻ mặt rất ngạc nhiên!
Thảo nào nam tử cầm đao lại yên tâm để một mình người này đối chiến với hắn, quả nhiên là có lý do cả.
Hắn ta đã đến cảnh giới tầng thứ tám rồi!
Dù trong lòng ngạc nhiên, nhưng bàn tay của Khai Tâm lại ra chiêu không hề chậm trễ, dùng "Bồng Lai Nghênh Khách" để hoá giải đòn tấn công của đối thủ. Hai thanh kiếm chạm vào nhau, ngay lập tức, sự chênh lệch giữa cấp bậc của kiếm pháp lộ ra.
Vì cảnh giới cao hơn nên về mặt tốc độ, lực sát thương, Vũ Hầu chiếm ưu thế tuyệt đối. Cảm nhận được sự chậm chạp của Cửu Cung Bát Quái Kiếm, hắn ta ra chiêu không chút chần chờ, dũng mãnh phi thường, dùng cách chiến đấu áp chế gắt gao.
"Ha ha, chút kỹ xảo vớ vẩn đó mà cũng dám huênh hoang!"
Ở mỗi một chiêu, Vũ Hầu đều cảm nhận được rõ ràng lực của Khai Tâm, tốc độ hoàn toàn không cùng một cấp bậc với hắn ta, có vẻ như vừa mới nhập môn, rất non và không lưu loát.
Nhưng cũng có gì đó rất lạ, dù cảnh giới của đối phương rất thấp, kiếm pháp vụng về, nhưng bước đi lại rất có quy luật, như thể mỗi bước đều có thể dự đoán được chiêu tiếp theo mà hắn ta sẽ dùng, ngăn cản chiêu thức của hắn ta bằng cách ít để thua thiệt nhất, tuy rất tốn sức, nhưng quả thực là đều tiếp được chiêu của hắn ta.
Một hai lần đầu còn có thể nói là may mắn, nhưng lần nào cũng như vậy thì có vấn đề rồi!
Sau một trận chiến, sắc mặt của gã đàn ông cầm đao đứng bên cạnh dần trở nên nghiêm túc. Hắn ta đã nhìn ra được, có vẻ như đối phương nắm rất rõ Toàn Chân Kiếm Pháp, bước đi vững vàng, kiếm pháp cũng tăng dần lên sau mỗi lần ra tay, càng lúc càng trôi chảy…
Nói cách khác, dường như hắn đang lợi dùng Vũ Hầu để tu luyện Cửu Cung Bát Quái Kiếm.