Editor: Nguyetmai
Sau khi Tiểu Bắc thu thập xong tất cả mảnh vụn của Thi Vương Ngàn Năm, Khai Tâm đuổi cậu ta đi. Hắn tìm một nơi sạch sẽ rồi ngồi xuống đất, cầm cánh tay phải của Thi Vương Ngàn Năm lên.
Nhưng khi Khai Tâm cầm nó lên, cánh tay phải ấy bỗng thay đổi nhanh chóng.
Máu thịt, xương cốt trong cánh tay phải của Thi Vương Ngàn Năm đều biến mất hết, chỉ để lại một lớp vỏ ngoài trống rỗng, có những đường vân chi chít. Năm ngón tay ấy duỗi ra, móng vuốt dài như thể kim loại, những tia sáng chuyển động khiến người ta rùng mình, hơn nữa còn mang theo mùi tanh hôi buồn nôn.
Cánh tay phải của Thi Vương Ngàn Năm: (Ma khí cấp thấp, Thi Vương Ngàn Năm bị trục xuất, được ngâm tẩm trong khí của xác chết và loại thuốc đặc biệt, cánh tay biến dị và trở thành một binh khí lạ thường) Tăng 380 điểm sát thương, tăng 20% tốc độ công kích (chỉ với võ học quyền pháp), căn cốt tăng 20 điểm, lực cánh tay tăng 20 điểm. Bổ sung hiệu quả sát thương bằng cách xé rách (kẻ địch có thể rơi vào trạng thái chảy máu không ngừng). Bổ sung hiệu quả làm bị thương do kịch độc (chảy máu là trúng độc, trong trạng thái trúng độc, năng lực giảm xuống 20%).
"Không ngờ lại là ma khí…"
Khai Tâm hít sâu một hơi, hắn sờ vào đường vân trên cơ bắp của cánh tay Thi Vương Ngàn Năm, khuôn mặt mang theo sự ngạc nhiên và vui mừng: "Hàng xịn!"
Trong "Giang hồ", trên danh khí còn có thần binh!
Thần binh có đủ các loại khác nhau, ma khí chính là một trong số đó. Mặc dù hiệu quả của nó không bằng thần khí thực thụ, nhưng khác với danh khí, nó lại có hiệu quả thuộc tính đặc biệt, nếu phát huy ra được thì khả năng sát thương sẽ rất đáng sợ.
Tỉ lệ rơi của thần binh cực kỳ thấp, trong hàng ngàn người, hàng vạn người, có một người được nhìn thấy đã là khá lắm rồi, càng không nói đến người chỉ biết vùi đầu luyện công như Khai Tâm. Kiếp trước, hắn giành được tư cách thi đấu trong mười sáu cao thủ mạnh nhất trên toàn cầu hoàn toàn là nhờ vào "hệ thống rèn đúc" ra mắt vào thời kỳ sau, làm ra được một bộ danh khí cao cấp không kém là mấy so với thần binh, mới có thể phân cao thấp với những cao thủ tay cầm thần binh ma khí đó.
Mặc dù thứ này chỉ là ma khí cấp thấp, thuộc tính sát thương không nổi bật cho lắm, nhưng lại khiến thuộc tính là căn cốt và lực cánh tay tăng lên, rất nhiều danh khí không làm được điểm này!
Những người chơi có thuộc tính tự nhiên hạn chế mà có được ma khí này thì thậm chí có thể luyện tập được quyền pháp thượng thừa có yêu cầu cao với gân cốt và lực cánh tay…
Mặt khác, hiệu quả xé rách và trúng độc cũng rất quan trọng trong việc khắc chế kẻ địch!
Thu hoạch được một ma khí cấp thấp dưới tình huống như thế này, Khai Tâm vừa giật mình vừa thổn thức…
Chắc là ông trời thương cho sự khắc khổ, vô danh của hắn trong ba năm ở kiếp trước, nên mới để hắn thay đổi vận mệnh ở trong kiếp này.
Nghĩ tới đây, Khai Tâm tháo Bích Ngọc Thiên Tàm Thủ ra, hít sâu một hơi rồi duỗi cánh tay phải ra, đeo vũ khí mang theo hơi thở của cái chết và sự bí hiểm này vào.
Rầm!
Lúc đeo cánh tay của Thi Vương Ngàn Năm vào, trên không trung của Loạn Táng Cương bỗng vang lên tiếng sấm rền!
Mây đen kéo tới, sấm chớp cuồn cuộn, như thể đang cảnh cáo với người đời – ma khí xuất hiện!
Cánh tay của Thi Vương Ngàn Năm như thể được sống lại, vỏ ngoài của nó bỗng mềm hẳn đi, ôm chặt lấy cánh tay của Khai Tâm. Những đường vân màu đen kéo dài từ bả vai đến năm ngón tay, nhúc nhích một cách quái dị, kề sát vào da thịt, bày ra những đường cong cơ bắp rắn chắc.
Lộp bộp!
Những tiếng nổ lách tách vang lên trong cánh tay của Khai Tâm.
"Ha!"
Khai Tâm rất ngạc nhiên khi cảm nhận được nguồn năng lượng vô hình mà vũ khí này truyền vào người. Cơ thể hắn như đang thích ứng với sự thay đổi của vũ khí, không ngừng trở nên mạnh mẽ. Đồng thời, một dòng sức mạnh mãnh liệt đang bành trướng, như thể muốn xông khỏi cơ thể để được bùng nổ ngay lập tức!
Đương nhiên Khai Tâm sẽ không để ma khí làm ảnh hưởng tới bản thân, hắn nhanh chóng bình phục lại sự kích động trong lòng rồi đột nhiên duỗi năm ngón tay ra. Bàn tay như móng vuốt của quỷ dữ không ngừng mở ra rồi lại khép lại, tạo thành những tiếng ken két chói tai…
Khai Tâm ngắm nghía cánh tay mới tinh này. Trông nó đen nhánh, rắn chắc và sắc bén, khiến người ta đắm chìm vào hơi thở ma mị của nó. Trong lòng hắn thầm nghĩ, thảo nào những người nhận được thần binh ở kiếp trước đều tự đắc như thế!
Có thần binh trong tay, sức chiến đấu như được tăng lên một nửa.
Sau một hồi thích ứng, Khai Tâm gỡ ma khí ra, lấy chiếc túi nhỏ rơi từ trên người Thi Vương Ngàn Năm ra khỏi túi Càn Khôn.
"Đây là cái gì?"
Trong túi, ngoại trừ một quyển Vạn Độc Chưởng và mấy trang bị ra thì còn có một thứ bằng kim loại hình quả lê, nó nhanh chóng thu hút được sự chú ý của Khai Tâm.
Hắn lấy nó ra xem… Thứ này như một bộ phận lắp ráp tinh xảo nào đó, trên đó có rất nhiều những cái lỗ nhỏ, màu đen của nó tản ra sự thần bí khiến người ta hoảng hốt.
Sau một hồi xem xét cẩn thận, dần dần, nó trùng khớp với một thứ trong trí nhớ.
Khai Tâm giật nảy mình lên, hắn hít vào một hơi thật sâu, không khỏi nghiêm túc suy nghĩ về món vũ khí trong tay: Bạo Vũ Lê Hoa Châm – ám khí tuyệt sát của Đường Môn.
Nghe nói trong đó có ẩn giấu hàng trăm, hàng ngàn ám khí đặc thù có thể phá vỡ hộ thể và cương khí của nhân sĩ võ lâm. Một khi bắn ra, những người trong khoảng cách năm mươi mét xung quanh đều phải chết! Tốc độ của nó quá nhanh, tránh cũng không thể tránh được, giá trị của nó không hề thua kém Tích Độc Đan, Thi Vương Châu.
"Xem ra đây chính là bảo vật trên người Thi Vương Ngàn Năm rồi."
Khai Tâm âm thầm gật đầu, nhưng hắn lại nhanh chóng nhớ ra trong tay mình còn có một ma khí nữa. Nếu nói bảo vật lần này là Bạo Vũ Lê Hoa Châm thì cũng không đúng, ma khí cấp thấp còn hơn nó cơ mà, chuyện này phải giải thích thế nào?
Khai Tâm cảm thấy rất khó hiểu: "Chẳng lẽ… Thi Vương Ngàn Năm đầu tiên cao cấp hơn những Thi Vương Ngàn Năm bình thường khác?" Khai Tâm bắt đầu ngẫm nghĩ.
Vấn đề không giải thích được thì chỉ có thể bỏ qua thôi. Khai Tâm kiểm tra những chiến lợi phẩm rơi ra từ trên người Thi Vương Ngàn Năm một lần nữa. Ngoại trừ Giày Quỷ Vương thì còn có Hoàng Long Cung – hai sợi dây cung chỉnh tề như lông vũ đối xứng nhau đỡ lấy thân cung, kéo ra rất nhẹ nhàng, nhưng lực lượng bộc phát ra lại tăng thêm mấy lần, tăng khoảng 400 điểm sát thương, tốc độ kéo cung cũng nhanh hơn nhiều so với cung tên bình thường, hiển nhiên là một danh khí cao cấp.
Tuy thế, trước mắt Khai Tâm chưa định học bắn cung, bởi vì sẽ rất tốn thời gian. Vì thế tốt nhất là nên bán nó cho các huynh đệ trong Thải Y Môn.
Nghĩ như vậy, Khai Tâm chủ động gửi bồ câu đưa thư cho Phượng Vũ Thải Y.
"Nhanh thế mà đã kiếm được mấy quyển võ học thượng thừa rồi sao?!" Tốc độ trả lời của Phượng Vũ Thải Y rất nhanh, sự vui mừng thể hiện qua những dòng chữ: "Gửi thông tin võ công cho ta đi, ta đi hỏi xem sao… Phải rồi, gửi quyển Phục Ma Côn Pháp đó tới đây được rồi đấy, ta đã chuẩn bị xong xuôi rồi, lát nữa ngươi tới khu gửi bán vật phẩm rồi gửi qua đây một thể."
"…"
Khai Tâm gửi thông tin về Vạn Độc Chưởng và hai quyển võ học thượng thừa mua trong thành Lạc Dương đi, sau đó thu thập đồ đạc để rời khỏi Loạn Táng Cương. Bây giờ đang là thời gian bảo vệ của hệ thống, sau khi hai mươi bốn tiếng qua đi, những thứ trên người sẽ không được an toàn nữa.
Dù sao cũng phải đi gửi đồ cho Phượng Vũ Thải Y, hắn thuận tiện gửi những thứ này vào ngân hàng thì sẽ tốt hơn.
Không ngờ rằng, trên đường về thành Lạc Dương, Khai Tâm nhìn thấy một người giang hồ đội mũ rộng vành, tay ôm bảo kiếm đứng ở cửa thành.
Người đó dùng hai tay để ôm kiếm ở trước ngực, mày rậm mắt to, hai chòm ria mép như thể lúc nào cũng mỉm cười, khiến người ta cảm thấy rất gian xảo và dễ bắt chuyện.
Trên bức tường thành đằng sau lưng hắn ta, một bản thông báo có in hình bàn tay bằng máu dán ở đó…