Editor: Nguyetmai
Sự xuất hiện của Hồng Trần khiến nhóm người của Khai Tâm vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Ngạc nhiên là vì biết được tất cả người của Hiệp Nghĩa Môn đã chết dưới âm mưu của Tư Đồ Lạc Vũ, bây giờ chỉ còn một mình Hồng Trần may mắn sống sót nhờ trốn vào mật thất của Tử Lang Nữ. Mừng rỡ là vì Hồng Trần có tu vi cảnh giới Huyền Diệu, chỉ cần nghỉ ngơi một lát thì nhất định sẽ là một sự trợ giúp lớn.
Hồng Trần nói với bốn người rằng trong khoảng thời gian vừa qua, hắn ta luôn phải trốn tránh sự đuổi giết của đám cao thủ trong hai bang phái đó, không có chút thời gian nào để vận công và xử lý vết thương. Thậm chí hắn ta đã chuẩn bị tinh thần chết trong mật thất của Tử Lang Nữ rồi, nào ngờ lại may mắn không bị Tử Lang Nữ chú ý tới, thế là cứ ở bên rìa mật thất chờ đến tận bây giờ.
Nghe vậy, Khai Tâm không khỏi cảm khái. Nếu Hồng Trần cứ thế chết đi, trong một tháng sau, Hiệp Nghĩa Môn sẽ chẳng khác gì mất đi một đại tướng. Lạc Vũ Môn sẽ vẫn có khả năng áp chế được, những gì mà họ đã làm trong Động Hồ Ly cùng với sự hy sinh của Bạo Vũ Lê Hoa Châm cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Chỉ cần Hồng Trần còn sống là được rồi, chuyện này chẳng khác nào một mối họa đối với đám người Lạc Vũ Môn đã bị hao tổn thực lực ấy!
Vốn dĩ trong Lạc Vũ Môn cũng không có nhiều cao thủ lợi hại, sau này Hồng Trần đi tính sổ, ngoại trừ đi xin chi viện hoặc để lộ ra Nhất Phẩm Đường sớm hơn, bọn chúng sẽ chẳng còn cách nào khác…
Thậm chí sau này ở Động Hồ Ly, chúng cũng khó mà có thể chống lại Hiệp Nghĩa Môn.
Nghĩ tới đây, Khai Tâm cảm thấy hết sức hài lòng. Hắn và Dược Thạch Vạn Năng trao đổi ánh mắt cho nhau, sau đó bảo Hồng Trần ngồi tại chỗ vận công chữa trị vết thương.
Dưới sự trông chừng của bốn người Khai Tâm, Hồng Trần nhanh chóng khôi phục lại được bảy mươi, tám mươi phần trăm, chỉ còn chút nội thương và vài vết thương ngoài da là chưa thể khỏi ngay được…
Khai Tâm không hề keo kiệt, hắn lấy một viên Ngọc Lộ Hoàn ra cho Hồng Trần uống.
Ngoại trừ việc tẩm bổ cơ thể, chữa được mức nội thương nhất định thì Ngọc Lộ Hoàn còn có hiệu quả làm lành vết thương ngoài da nhanh chóng. Vừa uống đan dược xong, Hồng Trần lập tức khỏi hẳn!
"Cái này… Mạo muội hỏi một chút, đan dược này ở đâu ra vậy?"
"Dược sư có thể luyện chế được."
Ngọc Lộ Hoàn chẳng phải bí mật gì cả, Khai Tâm cũng không định giấu giếm.
"Thứ này hay đấy."
Sau khi được trải nghiệm những tác dụng mà Ngọc Lộ Hoàn mang lại, đương nhiên Hồng Trần nhận ra ngay tầm quan trọng và lợi ích của loại đan dược này. Hắn ta thầm nghĩ, lúc chiến đấu với Tư Đồ Lạc Vũ mà có thứ này trong tay thì các huynh đệ của Hiệp Nghĩa Môn cũng chẳng đến mức rơi vào tình cảnh bị tiêu diệt sạch sẽ như thế. Dù không thể giết ngược kẻ địch thì ít nhất cũng có một số người chạy trốn được.
"Đừng nghĩ nhiều…"
Nhìn biểu cảm của Hồng Trần, Khai Tâm biết ngay hắn ta đang nghĩ gì, hắn giội một gáo nước lạnh không thương tiếc: "Giá của một viên Ngọc Lộ Hoàn đã lên tới hai nghìn lượng bạc rồi, cộng thêm thời gian và tỉ lệ chế tạo thất bại, số vốn của giai đoạn đầu rất lớn, mỗi viên lên đến gần ba nghìn lượng… Trước mắt, không có công hội nào có thể chuẩn bị được một lượng lớn đâu."
"…"
Nghe thấy cái giá mà Khai Tâm nói ra, Hồng Trần lập tức từ bỏ ý định.
Ba nghìn lượng bạc cho một viên đan dược dùng một lần, giá tiền này quá cao. Nếu là một cao thủ, sau khi chuẩn bị trang bị xong xuôi, nhiều lắm sẽ chỉ sắm vài viên. Còn đối với người chơi bình thường, tiết kiệm để mua một viên cũng là cả một vấn đề rồi.
Mặc dù hắn ta rất muốn hỏi Khai Tâm còn bao nhiêu viên nữa, nhưng cuối cùng hắn ta cũng không lên tiếng, cũng chẳng cần thiết phải hỏi làm gì.
"Khai Tâm, trước khi đối phó với Tử Lang Nữ, ta cảm thấy cần phải dọn dẹp đám cặn bã ở tầng thứ hai của Động Hồ Ly trước đã…"
"Hả?"
"Những kẻ chết ở đây mới chỉ là một phần nhỏ trong số các cao thủ của phái Trường Lạc và Lạc Vũ Môn. Bên ngoài còn có nhiều tên hơn nữa, nếu lấy một chọi một, ta không sợ bất cứ một ai trong chúng, nhưng ta chỉ lo bọn chúng xông tới đây trong lúc chúng ta đối phó với Tử Lang Nữ…"
Lời nhắc nhở của Hồng Trần cũng không phải không có lý.
Mặc dù Khai Tâm biết rằng, Hồng Trần xen lẫn vào đó cả sự căm hận và cõi lòng muốn báo thù, nhưng hắn vẫn phải suy xét đến điều này. Bởi vì trong lúc chiến đấu, bọn chúng chỉ tới quấy rối đôi chút thôi là cũng có thể tạo thành những tổn thất không thể cứu vãn được. Đúng là cần phải dọn dẹp tầng thứ hai của Động Hồ Ly thì mới xong.
"Nhưng xử lý chuyện này cũng không dễ dàng gì đâu. Ít nhất người của hai bang phái lớn cũng phải đến tám mươi, chín mươi người trở lên, tất cả đều có võ học thượng thừa, không phải là những người chơi bình thường. Đối phó với nhóm người này còn khó hơn đối phó với bạch hồ ở tầng thứ hai nữa."
Vẻ mặt của Dược Thạch Vạn Năng trĩu nặng.
Bốn người khác cũng gật đầu một cách nặng nề.
Nếu chia ra thì có nghĩa là một người phải đối phó với hai mươi cao thủ, dù có là Khai Tâm thì cũng không cảm thấy dễ dàng gì, hơn nữa những người ở đây đều chỉ hơi mạnh một chút mà thôi.
"Nếu có một cái Bạo Vũ Lê Hoa Châm nữa ở đây thì tốt biết bao."
Lời nói của Tiểu Bắc khiến tất cả đều cảm thấy bất đắc dĩ.
Lúc này, Khai Tâm lên tiếng: "Nhất định phải dọn dẹp đám người của phái Trường Lạc và Lạc Vũ Môn, nhưng không phải hiện tại…"
Câu nói này khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn.
"Ý của cậu là?" Hồng Trần tỏ ra lưỡng lự, suy tư.
"Mỗi lần Động Hồ Ly chỉ mở ra khoảng ba tiếng… Từ lúc mở ra đến giờ đã hơn một tiếng rồi, để quét sạch được hai bang phái đó ít nhất cần một tiếng trở lên!" Khai Tâm phân tích một cách nghiêm túc: "Thời gian còn lại chẳng những không đủ để đối phó với Tử Lang Nữ, mà chúng ta còn không có cơ hội thu hoạch những tài nguyên ở sâu trong tầng thứ hai của Động Hồ Ly, như vậy không có lời chút nào cả."
"Đúng thế." Dược Thạch Vạn Năng gật đầu.
Thực ra, đến lúc này, mục đích chèn ép Lạc Vũ Môn đã thành công rồi, nếu giết chết được những người còn lại thì là một chuyện tốt, không giết được cũng không tạo thành hậu quả mang tính quyết định gì cả, Hiệp Nghĩa Môn đã có thể chiếm ưu thế trong cuộc chiến với Lạc Vũ Môn rồi. Họ không nhất thiết phải lãng phí thời gian vì những chuyện không quan trọng, làm ảnh hưởng đến sự phát triển của bản thân. Hiển nhiên, Linh Hư Thể và Hồ Yêu Mị Ảnh có ý nghĩa và lực hấp dẫn hơn việc dọn dẹp tầng thứ hai của Động Hồ Ly nhiều.
"Cậu quyết định sẽ tiếp tục đối phó với Tử Lang Nữ?"
Cuối cùng Hồng Trần cũng hiểu ra ý của hai người, hắn ta nhíu mày: "Nhưng nhỡ đâu…"
"Ý của ta là để Dược Thạch Vạn Năng canh chừng ở cửa, có động tĩnh gì phải báo động ngay lập tức. Ta, huynh, Tiểu Bắc và Lôi Chiến sẽ đi đối phó với Tử Lang Nữ! Chúng ta sẽ cố gắng dùng thời gian ngắn nhất để giải quyết Tử Lang Nữ, sau đó sẽ đối phó với người của hai bang phái."
Khai Tâm nói ra kế hoạch của mình một cách thản nhiên.
Nhưng có một khuyết điểm chí mạng trong kế hoạch này, đó là những thế lực của các bang phái khác sẽ ngấp nghé tới trong lúc bốn người đang đối phó với Tử Lang Nữ.
Mức độ khó khăn khi đối phó với Tử Lang Nữ cảnh giới Sinh Tử khá cao, đồng thời cũng khá tốn thời gian.
Nghe nói gần một trăm cao thủ cảnh giới Tạo Hóa đã tốn hơn một tiếng mới xử lý được Tử Lang Nữ đầu tiên, thậm chí còn thiệt mạng hơn ba mươi người…
Hồng Trần ngạc nhiên rất lâu, hắn ta thực sự không thể tưởng tượng nổi Khai Tâm lấy đâu ra tự tin như thế.
Ngay cả Tiểu Bắc, Dược Thạch Vạn Năng, Lôi Chiến cũng thấy đề nghị này của Khai Tâm không hay cho lắm, tất cả đều nhíu mày do dự. Nếu không vì Khai Tâm luôn tính toán không để sót chút nào, có một sự đáng tin nhất định, thì e rằng họ đã lên tiếng phản bác rồi.
"Lão đại, có phải huynh có tin tức nội bộ gì không?"
Tiểu Bắc tò mò hỏi nhỏ Khai Tâm với vẻ thần bí: "Giống như việc phát hiện ra hang động để náu mình trong tầng thứ nhất ấy?"
Nghe vậy, đôi mắt của ba người khác sáng rực lên!