Editor: Nguyetmai
"Đáng chết!"
"Tên ác ma đó ở đâu ra vậy."
Một người loạng choạng chạy sâu vào trong rừng, mặt mũi nhợt nhạt, đôi mắt còn chưa hết hoảng hốt.
Hắn ta là người huynh đệ của Tranh Tử - người mà từ đầu đến cuối không hề tham dự vào cuộc chiến đồng môn tương tàn, bởi vì mối quan hệ của hắn ta với hai bên đều khá tốt. Vì thế, hắn ta chủ động nhận lấy trách nhiệm đuổi theo Niên Thú trong lúc hai bên đang chiến đấu kịch liệt với nhau, không ngừng gia tăng những vết thương trên người con Niên Thú vốn đã máu me khắp người đó.
Thế nhưng, hắn ta cũng là người "may mắn" được nhìn thấy quá trình tất cả các huynh đệ đồng môn của mình bị người đàn ông bí ẩn với thần thái kỳ lạ phi châm bắn chết. Nếu không vì Niên Thú đã thoi thóp và sắp rơi đồ ra thì hắn ta đã chạy xa để lánh nạn rồi.
Ở trong tay Tranh Tử, đúng là Niên Thú không thể cầm cự được mấy đao, nhưng với một người chơi cảnh giới Tạo Hóa thông thường và không có võ học thượng thừa thì tình thế sẽ khác. Mười mấy kiếm chém mạnh vào người Niên Thú mà hoàn toàn không có hiệu quả gì cả, nó vẫn cứ loạng choạng chạy về phía trước như một con sư tử bị thương.
Người đàn ông này khóc không ra nước mắt, hắn ta vô cùng sốt ruột, nhìn Niên Thú bôn chạy với khuôn mặt lo lắng, phiền muộn đến mức sắp hộc máu ra rồi.
Nếu còn kéo dài nữa thì chắc chắn cái tên kỳ dị đó sẽ đuổi tới đây mất, đến lúc đó, Niên Thú không chết thì hắn ta cũng phải chết…
"Đù! Ngươi chết nhanh lên đi chứ!"
Cứ thế, không gian đằng trước ngày càng rộng và sáng hơn, một rừng đào màu hồng xuất hiện trước mặt người đàn ông này. Niên Thú không nhận ra được điều gì cả, tiếp tục bỏ chạy với cái thân thể bị thương ấy.
Người đàn ông lấy làm ngạc nhiên, lập tức nhận ra đây là một nơi ngoại môn của Di Hoa Cung nổi tiếng. Những đệ tử trong này đều che mặt làm tặc, thực lực mạnh mẽ, chẳng những có khinh công và kiếm pháp thượng thừa, mà hộ thể cũng rất lợi hại, có tác dụng làm giảm mức tổn thương, thực lực đến ở cảnh giới Huyền Diệu hậu kỳ. Người bình thường mà vô tình vào trong rừng đào, gặp phải nữ tặc che mặt thì không thể nào sống sót đi ra được.
"Đệch! Đen rồi!"
Người đàn ông phiền muộn đến cạn lời luôn rồi, sau lưng có một tên sát thần hung ác đang đuổi theo, đằng trước là đầm rồng hang cọp có đi không có về, đi đâu cũng sẽ phải chết.
Nhưng nghĩ lại…
"Nhỡ đâu hắn ta lại động phải nữ tặc trong lúc vào rừng đào thì sao?" Ý nghĩ này nhanh chóng xuất hiện trong đầu hắn ta: "Có cơ hội!"
Nghĩ thế, hắn ta đuổi theo sát đằng sau Niên Thú, cả gan vào trong rừng đào, cắn răng đẩy nhanh tốc độ công kích Niên Thú.
Tiếc rằng, vừa chạy vào rừng không bao lâu, một giọng nói thánh thót ma mị như âm thanh của một cô gái bỗng vang lên ở bốn phía xung quanh: "Vẫn chạy à?"
Khí thế mạnh mẽ giáng xuống từ trên trời chẳng những khiến những nữ tặc xung quanh chú ý tới, mà còn lập tức kích thích đến người đàn ông vừa nổi lên ý chí được sống sót và phát tài. Nhìn sang, một người đàn ông bí ẩn mặc áo gấm cười lạnh xuất hiện ở cách đó hai mươi mét, hắn ta lơ lửng trên không trung, cảnh tượng rất phô trương.
"Mẹ kiếp… Á!"
Không đợi người đàn ông văng tục xong, người đàn ông bí ẩn đã vung ra một chiếc phi châm.
Phụt!
Hộc ra một ngụm máu, người người đàn ông đó hé miệng ra một cách khó nhằn. Hắn ta hoảng hốt định dùng kiếm chém đứt sợi tơ trong miệng, nhưng lưỡi kiếm lại không thể chém đứt được. Sợi tơ cứng rắn như thép, ngoại trừ việc làm hắn ta càng thêm đau đớn, bị thương nặng hơn và hộc ra một ngụm máu nữa thì không hề có tác dụng gì khác.
"… Ác… Ma!"
Người đàn ông bí ẩn lơ lửng trên không trung ngay trước mặt của người đó. Thấy đối phương chật vật lên tiếng chửi rủa, hắn ta chẳng nói gì cả, cũng không giết người đàn ông này ngay lập tức. Sau khi liếc nhìn Niên Thú, hắn ta lại lấy một cái phi châm ra, kéo lấy con Niên Thú rồi mới đột nhiên xoay mặt lại. Hắn ta ngẩng cao cằm, nhìn xuống hai bóng người thướt tha màu hồng nhạt đang bay đến từ hai bên trái phải.
Chiếc khăn tay màu hồng nhạt lau nhẹ lên môi.
Động tác nữ tính của người đàn ông bí ẩn ngày càng tự nhiên, khí thế cũng rất đáng sợ, như thể động tác nữ tính ấy có thể khiến thực lực của hắn ta trở nên mạnh hơn.
"Kẻ nào dám xông vào rừng đào của Di Hoa Cung ta!"
Tiếng quát trong trẻo vang lên, hai nữ tặc che mặt xuất hiện trước mặt hai người, cả hai đều không thèm để ý tới người nói chuyện còn không ra hơi, cũng chính là tên huynh đệ của Tranh Tử. Họ nhìn chăm chú vào người đàn ông bí ẩn như thần như ma đang lơ lửng trên không trung…
Phát hiện sợi tơ của phi châm trong tay người đàn ông bí ẩn, sắc mặt của hai nữ tặc che mặt thay đổi hẳn. Keng! Keng! Bảo kiếm được rút ra khỏi vỏ, ánh sáng lạnh lẽo chĩa thẳng về phía người người đàn ông bí ẩn:
"Châm Độ Thuật! Quỳ Hoa Bảo Điển! Ngươi là gì của Đông Phương Bất Bại!"
"Đến Di Hoa Cung của bọn ta có ý đồ gì! Nói!"
"…"
Người đàn ông bí ẩn nghe vậy thì khinh thường cười lạnh một tiếng, hắn ta cầm một lọn tóc trước ngực lên một cách nhẹ nhàng, hiển nhiên không có hứng thú nói chuyện với NPC.
"Ngông cuồng! Hãy nhận lấy cái chết đi!"
Bóng người màu hồng lóe lên, hai nữ tặc che mặt đồng thời xoay người, để lại tàn ảnh ở chỗ cũ và lập tức xuất hiện ở cách đó mười mét, tốc độ nhanh chóng, động tác dứt khoát, thấy mà rợn cả người.
Hai người vừa hành động là người đàn ông bí ẩn xoay người bay lên không trung, chiếc khăn tay màu hồng ném lên cao hơn nữa. Hai tay hắn búng ra, rốt cuộc cũng giải quyết tên vô danh tiểu tốt ở đằng kia. Sợi tơ mềm mại tỏa ra sức mạnh đáng gờm, kéo Niên Thú với thân thể khổng lồ đó bay ngược trở về, ngã vào đống cát bụi cách đó không xa.
Hai tay người người đàn ông bí ẩn đó vung lên, những chiếc phi châm mang theo sợi tơ lóng lánh được bắn ra, chúng đan xen vào nhau, tạo thành những tiếng xé gió trên không trung.
Nữ tặc che mặt lấy làm kinh hãi, vội vàng dừng bước và vung kiếm.
Keng keng!
Về mặt trực giác, những người chơi mới vào "Giang hồ" không thể nào sánh được với cao thủ võ lâm ở cảnh giới Huyền Diệu hậu kỳ, mười mấy chiếc phi châm bị động bay hơn một nửa chỉ trong chớp mắt.
Thế nhưng, vẫn có mấy chiếc xuyên qua hộ thể của nữ tặc, làm họ bị thương.
Người đàn ông bí ẩn hệt như thần tiên, hắn chẳng cần mượn lực trên không, vừa vọng ra những âm thanh ma mị như một cô gái, vừa lượn lờ xung quanh nữ tặc che mặt, đồng thời còn không ngừng vung châm, để lại những vết thương nhỏ li ti trên chiếc váy sam màu hồng của họ.
Lấy sức mạnh của một người, hắn ta đã dắt mũi hai nữ tặc che mặt đấy đi vòng vòng, thực lực mạnh đến đáng sợ!
Trong lúc nữ tặc che mặt sắp không thoát khỏi vận mệnh bị người đàn ông bí ẩn đó đánh chết thì đột nhiên, khuôn mặt của người đàn ông đang bay trên không trung hơi động đậy, một chiếc phi châm bỗng rời khỏi phương hướng và quỹ tích lúc đầu, bắn ngược vào sâu trong rừng đào, đồng thời còn hừ lạnh một tiếng: "Cút ra đây!"
Phi châm vào rừng, chưa có tin tức gì phản hồi lại.
Một phút sau, một người thanh niên mới hiện ra từ sâu trong rừng đào, vẻ mặt trông thì có vẻ bình thản, nhưng vẫn có thể nhìn ra được nụ cười đang cố gắng kìm nén của hắn.
Sắc mặt của người đàn ông bí ẩn trở nên rất khó coi.
"Cười nữa là ta khâu miệng ngươi lại đấy." Giọng nói vẫn bén nhọn và lanh lảnh như cũ.
"Sao hả? Ta có động chạm gì đến ngươi đâu! Ta đang luyện cấp ở đây, nghe thấy động tĩnh nên mới chạy tới xem thôi. Rồi rồi, yên tâm, ta sẽ không nói cho ai đâu, đại tỷ, đừng giết người diệt khẩu có được không?"
Người cười cợt không đứng đắn chút nào đó, chẳng phải là Tiểu Bắc cùng vào rừng đào để luyện công với Khai Tâm sao?
"Ồn ào!"
Đôi mắt của người đàn ông bí ẩn đó trở nên sắc bén, hai chiếc phi châm bay ra từ trong tay áo.