Luận Kiếm Toàn Cầu

Editor: Nguyetmai

Vương Lăng!

Mặc dù cái tên này rất oai vệ, nhưng đối với đất nước Trung Quốc có mấy ngàn năm lịch sử văn hóa, mảnh đất Trung Hoa này chẳng biết đã có bao nhiêu lăng mộ của các hoàng đế thuộc các triều đại khác nhau. Vương triều Đại Yên chỉ có thể coi là một bọt sóng nho nhỏ. Hơn nữa dưới bối cảnh xã hội thế này, là hậu duệ của hoàng tộc còn chưa dứt khỏi suy nghĩ khôi phục quốc gia, chắc chắn lăng mộ hoàng thất của Mộ Dung gia tộc không được xuất hiện một cách quang minh chính đại, cũng không được triều đình hiện tại thừa nhận.

Vương Lăng của Đại Yên chắc chắn phải nằm ở bóng tối, thậm chí Mộ Dung thế gia còn không thể đi bái tế một cách quang minh chính đại!



"Không khí ở đây tuyệt quá."

Trải qua hai ngày lặn lội, nhóm người của Khai Tâm đã vào tới Vương Lăng của Đại Yên rồi. Rừng trúc ở xung quanh xum xuê, hoàn cảnh tươi mát và yên tĩnh, hết sức tuyệt vời, Tiểu Bắc không kìm được mở miệng khen.

Lôi Chiến cũng ngồi trên lưng ngựa liếc nhìn trái phải, vừa thưởng thức khung cảnh trong rừng trúc, vừa hưởng thụ sự khoan khoái khi gió xanh tạt vào mặt, hắn ta bình luận: "Một nơi lớn thế này mà lại dùng để xây dựng lăng mộ, đúng là lãng phí của trời."

Khai Tâm không tiếp lời.

Từ khi vào rừng trúc, hắn đã phát hiện ra rằng không khí ở rừng trúc rất khác thường. Rõ ràng có thể cảm nhận được những dòng khí đang lưu chuyển, chẳng biết có bao nhiêu con mắt đang len lén tập trung vào trên người bọn họ.

Thế nhưng, hắn không nói thẳng những điều này ra.

Đây không phải lần đầu tiên Khai Tâm tới Vương Lăng của Đại Yên, hắn rõ ràng về mọi thứ ở đây hơn bất cứ ai.

Đề Ảnh chậm rãi cất bước, thỉnh thoảng cái đầu đang rũ xuống của nó lại quay về phía góc tối trong khu vực khá rậm rạp của rừng trúc, cái mũi thở phì ra một tiếng khinh thường, tốc độ không hề giảm đi, chỉ tiếp tục bước lên phía trước một cách thong dong.

Vút… Xoẹt xoẹt xoẹt…

Tiếng tay áo xé gió và tiếng giẫm đạp lên lá trúc do bước đi vội vàng vọng vào trong tai.

Cuối cùng thì Tiểu Bắc và Lôi Chiến cũng phát hiện ra, cơ thể của hai người căng cứng, cảnh giác nhìn về phía có tiếng động vọng tới, loáng thoáng thấy một bóng đen biến mất ở một khóm trúc cách đó không xa.

Những tiếng động giống thế lại vang lên một lần nữa.

Hai người xoay mặt liên tục, mấy phương hướng khác nhau đều xuất hiện những bóng đen tương tự, tốc độ di chuyển cực nhanh, thỉnh thoảng còn có cả tia sáng lạnh lẽo mà chỉ vũ khí mới có.

"Xem ra chúng ta bị người ta bao vây rồi, ha ha…"

Lôi Chiến chẳng những không sợ mà còn mừng rỡ, hắn ta nở nụ cười, chậm rãi rút thanh bảo kiếm sau lưng ra, cầm nó vào trong tay. Đôi mắt hắn ta liếc nhìn xung quanh rừng trúc, chiến ý dâng trào, như không thể chờ đợi được nữa.

Hai ngày nay, hắn ta chạy trên đường chưa từng dừng lại một khắc. Theo như hắn ta nói thì, gân cốt toàn thân đã sắp rỉ sắt cả rồi, nếu không tìm chỗ nào vận động thì hắn ta sẽ quên mất thức mở đầu của Vô Cực Kiếm Pháp là thế nào mất.

Đồng thời, hai con cương thi cũng nhảy xuống đất từ sau lưng Tiểu Bắc. Bây giờ, hơi thở của bọn chúng đã trở nên thật hơn, độ rắn chắc của thân thể cũng đã tiến bộ, rơi xuống đất rất im ắng. Một tấm khăn trùm đầu che đi khuôn mặt đáng sợ của chúng, như hai sử giả của sự tử vong, lẳng lặng đứng hai bên Tiểu Bắc.

Kể từ khi cương thi bị Lư Minh Nguyệt khống chế, suýt nữa thì bị cương thi cưỡng hôn, Tiểu Bắc đã bắt đầu mặc thứ này lên cho cương thi, có lẽ là vì lần đó buồn nôn quá đây mà.

Chưa qua mấy giây…

Bóng đen bí ẩn quanh quẩn trong rừng trúc rốt cuộc cũng lộ mặt ra.

Sau một đợt hô hào ra lệnh rất kỳ lạ và dồn dập, hơn mười bóng đen nhảy ra từ xung quanh rừng trúc. Tên nào cũng cầm kiếm Nhật trong tay, mặc trang phục Ninja, trên đầu con đeo chiếc mặt nạ màu đen của Ninja, di chuyển bằng những bước đi thoăn thoắt, lao về phía ba người với tốc độ đáng giật mình.

"Đù!"

"Ninja?!"

Sắc mặt của Tiểu Bắc và Lôi Chiến đều hơi thay đổi, sau khi hô lên kinh ngạc. Cất Đề Ảnh đi một cách quyết đoán, họ khởi động cảnh giới và hộ thể, bay lên như chim đại bàng, tiếp chiêu của mấy tên Ninja đằng trước.

Hai con cương thi ngẩng đầu lên và ập về phía đám Ninja, mang theo mùi gió tanh hôi…

"Mấy con chó Nhật."

Tiểu Bắc xì một tiếng đầy khinh thường. Cậu ta lao ra từ đằng sau cương thi, vuốt quỷ đen bóng đánh vào giữa lưng của Ninja, cào rách chiếc áo màu đen của đối phương, tạo thành mấy vết máu đen sì.

Lôi Chiến thì càng gắt hơn nữa!

Hắn ta khởi động hộ thể, đối đầu với kiếm pháp của tám tên Ninja mà không bị hao tổn gì cả, chẳng hề rút lui dù chỉ nửa bước. Vô Cực Kiếm Pháp được vung ra, sáu tên Ninja đằng trước như bị sét đánh trúng, loạng choạng lùi về phía sau, trên ngực xuất hiện vết thương rất kinh khủng – Lôi Chiến cũng đã học được Phong Linh Toàn rồi…

Một trước một sau, hai người và hai con cương thi, tất cả Ninja ở quanh đó đều chú ý hết vào họ.

Khai Tâm hoàn toàn không có chút áp lực nào, hắn vẫn ngồi trên lưng Đề Ảnh, nhìn từ trên cao xuống quan sát cuộc chiến, vẻ mặt không có bất cứ gợn sóng nào: Mặc dù Vương Lăng của Đại Yên chỉ là lăng mộ hoàng đế bình thường trong lịch sử, nhưng đối với người Nhật Bản nghèo khó, lạc hậu thì của cải, văn hóa và binh khí trong đó vẫn là những bảo vật. Một khi thành công mở được lăng mộ ra, lấy trộm về đảo thì sẽ có ý nghĩa rất quan trọng!

Mộ Dung thế gia cũng tình cờ phát hiện ra rằng có một nhóm người nước ngoài được trang bị đầy đủ lén lút vào đây, thậm chí đã vào trong Vương Lăng.

Vì thế, Mộ Dung thế gia rất tức giận!

Nếu không vì triều đình để mắt khá chặt chẽ đến Mộ Dung thế gia, gần đây lại dùng tám thế gia lớn để áp chế, thì Mộ Dung gia tộc cử bất kỳ cao thủ nào đi cũng có thể tiêu diệt được đám sâu bọ chẳng biết lượng sức ấy.

Thế nhưng, vì cơ nghiệp của Mộ Dung thế gia, cao thủ không thể xuất hiện tùy tiện được, cũng không thể để triều đình phát hiện ra Vương Lăng hoàng đế bí ẩn này của Đại Yên. Nếu Lục Phiến Môn hoặc Đông Xưởng, Tây Xưởng phát hiện ra thì rất có khả năng Mộ Dung thế gia sẽ bị liên lụy đến cửu tộc.

Vì thế, Mộ Dung thế gia nghĩ đến đại đệ tử Khai Tâm!

Gần đây, Khai Tâm đã có danh vọng trong giang hồ, nhưng chưa đủ để lọt vào mắt của Cẩm Y Vệ hoặc cao thủ đại nội trong triều đình. Vì thế, Mộ Dung tiểu thư đã cử Khai Tâm tới Vương Lăng, hốt gọn đám người Nhật đang ngấp nghé tài sản trong lăng mộ của Mộ Dung thế gia này!

Kiếp trước, Khai Tâm không được nhận mệnh lệnh như thế, đương nhiên không biết đây có thể là một nhiệm vụ môn phái của Mộ Dung thế gia. Trước kia hắn chỉ đi theo đội ngũ của Thiếu Lâm tới đây vây giết người Nhật, bây giờ mới biết còn có ẩn tình thế này.

Sau một hồi trầm ngâm, Khai Tâm càng hiểu biết rõ hơn về nhiệm vụ lần này.

Hình như trong cả Mộ Dung thế gia, chỉ có một mình hắn nhận nhiệm vụ này.

Thế thì cũng có nghĩa, đây là nhiệm vụ bí ẩn của Mộ Dung thế gia!!

Vậy thì cũng có thể giải thích được vì sao kiếp trước không có bất cứ ai công bố tình hình cặn kẽ liên quan đến Vương Lăng của Đại Yên.

Nghĩ tới đây, trong lòng Khai Tâm cảm thấy được an ủi phần nào.

Ngoại trừ việc nhận được phần thưởng của Vương Lăng, có lẽ sau khi nhiệm vụ này kết thúc, hắn sẽ phải về Mộ Dung thế gia một chuyến.

Nghĩ đến đây, đôi mắt của Khai Tâm lại nhìn về phía đám Ninja đang chiến đấu kia.

Chỉ sau một thời gian ngắn, mười sáu tên Ninja đã ngã gục gần một nửa. Những tên Ninja cảnh giới Tạo Hóa này chỉ là đám có cấp bậc thấp nhất trong tất cả các Ninja, là những tên tiểu yêu được sắp xếp ở ngoài để trông chừng mà thôi.

Trong Vương Lăng mới là chiến trường thật sự!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui