Luận Như Thế Nào Thao Đến Bạn Cùng Phòng

Liếc mắt một cái, hóa ra là Lâm Thâm Thâm!

Tần Nhạc Lộ sợ hãi tái nhợt, nội tâm không ngừng tích lũy sợ hãi, cuối cùng cũng tìm được lối thoát, cô ta òa khóc không ngừng xin lỗi: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi! Thâm Thâm, tớ không cố ý, cậu thứ lỗi cho tớ, tớ căm bản không nghĩ tới… Thâm Thâm, tớ…”

Cô ta muốn quỳ xuống trước Lâm Thâm Thâm!

Đối phương trầm giọng nói: "Cô là bạn học Thâm Thâm?"

Giọng nói trầm ấm đầy từ tính, lập tức chạm đến đỉnh trái tim.

Tần Nhạc Lộ hoảng sợ, "Hả?", nhìn lên.

Qua làn nước mắt mơ hồ, cô ta nhìn thấy Lâm Thâm Thâm, nhưng dường như không phải vậy.

Tần Nhạc Lộ mới nhận ra Lâm Thâm Thâm đang đội tóc giả, mặc váy, người trước mắt này rõ ràng là đàn ông, mặt mày thâm thúy, vóc dáng rất cao.

Là do cô ta đi giày cao gót hơn mười centimet, bối rối nên không nhận ra kẽ hở.

Chương gia thọ đã năm mươi tuổi, Lâm Thâm Thâm là thiên kim Chương gia, người đàn ông này có khuôn mặt rất giống Lâm Thâm Thâm chỉ có thể là...

Chương Thừa Phong? Người cầm quyền Tập đoàn công nghệ Chương thị ngày nay?!

Trái tim của Tần Nhạc Lộ trật một nhịp!

Câu nói "Đi hảo" của Lâm Thâm Thâm sáng hôm qua không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu, đối phương tuyệt đối không thể chỉ tùy tiện nói ra, với gia cảnh như thế này, thừa sức giết mình!

"Xin chào? Đồng học?"

Chương Thừa Phong cau mày, "Em không sao chứ?"


Tần Nhạc Lộ định thần lại, nắm lấy cánh tay của Chương Thừa Phong đứng dậy, gượng cười trong nước mắt, "Em không sao, cảm ơn anh, chỉ là giày cao gót bị gãy, bong gân mắt cá chân."

Cô ta không chỉ bị bong gân mà mắt cá chân cũng bị sưng tấy.

Xem xét tình hình, Chương Thừa Phong quyết định nhờ người đưa cô ta đến trung tâm y tế.

Nhưng Tần Nhạc Lộ đã cố kìm nước mắt nói: "Vừa rồi em nhìn thấy Thâm Thâm, nên đuổi theo ra ngoài xem, nhưng vừa ra khỏi thì không thấy tăm hơi, nên có chút phân tâm, không để ý, va vào ngài, thực xin lỗi."

“Không sao.” Chương Thừa Phong nói: “Em là bạn học của Thâm Thâm sao?

"Ừm, ngày hôm qua chúng em có chút hiểu lầm, sau đó cậu ấy tức giận không để ý tới em."

Chương Thừa Phong nhướng mày khi nghe những lời đó, bất động thanh sắc đánh giá cô ta.

Dù biết phụ nữ trang điểm và không trang điểm là hai bộ dáng khác nhau, nhưng anh không thể so sánh người đang khóc trước mặt mình với cô gái trong biểu tượng cảm xúc.

Nhưng cô ta nói có hiểu lầm.

Chương Thừa Phong nhớ tới sau khi em gái trở về nhà, tâm trạng rất chán nản, như thất tình, trong lòng có quyết định: “Để bác sĩ xem chân cho em trước, sau đó anh dẫn em đi tìm Thâm Thâm."

Lâm Thâm Thâm ló mặt trong bốn sảnh tiệc lúc trở về, Chương Dần Thiên có chút không hài lòng với việc cô cố tình đội mũ trùm đầu thay váy, con gái của Chương Dần Thiên không cần che đậy! Hãy cứ là chính mình!

Bất cứ ai có thể đến đây đều biết Chương Dần Thiên có cả con trai và con gái, cho dù Lâm Thâm Thâm có tóc ngắn đến đâu, quần áo trung tính đến đâu, không ai dám nói "Ngài thật có phúc khí, cả hai đứa con trai đều rất đẹp trai, có triển vọng".

Nhưng Chương Dần Thiên không nói những lời khó nghe với con gái mình, nghĩ thầm người tới là tốt rồi, từ từ tới, không nóng nảy, vì vậy tâm trạng rất tốt mà giới thiệu đây là con gái bảo bối của mình, tên là Lâm Thâm Thâm, đang học tại Đại học C, v.v.

Đại học C mặc dù là đại học trọng điểm, kém xa so với những đại học hàng đầu của Trung Quốc, nhưng những người đó cũng không dám buông lơi, ra sức nịnh nọt.

Chỉ trong vài phút, bác sĩ chạy đến với hộp sơ cứu.


Khi đó, Tần Nhạc Lộ đang ngồi trong một đình nhỏ gần đó, đi đôi dép đế mềm mà người hầu sử dụng.

Rõ ràng chỉ là chuyện nhỏ.

Tần Nhạc Lộ bằng cách nào đó cảm thấy vượt trội khi được tất cả các ngôi sao ngưỡng mộ!

Cô ta đang nóng lòng muốn tìm cha mẹ và các thành viên nhà họ Phó, thì thấy Chương gia trị giá mấy chục tỷ không thể với tới, đang cùng cô ta trò chuyện!

Thấy mình ngồi bên vọng lâu nhỏ, trên bàn là những món tráng miệng tinh xảo do đầu bếp ba sao Michelin làm, hương trà ngào ngạt.

Người hầu nhà họ Chương quỳ một chân giúp cô ta thay giày, bác sĩ cũng làm như vậy, chữa trị vết bong gân cho cô ta rất cẩn thận.

Tần Nhạc Lộ thực sự muốn nhìn thấy quai hàm của họ bị khiếp sợ rơi xuống!

Khi lòng tự tôn của cô ta tiếp tục phồng lên, cô ta đột nhiên nhớ ra nếu Trần Nhã Thiến thực sự ở bên nhau với Lâm Thâm Thâm, nửa đời sau sẽ có thể hưởng thụ những thứ này, trong lòng cảm thấy vô cùng phẫn uất... Những thứ này lẽ ra phải thuộc về cô ta!

Chương Thừa Phong không biết Tần Nhạc Lộ đang nghĩ gì.

Anh cho rằng lần này em gái về nhà không vui nên đã tạo bất ngờ cho cô, lặng lẽ dẫn bạn học của cô đến đó, hai người mặt đối mặt giải quyết hiểu lầm, ai nấy đều vui vẻ!

Nói không chừng Lâm Thâm Thâm sẽ rất cảm kích anh.

Nghĩ đến đây, nụ cười của Chương Thừa Phong càng sâu: “Em nói em và Thâm Thâm là bạn cùng phòng?”

Trái tim của Tần Nhạc Lộ run lên vì giọng nói hào phóng, từ tính của anh, trên mặt cười ngượng ngùng, rụt rè, "Đúng vậy, giường của hai chúng em ở cạnh nhau, Thâm Thâm thật sự rất tốt, còn vặn nắp chai cho em, mua thuốc cho em khi em bị ngã, mang bữa sáng, bữa tối cho em."


"Thâm Thâm đối với em thật tốt đấy."

Chương Thừa Phong nghe vậy lần nữa bất động thanh sắc nhìn kỹ nữ sinh trước mặt.

Làm anh trai, anh quá hiểu tính tình của em gái, tuyệt đối không thể đối với bất kỳ người nào cũng ân cần như vậy.

Trong mắt Lâm Thâm Thâm, tất cả các mối quan hệ, giao tiếp giữa các cá nhân đều không cần thiết.

Đây là nguyên nhân mà cơ thể ảnh hưởng đến tâm trí, bác sĩ tâm lý can thiệp tác dụng cũng không lớn.

Chẳng lẽ người này thật sự là bạn gái nhỏ kia?

Chương Thừa Phong không dám hỏi quá rõ ràng, sợ làm người ta sợ hãi, đến lúc đó còn giải trừ hiểu lầm cái rắm!

Chờ bác sĩ xử lý tốt chân cho Tần Nhạc Lộ xong, Chương Thừa Phong nhờ phó quản gia đưa người đến nhà chính để gặp tiểu thư, đặc biệt ra lệnh trước không được kinh động tiểu thư.

Lâm Thâm Thâm vừa trở lại phòng ngủ liền xõa tóc, cởi váy và áo ngực, trở lại giường xem điện thoại di động.

Vừa vặn như vậy, điện thoại ding-dong.

Đây là tin nhắn mới.

[Trần Nhã Thiến: Sẽ đến trong khoảng 50 phút nữa. Cậu có thể híp mắt ngủ một giấc. Cậu có mang theo bịt mắt mà tớ tặng cho cậu không?]

[Trong túi]

Trần Nhã Thiến không nói nữa.

Nhưng Lâm Thâm Thâm thật ra nhớ tới cái này, đặt đồng hồ báo thức trong 40 phút, mở ba lô, tìm bịt mắt màu đen trong hộp, đặt bịt mắt trước mũi, ngửi một chút.

Dường như có hơi thở của Thiến Thiến nhưng dường như không phải vậy.

Nhớ nàng.


Thật muốn gặp nàng.

Lâm Thâm Thâm lại trở nên cáu kỉnh, mạnh mẽ nhổ tóc, nhặt bịt mắt, muốn ra khỏi phòng, quyết định quay lại thành phố C ngay bây giờ, đến bệnh viện nhìn trộm một cái.

Nhưng còn phải dự dạ tiệc, đến rồi đi còn mất thời gian, chưa kể lễ vật ship gấp.

Lâm Thâm Thâm thở dài thườn thượt, tâm phiền ý loạn đeo bịt mắt lên.

Đôi mắt chìm vào bóng tối.

Căn phòng rất yên tĩnh.

Rốt cuộc, kiên quyết thức trắng hai ngày một đêm, Lâm Thâm Thâm không kiên trì quá lâu, nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.

"Tần tiểu thư, còn mấy bậc thang, tôi đỡ ngài?"

Phó quản gia Tần gia là một phụ nữ trung niên.

Tần Nhạc Lộ: "Ừm."

Từng bước một đi lên cầu thang, đi vào chính viện nguy nga, Tần Nhạc Lộ tim đập càng lúc càng nhanh!

Một mình đơn độc đi gặp Lâm Thâm Thâm sau sự cố ngày hôm qua, thực sự là hành vi chịu chết.

Nhưng Tần Nhạc Lộ vẫn còn nhớ rõ cách mà Lâm Thâm Thâm đã cứu mình khỏi nhóm cặn bã Tưởng Hạo, thậm chí còn kéo chiếc váy trên mông của mình xuống.

Với dáng người chuẩn như vậy, làm sao Lâm Thâm Thâm có thể không bị cám dỗ?

Cô ta tin Lâm Thâm Thâm có cảm tình với mình, nhưng đã bị tiện nhân Trần Nhã Thiến đó mê hoặc, nhanh chân trước mà thôi!

Bây giờ Lâm Thâm Thâm đã chia tay với Trần Nhã Thiến, bị mẹ Trần đánh như vậy, hai người lại không có khả năng ở bên nhau.

Cô ta nhất định phải nắm bắt cơ hội!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận