Ngoài trừ Cố Trạch Minh, còn có ba nam sinh khác trong lớp không đến lớp tự học buổi tối, ngày hôm sau, liền nghe nói rằng cả ba đều đã thôi học, người ta nói rằng có đại nhân vật gây áp lực, nhưng Lâm Thâm Thâm làm sao có thể có lai lịch lớn như vậy?
Điều “cao siêu” này là hoàn toàn vô căn cứ.
Vì vậy, mọi người đều nghiêng về một suy luận khác.
Ba nam sinh có mối quan hệ thân thiết với Cố Trạch Minh, vì vậy họ quyết định cùng nhau bỏ học, đến các trường đại học khác với Cố Trạch Minh.
Việc này đã được nghị luận qua, điều duy nhất được đưa ra là: Cố Trạch Minh đi rồi, nên sẽ không đem theo thuốc viên Hoắc Hương Chính Khí đi?
Đoán không sai, huấn luyện viên Thường Dã ngày thường rất nghiêm khắc, đã vô tư đưa nước Hoắc Hương Chính Khí cho những chú gà con trong lớp ba.
Những chú gà con trong lớp ba không thể chịu đựng được sự ủy khuất đó! Trong thời gian nghỉ giải lao, đã gây quỹ chung trong nhóm, cuối cùng góp vốn mua thuốc Hoắc Hương Chính Khí cung cấp cho một tuần.
Cùng ngày huấn luyện quân sự kết thúc, Triệu Chi đã gửi một tin nhắn cho Trần Nhã Thiến.
Khi Trần Nhã Thiến nhìn thấy, lập tức đưa Lâm Thâm Thâm đi hội hợp, bốn người đến cổng phía đông của trường để xem câu lạc bộ tuyển sinh viên mới.
Kết quả là trống rỗng.
Triệu Chi hỏi trong nhóm, mới biết rằng việc tuyển dụng của các câu lạc bộ phải đợi đến cuối tháng 11, chuyển sang thông báo được phó đoàn đăng trong cuộc trò chuyện nhóm: Trong hai ngày tới, các tài liệu liên quan của tất cả các câu lạc bộ trong Đại học C sẽ được up lên, các bạn Sinh viên quan tâm có thể xem và tích cực tham gia.
Một chuyến công cốc, dẹp đường trở về.
Lúc đến dưới ký túc xá, từ xa xa đã nhìn thấy hiệu trưởng mới gặp một lần trong buổi họp động viên huấn luyện quân sự, còn có trưởng khoa giáo dục mới gặp ngày hôm qua, đối với người đàn ông cao lớn mặc vest, đi giày da, cúi đầu khom lưng mời đối phương lên một chiếc xe tư nhân biển số nguyên một hàng tám.
Tần Nhạc Lộ mở to mắt.
Sau khi chiếc xe chạy đi, hiệu trưởng vừa mới nói chuyện với trưởng khoa cũng đi xa.
"Oa, các cậu nhìn thấy chiếc xe kia không! Là Porsche phiên bản Cayenne, ít nhất 1,8 triệu..."
Tần Nhạc Lộ thao thao bất tuyệt về chiếc xe với Triệu Chi và Trần Nhã Thiến.
Điện thoại trong túi của Lâm Thâm Thâm vang lên.
Trần Nhã Thiến theo phản xạ có điều kiện, đầu tiên duỗi tay vào sâu trong túi, lấy điện thoại di động ra và nhìn ID người gọi, là "Anh trai", nàng kết nối, giơ lên đưa tới tai Lâm Thâm Thâm.
"Sau khi họp xong có đến gặp em, em không ở ký túc xá sao?"
"Ừm."
"Tay thế nào rồi? Ý bố là nếu em không tham gia quân huấn thì về nhà dưỡng thương, nghỉ lễ quốc khánh mới trở lại trường học."
"không."
"Nói nhiều lời nữa sẽ chết sao?"
"Không trở về."
"...Được rồi, học sinh đó là con trai của ông chủ công ty mà bố hợp tác trước đây, ông ấy nói rằng ông ấy sẽ đưa con trai mình đến cửa để xin lỗi vào một ngày nào đó."
"Không, ghê tởm, kêu hắn cút đi."
Trần Nhã Thiến, người đang cầm điện thoại di động, giật mình, nhanh chóng xem sắc mặt Lâm Thâm Thâm.
Xương hàm của Lâm Thâm Thâm rất rõ ràng, lúc này sắc mặt âm trầm, có vẻ như tức giận.
“Cúp máy đi,” cô nói.
Trần Nhã Thiến a~ đáp ứng, cúp máy ngay lập tức, bỏ điện thoại trở lại túi cô.
Bên cạnh Tần Nhạc Lộ đề tài đã phát triển từ Cayenne thành những chiếc xe yêu thích của những người giàu có ngày nay, Trần Nhã Thiến một chữ cũng chưa nghe vào, toàn là âm thanh đầy tức giận và chán ghét của Lâm Thâm Thâm.
Lâm Thâm Thâm không phải là người đồng tính...
Đêm hè oi bức.
Như thường lệ, ký túc xá 520 bật điều hòa với nhiệt độ dễ chịu, bốn người chìm vào giấc ngủ ngon lành.
Trong căn lều màu hồng, khuôn mặt trắng nõn của Trần Nhã Thiến đẫm mồ hôi, hai má đỏ bừng.
Một bàn tay to với những đốt ngón tay rõ ràng, thon dài xuyên qua lớp áo ngủ, chạm vào bộ ngực căng tròn, đẫy đà của nàng. Đầu ngón tay hơi thô ráp với những vết chai mỏng di chuyển trên da thịt, dùng ngón tay xoa nắn đầu v* khiến nàng run rẩy rên rỉ.
"Ah~~"
Hai chân của Trần Nhã Thiến hơi hơi kẹp chặt, gương mặt hồng đến lợi hại.