Luận Như Thế Nào Thao Đến Bạn Cùng Phòng

Hồ nháo xong, cả hai ôm nhau ngủ trên giường.

Khi tỉnh dậy, bên ngoài trời đã tối.

Đèn đường sáng trưng chiếu vào phòng.

Trần Nhã Thiến ngáp, thời điểm muốn duỗi eo, phát hiện ai đó đang oằn eo mình.

Lâm Thâm Thâm ôm nàng ngủ ngon lành, đầu kề vào ngực nàng.

Như một đứa trẻ.

Trần Nhã Thiến chạm vào mặt cô. Thực sự không thể tưởng tượng được người này bình thường buồn tẻ, hung mãnh như vậy trên giường, đến khi ngủ lại vô hại như vậy... ừm, thiếu cảm giác an toàn?

Bụng cồn cào.

Đói bụng.

So với lần đầu tiên ở khách sạn, chân mềm đến mức không thể xuống giường, khả năng thích ứng của Trần Nhã Thiến lần này rõ ràng đã mạnh hơn rất nhiều.

"Thâm Thâm."

Trần Nhã Thiến cẩn thận kéo tay cô ra.

Ngay khi tách ra, Lâm Thâm Thâm đột nhiên di chuyển, mở bừng mắt.

Thấy cô đã tỉnh, Trần Nhã Thiến nhỏ giọng hỏi: "Bữa tối muốn ăn gì? Tớ nấu cho cậu."

Lâm Thâm Thâm hoàn toàn tỉnh táo.

Nội tâm động đất!

Chuyện xảy ra vào năm lớp 3 tiểu học đã mười năm rồi, khi nào cô ngủ đến mức cần phải đánh thức?

"Thâm Thâm?"

Lâm Thâm Thâm hoàn hồn nói: "Cậu có làm được không?"

Trần Nhã Thiến cảm thấy bị xúc phạm, "Cậu đang coi thường tớ!"


Không coi thường.

Lần đầu tiên Lâm Thâm Thâm nhìn thấy ngón tay trắng nõn non nớt của Trần Nhã Thiến, đã biết nàng là một tiểu thư mười ngón chưa chạm nước suối, sau này khi gặp cha mẹ Trần, mới biết nàng được chiều chuộng vô cùng.

Gia đình khá giả, được bố mẹ cưng chiều.

Một công chúa nhỏ như vậy thường không có cơ hội nấu ăn.

“Gần đây có quán ăn ngon.” Lâm Thâm Thâm sau khi ngủ tỉnh lại thanh âm còn có chút khàn khàn, “Lát nữa tớ dẫn cậu đi ăn.”

"KHÔNG."

Ham muốn thể hiện mạnh mẽ của Trần Nhã Thiến được khơi dậy vào lúc này, "Tớ sẽ nấu ăn cho cậu!"

Bật đèn.

Trần Nhã Thiến chạy vào bếp.

Lâm Thâm Thâm đi theo phía sau, mang cho nàng một đôi dép lê, "Đừng đi chân trần."

"Ồ…"

Sau khi xỏ dép vào, Trần Nhã Thiến cẩn thận nghiên cứu về mọi mặt chiếc bếp, rồi quay lại nhìn Lâm Thâm Thâm, "Tớ sử dụng cái này như thế nào?"

Lâm Thâm Thâm: "..."

Cuối cùng, cả hai đến nhà hàng ăn tối.

Trần Nhã Thiến mặt trong mặt ngoài lung lay sắp đổ ý hồ giãy dụa hấp hối, "Tớ thực sự biết nấu ăn, nhưng kiểu bếp tích hợp của cậu quá mới, tớ không hiểu, hãy đợi tớ nghiên cứu hướng dẫn sử dụng."

“Ừ.” Lâm Thâm Thâm gắp một miếng thịt móng giò hầm cho vào bát của nàng, “Lát nữa tớ sẽ tìm hướng dẫn sử dụng.”

Lúc này, Trần Nhã Thiến mới cảm thấy mình có thể lấy lại được chút thể diện.

Lật lại điện thoại.

"Chi Chi đã gửi cho tớ rất nhiều tin nhắn, hỏi tớ đang ở đâu. Lát nữa về mang cho cô ấy thứ gì đó để ăn, chẳng hạn như bánh ngọt và món tráng miệng, à đúng rồi..." Trần Nhã Thiến nhớ tới cái gì, ngẩng đầu lên, hỏi Lâm Thâm Thâm "Thâm Thâm, cậu dị ứng kem sao?"

Nàng nhìn thấy hai hộp kem trong tủ lạnh ở phòng bếp.

"Không dị ứng."

"Này? Vậy tại sao cậu lại..."

Lâm Thâm Thâm nhớ lại đêm khai giảng, giải thích: "Tối hôm đó tớ ăn quá nhiều, dạ dày cảm thấy khó chịu. Khi ngửi thấy mùi bánh kem, liền trực tiếp nôn mửa."

Trần Nhã Thiến: "... Là vậy sao?"

"Ừm."

"Cậu không lừa tớ"

"Tớ sẽ không nói dối cậu."

Chết tiệt! Nàng còn tự trách mình lâu như vậy!

Trần Nhã Thiến vừa phẫn nộ vừa nhẹ nhõm, nhìn xuống miếng thịt móng giò trong bát, lập tức gắp lên nói: "Ăn cái này nhất định tớ sẽ tăng nửa cân!"

"Vận động vào buổi trưa mất nửa cân, vừa lúc bù lại."

Nghĩ đến nội dung "vận động", Trần Nhã Thiến đỏ mặt, ngừng nói.

Mặt khác, Lâm Thâm Thâm đang ngồi đối diện, trở nên hơi lơ đãng khi Trần Nhã Thiến mang cho Triệu Chi một thứ gì đó khi trở về.

Sau khi ăn xong, cả hai rời khỏi nhà hàng.

Gió đêm thổi qua đầu.


Trần Nhã Thiến có chút lạnh, chủ động nắm lấy cánh tay của Lâm Thâm Thâm, "Tớ nhớ gần đây có một cửa hàng bánh ngọt. Chi Chi rất thích đồ ngọt. Hãy mang cho cô ấy một miếng Black Forest."

Lâm Thâm Thâm không nói gì.

“Thâm Thâm?” Trần Nhã Thiến ngước nhìn cô.

Sau đó Lâm Thâm Thâm mới đáp lại.

"Có chuyện gì với cậu vậy..." Trần Nhã Thiến dường như đặt một chiếc radar nhỏ trong lòng để đo lường cảm xúc của Lâm Thâm Thâm, cô vốn là một người ít nói, cần có nhận thức sắc thái hơn, "Cậu có muốn vào cửa hàng bánh ngọt không?? Tớ đi là được, cậu ở ngoài chờ tớ."

"Không phải."

"Có chuyện gì vậy?"

Lâm Thâm Thâm không nói nữa, im lặng.

Trần Nhã Thiến theo một cảm giác nào đó thiếu kiên nhẫn, bước nhanh đứng trước mặt Lâm Thâm Thâm, "Nhìn tớ!"

Lâm Thâm Thâm nhìn nàng.

"Chia tay nếu cậu không nói gì cả!"

Lâm Thâm Thâm lập tức cau mày.

Trần Nhã Thiến đã quen với việc hấp tấp, đây là lần đầu tiên nàng yêu, vì vậy không nghĩ có gì sai khi nói về việc chia tay, vì dù sao thì cũng sẽ không thực sự chia tay. Giống như trong tay có một thanh Thượng Phương kiếm, dù lớn hay nhỏ, đều phải lấy ra soi bóng xem còn dùng được hay không.

Lâm Thâm Thâm mím môi, nhìn Trần Nhã Thiến trước mặt, cuối cùng nói ra những gì trong lòng: "Cậu có thể sống trong căn hộ với tớ không?"

"Ah?"

Trần Nhã Thiến rất ngạc nhiên, "Nhưng trường quy định sinh viên năm nhất phải sống trong khuôn viên trường!"

Lâm Thâm Thâm nói: "Cậu có thể đăng ký học ban ngày, dù sao, căn hộ rất gần trường học."

Trần Nhã Thiến trông có vẻ bối rối.

Nàng nói: "Mặc dù căn hộ rất gần trường nhưng vẫn còn một quãng đường dài bên ngoài trường, tớ sẽ không thể dậy sớm khi trời trở lạnh vào mùa đông. Nếu Chi Chi và Nhạc Lộ hoà thuận ở trong ký túc xá, còn có nhiều bạn học khác, ở chung cư..."

Trần Nhã Thiến hoàn toàn không chuyển ý, Lâm Thâm Thâm đang mời nàng đến sống cùng nhau.

Tất cả những gì nàng có thể nghĩ đến là khi còn học trung học, thức dậy trước bình minh vào mùa đông, ngồi trong xe của cha nàng ngáp liên miên đến trường.

Sau khi vào đại học, có còn muốn sống cuộc sống như vậy không?

Nếu ở trong ký túc xá, ít nhất có thể ngủ thêm nửa tiếng nữa!

Lâm Thâm Thâm nói, "Nghe cậu."


Trần Nhã Thiến cho rằng mình đã giải thích lý do rất khéo léo, nhưng vẫn hơi sợ Lâm Thâm Thâm sẽ không vui, "Cậu sẽ không tức giận chứ?"

"Sẽ không."

"Thật sao?"

Lâm Thâm Thâm im lặng.

"Nè nè nè."

Thật tiện lợi khi có một cô bạn gái không thể nói dối.

Trần Nhã Thiến nắm lấy cánh tay của Lâm Thâm Thâm dỗ dành, "Đừng tức giận! Sau này, hai ngày cuối tuần chúng ta có thể đến, chúng ta có thể làm bài tập về nhà."

Lời này cũng không ó cơ sở.

Đôi vợ chồng trẻ lần đầu tiên nếm mùi vị của thịt, sau đó ở lại trường một tuần như một tu sĩ khổ hạnh, thật vất vả mới có thời gian và không gian để ở một mình, khẳng định có kìm lòng nổi, muốn ngừng mà không được.

Trần Nhã Thiến nghĩ đến đây thì đỏ mặt, lập tức nghĩ ra điều gì đó, cố ý nói với Lâm Thâm Thâm: "Ồ ~~~ tớ hiểu rồi, cậu có phải muốn làm việc đó mỗi đêm không?"

Lâm Thâm Thâm vội vàng phản bác: "Không có."

Thấy cô bị lừa, Trần Nhã Thiến lập tức đắc ý vẫy đuôi: "Tớ còn chưa nói làm gì!"

Lâm Thâm Thâm: "..." bất cẩn.

"Cậu không tức giận?"

"Một chút."

"Có thể hôn một chút sao?"

Lâm Thâm Thâm bất đắc dĩ, "Có lẽ..."

Trần Nhã Thiến cong cong mắt, ngay lập tức nhón chân đến gần cô, hôn lên miệng cô.

Lá gan lớn hơn trời.

Chỉ vì cách ăn mặc và ngoại hình của Lâm Thâm Thâm rất trung tính nên những người qua đường không biết sẽ không thể phân biệt được đây là bạn trai hay bạn gái của nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận