"Đã trở lại sao?Trở lại rồi hả?"
"Đã về, vừa mới kết thúc, tôi thấy y online ở liên minh".
"Thế nào?"
"Còn có thể thế nào? Cái bộ dáng kia, thế giới bị hủy rồi."
Phòng kiểm soát liên minh vang lên tiếng kêu than dậy trời đất, ngay lúc nãy, một thế giới nam tần lại bị hủy đi, người hủy vẫn là nam chủ-trung tâm thế giới, Đỗ Thừa Ảnh từ một lão đại chính phái trực tiếp sa vào ma đạo, kiểm soát viên thực sự không có biện pháp đành phải đem tiểu thế giới khoá lại trước đã.
"Người này....." Kiểm soát viên 562 chỉ vào gương mặt tươi cười ôn nhu trên màn hình, cực kỳ bi thương, "Vì cái gì luôn là y?!"
Người trên màn hình là Lâm Kỳ, y có một gương mặt tuấn tú bình thường, sở dĩ nói y tuấn bởi vì ngũ quan xác thật đẹp, ưa nhìn, lại nói y bình thường vì y đẹp không đủ để điên đảo chúng sinh, làm một người công cụ kèm tiểu đệ nam chủ lại vừa vặn tốt, từ trong ra ngoài cùng nhân vật y sắm vai độ tương thích là 100%.
Kiểm soát viên cực kỳ phẫn nộ mà đi tra quỹ đạo nhiệm vụ của Lâm Kỳ.
Mỗi một nhiệm vụ trước sau đều làm đến hoàn mỹ, từ tiểu tiết cho đến sự kiện lớn, chất lượng hoàn thành là trăm phần trăm không thể bắt bẻ.
Nhưng rốt cuộc là vì cái gì mỗi lần nam chủ đều sẽ vì người này mà hắc hoá diệt thế a!
Hắn thật sự không thể nhịn được nữa, kiểm soát viên ấn xuống máy truyền tin trên tay, hướng liên minh phát kiến nghị khiếu nại.
............
Trăm năm trước sau khi liên minh trải qua cải cách, lần nữa cải tổ các tiểu thế giới, tiểu thế giới có quyền được tự do phát triển.
Nam phụ si tình hoa hoa công tử trong thế giới ngôn tình quay đầu mở hậu cung; boss ở linh giới khởi nghiệp vi hành, nhân vật phản diện trong thế giới điều tra tội phạm tham gia thử vai xuất đạo; nhiều thế giới nhỏ trở lên hỗn loạn và mất trật tự, thường xuyên xảy ra các vụ nổ năng lượng dẫn đến thế giới sụp đổ.
Để giải quyết vấn đề này, liên minh không thể không tuyển dụng những điều phối viên như Lâm Kỳ đóng nhiều vai trò khác nhau trong các thế giới để giúp các thế giới này không lệch tuyến chính cũng như thuận lợi mà có một cái kết hoàn hảo.
Sau khi hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ ở thế giới khác, Lâm Kỳ trở về nhà trong tâm trạng vui vẻ, y là một thanh niên tốt cực kỳ tận tâm tận lực với công việc, mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ y đều sẽ làm bút ký và lần này cũng không ngoại lệ.
Nhớ lại các chi tiết của nhiệm vụ, Lâm Kỳ cẩn thận cắt bỏ những phần quan trọng, chẳng hạn như cách y rơi vào vòng tay Đỗ Thừa Ảnh trước khi chết:
Nét mặt buồn nhưng không đau - qua;
Nước mắt lưng tròng - qua;
Khoé miệng chảy máu nhưng vẫn cố gắng gượng cười an ủi - qua;
Mơ hồ không rõ về hung thủ - qua;
Bàn tay trượt xuống và không để Đỗ Thừa Ảnh nắm được - qua;
Hoàn mỹ.
Thế nào là hoàn mỹ? Đây -- chính là hoàn mỹ.
Y đã được định chắc là ngôi sao sáng của tháng!
Lâm Kỳ tự tin giơ ngón tay cái lên trước gương, thôi nào, Lâm Kỳ, bạn là người công cụ tuyệt vời nhất!
Lúc này, quang não truyền đến tiếng nhắc nhở: [ngài hảo, liên minh có gửi bưu kiện.
]
Lâm Kỳ: [Đọc.
]
Quang não: [Kính gửi điều phối viên thế giới phi tần nam, tôi rất tiếc phải thông báo với bạn rằng tất cả các thế giới mà bạn tham gia công tác và tham dự hướng dẫn một tháng nay đều đã sụp đổ.
Cho đến nay, không ai có thể đạt được thành tích này trong liên minh, xin chúc mừng bạn.
]
Lâm Kỳ: [...Có phải bưu kiện này bị gửi nhầm hay không? Ngươi có chắc là nó được gửi cho ta? ]
Quang não: [Nó chắc chắn là được gửi cho ngài, bên trên có đính kèm tên người nhận 'Ngôi sao chổi Lâm Kỳ'.
]
Lâm Kỳ khiếp sợ: [Không có khả năng! Ta sẽ khiếu nại với liên minh! ]
Hiệu suất của liên minh rất nhanh, trả lời trong vài giây, đúng là gửi nhầm bưu kiện.
Lâm Kỳ thở phào nhẹ nhõm, [Ta đã nói sao có thể là ta, hãy mau đọc.
]
Quang não: [Nội dung trước đó vẫn vậy, thêm vào đó: Cậu hãy mau đi sửa chữa những thế giới bị phá hủy đó, coi như tôi cầu xin cậu ( biểu cảm khóc lóc).
Tệp đính kèm - Hệ thống phụ trợ, xin hỏi ngài có muốn trích xuất tệp đính kèm không? ]
Lâm Kỳ:...
Mãi cho đến khi hệ thống được cấy vào trí lực của Lâm Kỳ, Lâm Kỳ mới phải chấp nhận thực tế phũ phàng này, y nghe nói chỉ những điều phối viên kém cỏi hoặc phạm sai lầm mới phải ràng buộc cùng hệ thống, không ngờ bản thân y cũng có ngày này.
Trong quá trình đào tạo, người thầy đã nói rõ ràng rằng y sinh ra để dành cho công việc này và y chắc chắn sẽ toả sáng ngay khi đặt chân vào nghề.
Hệ thống: [Xin chào, nghe nói cậu đã trở thành nam sát thủ ngay khi bắt đầu làm việc.
Là người mới, đây quả là một thành tích đáng kinh ngạc.
]
Lâm Kỳ: "..." Lão sư quả nhiên không nói sai.
Lâm Kỳ không ngờ rằng y sẽ toả sáng theo cách này, khiêm tốn nói, "Ta có thể làm gì để sửa chữa những thế giới đó?"
Hệ thống: "Điều chỉnh tất cả thông số, đi lại một lần nữa tuyến thế giới, tôi sẽ hỗ trợ cậu hoàn thành nhiệm vụ.
"
Lâm Kỳ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng vẫn nhịn không được nói với hệ thống, "Ta không hiểu, ta hoàn thành rất tốt mọi nhiệm vụ, tại sao thế giới lại sụp đổ?"
Hệ thống: "Cậu không rõ, chẳng nhẽ tôi hiểu? Cậu người này thật là buồn cười.
"
Lâm Kỳ: "..."
Hệ thống: "Chuẩn bị xong chưa? Chuẩn bị xong liền đi làm nhiệm vụ.
"
Lâm Kỳ: "Ta vừa mới tan tầm.
"
Hệ thống: "Ồ, ai thật là, cmn.
"
Lâm Kỳ: "..." Chẳng trách chỉ có điều phối viên phạm sai lầm mới phải ràng buộc cùng hệ thống, tính tình của hệ thống quá hung hãn.
May mắn thay, mặc dù hệ thống rất nóng nảy, nó cũng không ép Lâm Kỳ, để Lâm Kỳ nghỉ ngơi đầy đủ rồi mới mang trở về những thế giới đã bị phá hủy kia.
Thế giới thứ nhất là thế giới mà Lâm Kỳ vừa mới hoàn thành, theo cách nói của hệ thống là - "Cho dù là ăn phân, cũng phải ăn lúc nóng.
"
Trong thế giới tu chân này, nam chính Đỗ Thừa Ảnh sinh ra trong một gia đình nghèo khó, bị người ta chê bai, mẫu thân hắn vừa lên sân khấu liền chết, trước khi chết lưu lại cho hắn một tín vật để hắn đi tìm người cha tiên nhân tu chân kia, vì thế Đỗ Thừa Ảnh đến Nguyệt Lộ sơn bái sư học nghệ, bắt đầu câu chuyện hắn bị bắt nạt và sau đó không ngừng trưởng thành đáp trả lại những chuyện khi xưa.
Kịch bản tiêu chuẩn thế giới nam tần.
Lâm Kỳ cũng sắm vai một người công cụ tiêu chuẩn trong câu chuyện nam tần tu luyện này.
Y và Đỗ Thừa Ảnh gặp nhau khi bái sư, bị vầng hào quang của nam chính Đỗ Thừa Ảnh làm cho mù mắt ngay tại chỗ, kiên quyết đi theo Đỗ Thừa Ảnh.
Từ lúc không có gì cho đến khi Đỗ Thừa Ảnh phất lên, Lâm Kỳ vẫn trước sau bồi hắn.
Mắt thấy Đỗ Thừa Ảnh gặp phải bình cảnh, Lâm Kỳ kịp thời hiến mạng, chết trong lồng ngực Đỗ Thừa Ảnh, một chút manh mối liền có thể chỉ rõ hung thủ nhưng y lại không hé nửa lời, chỉ nói vài điều vô nghĩa.
Cái gì mà - "Ta đi rồi, ngươi phải hảo hảo bảo trọng." "Đừng khóc." "A, ta lại nhìn thấy đoá hoa phù dung dưới chân núi nở hoa."
Phi thường bi tình.
Lâm Kỳ nghĩ mãi không ra rốt cuộc bản thân sai ở đâu, vì cái gì thế giới nói băng liền băng rồi? Thật là khiến người ta nhức đầu.
Hệ thống: "Chú ý nhân vật mục tiêu sắp xuất hiện.
"
Lâm Kỳ chìm trong hồi ức bị hệ thống kéo về, ánh mắt nhìn về phía chân núi.
Hôm nay là ngày Ngọc Linh sơn khai sơn thu đồ đệ, đệ tử đúng tuổi trong các môn phái đều tới xin bái kiến.
Thân là một người công cụ, thân phận cùng giá trị nhan sắc của Lâm Kỳ đều giống nhau, không cao không thấp vừa đủ, là con vợ lẽ của một chi thứ trong gia tộc, bởi vì có chút năng khiếu về đạo pháp nên bị đưa tới Nguyệt Lộ sơn để thử tài.
Trong số các đệ tử đang học, Lâm Kỳ cũng không hề nổi bật, cơ hồ so với phông nền giống nhau.
Nhân vật chính thực sự là Đỗ Thừa Ảnh.
Ngay khi hắn xuất hiện liền nổi bật giữa đám đông.
Các đệ tử của nhiều môn phái đến Nguyệt Lộ sơn vô luận thiên phú cao hay thấp, hầu hết đều là con cháu thế gia, người bình thường không đủ khả năng để tu tiên.
Bởi vì để có thể nuôi dưỡng được một người tu tiên....giá quá đắt.
Bùa chú đan dược bí tịch, tùy tiện lấy một cái ra cũng đủ để một thương nhân gia cảnh còn tính là giàu có táng gia bại sản.
Cũng có đệ tử xuất thân bần hàn, nhưng cũng chỉ là 'xuất thân' mà thôi, nhiều người cực kỳ tài giỏi, sinh ra đã có tướng mạo khác nhau, từ lâu đã được các tu chân thế gia mời chào vào dưới tướng.
Cho nên...đây là nơi tụ hội của những kẻ có tiền.
Với tư cách là nhân vật chính, Đỗ Thừa Ảnh tất nhiên khác với những kẻ có tiền yêu diễm đê tiện, hắn sẽ mặc bộ quần áo rách rưới lên sân khấu, linh khí trong thân thể hắn vẫn chưa thức tỉnh cho nên không hề có linh lực, trên mặt còn có những vết sẹo xấu xí.
Vừa nghèo vừa xấu lại không có linh lực, nhưng không 'khác biệt'.
Tại thời điểm bước vào thế giới, Lâm Kỳ liền xem tất cả các nhiệm vụ lớn nhỏ về vai trò người công cụ của mình.
Y không phải là người đứng xem ở vị trí toàn năng, trừ bỏ tuyến nhiệm vụ phải hoàn thành phần còn lại của cốt truyện y không hề biết cũng không tham gia, ví dụ như y không biết hung thủ đã giết mình là ai.
*Đoạn này hơi đối lập với bên trên nên mình cũng không rõ cái nào mới đúng nếu mấy chương sau có nói rõ hơn mình sẽ sửa sau nhé!
Không cho kịch bản đầy đủ cũng là một phương pháp để liên minh ngăn chặn các điều phối viên của họ đi lệch hướng.
Nhiệm vụ đầu tiên của Lâm Kỳ chính là kéo Đỗ Thừa Ảnh lúc tới bái sư một phen.
Với tu vi của Lâm Kỳ, y chỉ có thể nhìn thấy trong phạm vi 100 mét, hơn nữa, bản thân núi Nguyệt Lộ đã được bao phủ bởi trận pháp và lớp sương trắng dày đặc thường bao quanh chân núi màu xanh, hoàn toàn không thể thấy rõ dưới chân núi có người tới hay không.
Cửa Nguyệt Lộ sơn sắp mở ra, nhưng Đỗ Thừa Ảnh vẫn không thấy bóng dáng.
Nói thật, Lâm Kỳ đã ở thế giới này 30 năm, chỉ mơ hồ nhớ được nhiệm vụ đầu tiên, y xác thực đã quên Đỗ Thừa Ảnh xuất hiện như thế nào.
Trong trí nhớ của y trước khi rời bỏ thế giới này, Đỗ Thừa Ảnh đã là đại đệ tử của núi Nguyệt Lộ, phong độ nhẹ nhàng khí chất xuất trần, kể cả y là người công cụ chuyên nghiệp thì giống như muôn vàn thiếu nam thiếu nữ ở tu chân giới bản thân không thể nhớ rõ khi mới gặp Đỗ Thừa Ảnh, hắn chật vật như thế nào.
"Mở cửa sơn--"
Theo sau đó là một tiếng Phạn vang lên, cánh cổng lớn của Nguyệt Lộ sơn dần dần hạ xuống, để lộ ra cái hố sâu hun hút với mùi thơm của cỏ cây, dường như có vô số bậc thang mờ ảo dần hiện ra.
Các đệ tử đến bái sư đã lần lượt quay đầu leo lên thang.
Đây là thang tu hành của Nguyệt Lộ sơn, nội quy bên trong vô cùng tàn khốc.
Mỗi bước đi đều là nhân quả yêu hận của con người, đạo tu hành là phải vứt bỏ hết tất cả những thứ bên ngoài.
Những thứ này bao gồm tất cả tình cảm hồng trần, lòng dạ càng trống trải, trong trắng người càng đi được xa, cũng có nghĩa là trên đường tu hành có thể leo lên càng cao.
Nhìn thấy thang tu hành này, trí nhớ của Lâm Kỳ cuối cùng cũng trở lại.
Đỗ Thừa Ảnh có xuất thân thê thảm, chịu nhiều đau khổ, điều cốt lõi nhất trong lòng chính là nỗi uất hận, bất công đối với thế gian, thang tu hành dưới chân giống như vô số bùn đất dây dưa, căn bản một bước cũng không đi được, nhưng hắn lại không chịu từ bỏ, đau khổ giãy giụa, thiếu chút nữa đem hai chân chặt đứt.
Chính trên bậc thang tu luyện này, Lâm Kỳ đã kéo Đỗ Thừa Ảnh một tay.
Cảnh tượng lúc đó Lâm Kỳ cũng không nhớ quá rõ ràng, y chỉ là hoàn thành nhiệm vụ, chú ý thấy xương chân Đỗ Thừa Ảnh gần như lòi ra khỏi da vì bị kéo nên lập tức bước tới dùng phép thuật chữa thương cho hắn.
"Đóng cửa sơn môn--"
Lâm Kỳ không hề hoảng sở đứng ở cổng.
Các nhân vật chính thường xuất hiện vào phút cuối.
Hệ thống thúc giục: "Vào đi, cửa sắp đóng.
"
Lâm Kỳ: "A? Ngươi không đợi Đỗ Thừa Ảnh sao?"
Hệ thống: "Hắn là nhân vật chính nhất định có thể lên núi, nhưng cậu không phải, đừng dài dòng, nhanh lên.
"
Lâm Kỳ: "..." Có lý.
Lâm Kỳ không có hào quang của nhân vật chính, y chỉ là một người công cụ làm nhiệm vụ, vì vậy y quyết đoán đi vào sơn môn.
Bởi vì Lâm Kỳ cố tình đợi Đỗ Thừa Ảnh, cho nên khi y bước lên bậc thang, bốn phía đã không còn một bóng người.
Làn xương mù trắng xoá che khuất con đường phía trước và phía sau, dù tiến hay lùi đều trống trải, bơ vơ, người leo cầu thang không biết mình đã leo bao nhiêu bậc, phía trước cao bao nhiêu.
Lâm Kỳ vừa đi vừa lẩm bẩm, "Một bước nhỏ, hai bước nhỏ..."
Hệ thống: "...!cậu đang làm gì vậy?"
Lâm Kỳ: "Đếm."
Y muốn xoay người kéo Đỗ Thừa Ảnh bước thứ bảy, phải tính toán rõ ràng chờ Đỗ Thừa Ảnh ở bước thứ bảy.
Hệ thống: "Tôi chưa từng thấy người nào cứng đầu như cậu làm nhiệm vụ."
Lâm Kỳ: "..." Bằng không thì sao?
Hệ thống: "Sắp xong rồi, ngồi xuống đợi đi.
Giữa các bước có gì khác biệt sao?"
Điều này thực sự khác xa so với hệ thống phụ trợ trong trí tưởng tượng của Lâm Kỳ, y nghĩ rằng sau khi có hệ thống này, y sẽ có những hướng dẫn cụ thể hơn về nhiệm vụ của mình, hệ thống này nào có cảm giác....sẽ dạy y hoạ thủy như thế nào đâu?
Rốt cuộc y mới là người có lỗi, Lâm Kỳ tuân lệnh hệ thống ngoan ngoãn ngồi xuống bậc thang thứ ba.
Đợi hồi lâu, Đỗ Thừa Ảnh vẫn không thấy bóng dáng.
Lâm Kỳ có chút lo lắng nhưng không dám nói cho hệ thống biết, vì sợ hệ thống lại dỗi y.
Hệ thống lên tiếng trước, "Cậu có phải hơi lo lắng?"
Lâm Kỳ lập tức nói, "Đúng vậy."
Hệ thống chậm rì rì nói: "Xem phim thư giãn một chút?"
Lâm Kỳ: "..."
Hệ thống: "Ở chỗ làm không xem phim, tiền lương sẽ giảm một nửa."
Lâm Kỳ: "..." Đây là lý luận gì thế?
Dưới sự sắp xếp 'bắt buộc' của hệ thống, Lâm Kỳ và hệ thống đã xem một chương trình tạp kỹ nổi tiếng của một liên minh nào đó - Siêu cấp xông lên, một chương trình tài năng thực tế phiêu lưu.
Trước khi đi làm Lâm Kỳ rất thích xem, sau này thì quá trầm mê trong công việc, nhìn thấy người bên trong hoàn toàn lạ lẫm, không khỏi hỏi: "Số 017 đâu, đã bị đào thải rồi sao?"
Hệ thống: "Đã chết."
Lâm Kỳ hít sâu một hơi, tiết mục thế này cũng sẽ chết người?!
Hệ thống: "Tôi cũng khá thích hắn.
Chúng ta cùng nhau bình chọn hắn, sau này còn có thể hồi sinh lại."
Lâm Kỳ: "..." Chỉ trong một tháng đi công tác, y đã mất liên lạc với thế giới.
Ban đầu Lâm Kỳ còn e ngại về việc theo đuổi các chương trình tạp kỹ trong giờ làm việc, nhưng sau khi xem dần, y hoàn toàn bị thu hút bởi quá trình căng thẳng và thú vị của đội ngũ dẫn chương trình.
Tiếng bước chân trên thang đến gần, Lâm Kỳ lập tức quay đầu lại.
Bên dưới vẫn là một khoảng trắng mênh mông, mọi thứ trên đời dường như đều mờ mịt.
"Đạo hữu sao ngồi bất động như vậy, này là mệt mỏi sao?"
Giọng nói trầm ấm và êm dịu truyền đến, những ký ức mơ hồ lập tức thành hình, Lâm Kỳ theo giọng nói đó mà nhìn lên.
Một đôi mắt sâu thẳm chia làn sương mù dày đặc.
Lâm Kỳ gặp được Đỗ Thừa Ảnh.
Đỗ Thừa Ảnh, người y quen thuộc, ưu nhã sạch sẽ, đứng ở trên lầu cao, áo bào tán loạn, vẻ mặt ôn nhu, tuấn tú như con cưng của trời cao, sương mù dày đặc tựa hồ cố ý tránh hắn.
Trên khoé miệng nở một nụ cười dịu dàng, đôi mắt sâu thẳm như biển sâu phản chiếu khuôn mặt ngạc nhiên của Lâm Kỳ.
Không gì có thể so sánh với việc gặp lại người yêu đã chết trong vòng tay mình, Đỗ Thừa Ảnh gắt gao đè nén tâm tình kích động xuống, không để chính mình đem Lâm Kỳ còn ngây thơ ôm trong lồng ngực, tương lai còn dài, việc không thể gấp.....
Lâm Kỳ tròng mắt đều sắp rớt ra, Đỗ Thừa Ảnh khuôn mặt đầy sẹo nghèo túng chật vật đâu?
Hệ thống: "Cảnh báo, độ yêu thích của nhân vật mục tiêu là 100, mức độ hắc hoá là 100."
Lâm Kỳ càng kinh ngạc, "Vì cái gì? Ta cái gì cũng chưa làm?"
Hệ thống: "Kiểm tra đo lường phát hiện nhân vật mục tiêu có yếu tố trọng sinh."
Lâm Kỳ: "Gì?"
Hệ thống: "Hắn trọng sinh, hiểu không?"
Lâm Kỳ:....Không hiểu lắm.
___________
Đôi lời của editor: thực sự thì bản thân mình cũng chưa đọc qua truyện.
Mình vừa đọc vừa dịch luôn nên không rõ lắm về cốt truyện đâu???? vẫn mong mn ủng hộ, nếu có thấy sai lỗi chính tả hoặc xưng hô có thể nhắc mình để mình sửa ạ.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ❤️.