Luật Chơi

Chap 7




Phòng pháp y.




Vỗ nhẹ lên vai học trò của mình, Jessica lên tiếng hỏi: "Em không sao chứ?"

Một cái gật gật rồi chuyển sang lắc lắc, Sunny vẫn còn chưa hoàn hồn khỏi vụ nổ bom hôm qua: "Em bị chấn thương tâm lý rồi sư phụ ơi. Nhìn cái xác cháy đen này làm em thật sự bị ám ảnh."-giọng Sunny càng về sau càng run hơn: "Nếu hôm qua sư phụ không nhanh tay kéo em ra, cái xác nghiệm thi bây giờ đã có cả em trong đó rồi."

"Đừng bi quan như vậy, nếu không làm công việc này chúng ta vẫn sẽ đối mặt với nguy hiểm thôi. Bọn họ nằm đây để chúng ta khám nghiệm cũng đâu biết rằng mình sẽ phải chết."

Sunny trao cho Jessica ánh mắt ngưỡng mộ: "Sư phụ đúng là sư phụ, chị đã cứu em một mạng rồi, hôm qua em thật lòng cảm ơn chị!"

Jessica khẽ cười đeo bao tay vào, nhìn lại học trò nói: "Hôm nay cho em nghỉ thêm một ngày, tôi sẽ lo ở đây."

"Một mình sư phụ sao?"


"Em nói rằng mình bị chấn thương tâm lý mà, ở sở chúng ta vừa hay có một bác sĩ tâm lý. Em đến đó chữa trị đi!"

Sunny nghe nhắc tới liền biết đó là ai, hai mắt sáng rỡ lên: "Dạ, sư phụ đúng là cao minh. Vậy em cảm ơn chị!"

Như chợt nhớ ra điều gì, Sunny tiến đến gần Jessica nói nhỏ với cô: "Em nghe nói Yuri đang sống cùng với chị, có phải tối qua về chị cũng đã được cậu ấy tư vấn tâm lý không?"

"Tôi thấy em đã khỏe hẳn rồi, vậy thì cùng tôi làm việc tiếp không cần nghỉ nữa."

"Em xin phép chị, chị làm việc tiếp đi ạ!"-Sunny cúi đầu chào rồi đi nhanh rời khỏi phòng.

Nhìn cánh cửa phòng pháp y đã đóng lại hoàn toàn Jessica mới khẽ thở dài, càng lúc cô càng làm phiền Yuri nhiều rồi.

.

.

.

CỐC CỐC

Nghe tiếng gõ cửa từ ngoài phòng, Yuri nhìn lên đã thấy Sunny đứng bên cạnh và đang bước vào.

"Không làm phiền cậu chứ?"

"Không phiền, cậu khỏe hơn chưa?"-Yuri mỉm cười hỏi ngược lại.

"Tớ ổn rồi, nhưng mà sáng nay vào làm việc nhìn thấy cái xác cháy đen trên bàn mổ, tay tớ cứ run run lên. Sư phự cho tớ nghỉ thêm 1 ngày và ..."-Sunny đưa tay lên miệng chồm người tới gần chỗ Yuri hơn: "Mách tớ đến tìm cậu."

Yuri nở một nụ cười khác: "Xem ra sư phụ của cậu đánh giá tớ khá tốt rồi. Nhìn cậu bây giờ cũng khá hơn rồi đấy, còn biết đùa giỡn nữa. Cậu ngồi đi!"

Sunny kéo ghế ngồi đối diện Yuri, cô bây giờ đúng là đã khá hơn ban sáng sau khi nói chuyện với Jessica, chỉ là sợ khi nhìn thấy xác chết tay chân lại run lên cuống cuồng.

"Khi bị sợ hãi con người thường chọn cách trốn tránh để giúp bản thân được thoải mái và dễ chịu hơn. Có người lại suy nghĩ đến những chuyện khác để đánh lười bộ não của mình. Cũng có người chọn cách đối mặt với nó, quan trọng lựa chọn của cậu là như thế nào thôi."

"..."

"Không ai nói rằng bỏ trốn là không được cả, thậm chí cha mẹ của chúng ta khi thấy con cái quá khó khăn còn bảo chúng ta hãy từ bỏ đi mà. Nên tớ càng không thể bảo cậu nên làm gì hay không làm gì?"


"Ha, hay thật!"

Yuri lấy trong ngăn bàn ra một viên chocolate mở vỏ đưa cho Sunny: "Ăn đồ ngọt rất tốt để thư giãn, một ít thôi."

"Cảm ơn cậu!"

"Vết thương thể xác theo thời gian có thể chữa lành, nhưng vết thương tâm lý lại không thể dùng thời gian để chữa trị, tùy vào từng người thời gian đó sẽ càng khác nhau."

Sunny như bị đôi mắt đen sâu thẳm áy làm cho thu hút, Yuri rất biết cách làm người khác phải cuốn theo câu chuyện và sự dẫn dắt của mình: "Tớ ví nó giống như định nghĩa của sự trưởng thành. Nó cũng không thể dùng thời gian để để áp đặt ai đó đã thực sự trưởng thành hay chưa. Có người trưởng thành rất sớm, có người thì chậm hơn, cũng có người đến già vẫn chưa thực sự trưởng thành."

"Cậu là người có rất nhiều năng lượng tích cực mà tớ từng biết, trong tình huống bản thân đang gặp khó khăn cậu vẫn biết cách khôi hài được mà."-Yuri giơ ngón cái lên tán dương, và nhận lại nụ cười xấu hổ của Sunny.

"Việc tớ giúp cậu chỉ được đến đây thôi, khi nào tâm tình cậu không tốt có thể tìm tớ trò chuyện."

"Cậu đã giúp tớ rất nhiều rồi, cảm ơn cậu Yuri!"

.

.

.

Đội điều tra.

Yoona cầm bảng kết quả nghiệm thi của Jessica đưa cho đội trưởng Lee.


"Xác chết đã cháy đen nên chỉ lấy được AND xương, nhưng trên bàn tay trái phát hiện ra ngón cái không có."

Đội trưởng Lee mở to mắt nhìn xuống bảng đánh giá bên dưới: "Sao lại thế này, ma túy sao?"

.

.

.

TBC.










Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận