9.
Việc để mẹ tôi và Hứa Hân Duyệt mua một căn nhà vượt quá khả năng tài chính của họ là một phần trong kế hoạch của tôi.
Về phần khác...
Tôi hỏi những người xung quanh tôi, có ai có bạn bè là bác sĩ không?
Tôi thực sự tìm thấy.
Một đồng nghiệp đã giới thiệu anh họ hàng xóm của anh ấy, anh ấy tên là Thôi Ngộ, ba mươi mốt tuổi và là bác sĩ của một bệnh viện cấp ba.
Tôi rà soát sơ yếu lý lịch của anh ấy, chỉ nhìn vào trình độ học vấn và thành tích học tập của anh ấy thôi đã thấy kinh ngạc rồi, nhưng nhìn thấy con người thật của anh ấy, tôi còn sốc hơn.
Đây không phải là người đàn ông "lạc loài" đã chở tôi về thành phố sao?
Không ngờ anh là bác sĩ.
Chúng tôi hẹn gặp nhau ở quán cà phê trong bệnh viện.
Sau vài câu hàn huyên, tôi hỏi thẳng: "Tôi cần anh cung cấp cho tôi một số kiến thức chuyên môn về y học, anh có thể giúp được không? Tôi có thể trả phí theo giờ."
"Nói thử xem."
Tôi đặt câu hỏi: “Có bệnh gì mà tốn kém lắm, không được bảo hiểm y tế chi trả, không chữa được mà chữa thì mãi không khỏi?”
Thôi Ngộ nhìn tôi một cách khó hiểu.
"Vấn đề này khá khó, cũng khiến người ta phải suy nghĩ -- Cô Hứa Thiến, tôi nghĩ tốt hơn là cô nên nói sự thật cho tôi biết."
"Sự thật có thể không..."
Thôi Ngộ dùng một tay đỡ bàn, làm động tác đứng dậy.
Bàn tay của anh ấy là điển hình của một bác sĩ với móng tay được cắt tỉa cẩn thận, nhìn là biết người ngăn nắp trật tự.
Đối diện với ánh mắt như đang cười nhạt của anh, đành thẳng thắn: “Tôi muốn gạt gia đình mình.
Mẹ và em gái luôn cố tìm cách lừa lấy tiền của tôi, vì vậy tôi muốn lừa lạt họ, nói tôi mắc căn bệnh rất tốn kém, để họ tránh xa tôi ra.”
Kế hoạch này chẳng vẻ vang gì.
Nào có ai trăm phương ngàn kế đối phó người nhà vậy chứ.
Tôi rất sợ Thôi Ngộ sẽ từ chối.
Nếu anh ấy từ chối thật, tôi sẽ tự mua vài quyển sách y học, chọn một “căn bệnh” phù hợp.
Có điều tìm tư liệu thì dễ có sơ hở, tôi phải cẩn trọng một chút.
Nhưng Thôi Ngộ đỡ kính mắt, nói nhẹ nhàng: “Tôi đồng ý giúp cô.”
Lần này đúng là nửa mừng nửa lo.
“Tôi biết việc này có nguy hiểm, tôi sẽ không làm khó anh.
Tôi cũng không cần giả mạo bệnh án hay thuốc men, chỉ cần lừa gạt người nhà một chút.
Hơn nữa chi phí tôi sẽ…”
Bác sĩ Thôi giơ tay làm tư thế “Ngừng”.
“Tôi cũng cần cô giúp tôi một việc.
Như vậy chúng ta huề nhau.”
Mọi việc bắt đầu thú vị.
Tôi cười, “Tôi có thể cống hiến sức lực gì cho anh? Mời anh nói xem.”
Thôi Ngộ cầm tách café lên, chậm rãi nhấp một ngụm.
“Mỗi nhà có một bài kinh khó niệm, nhà tôi cũng không dễ dàng.
Giống như cô, tôi cũng cần một người đến lừa người nhà.
Cô giả làm bạn gái tôi, đi cùng tôi đến gặp cha mẹ một lần.”
Thôi Ngộ là người đàn ông chất lượng cao vậy mà vẫn thiếu bạn gái? Không phải là mọi người tranh nhau giới thiệu sao?
Ngón tay anh ấy vòng quanh mép tách café, nói một câu đầy thâm ý: “Hoàn cảnh gia đình ruột của tôi cũng gần như không gì khác cô.”
Điều này hợp lý.
Chỉ những ai đồng cảnh ngộ mới hiểu cảm giác bị người thân coi thường, tính kế là cảm giác thế nào.
Tôi chìa tay ra.
“Thống nhất hợp tác.”.