CODE 31.5 A LITTLE BIT TO IT
Nhìn lên trên một tí nào, đây là CODE 31.5 nhé! CODE 32 sẽ là giọng của Quân :P
[Đã gặp được ai tiềm năng chưa, tập sự? :v ] điện thoại tôi rung rè một phát giật cả mình. Tin nhắn từ Vũ Minh Quân.
Đang giờ học mà anh ta cũng rảnh rỗi ghê.
[Tin hay không tùy anh, nhưng gặp rồi ;P] tôi thập thò cái điện thoại dưới ngăn bàn, đáp trả hoàng tử dỏm, trong lòng có tí hãnh diện. Ý tôi là nhìn Dương Kurihara đi, anh ta cón đẹp trai hơn cả Vũ Minh Quân ấy chứ.
Vũ Minh Quân lập tức gõ đáp trả lại, vì cái bong bóng hội thoại đã lại hiện lên. Tốt nhất là hãy công nhận đi, ấy là Diệu Quỳnh này cũng đâu có tệ đến thế HÁ HÁ HÁ!!!
[Ghê nhỉ, kéo váy quá đầu gối thêm bao nhiêu phân thế? :) ]
Kéo^^%&*&#$!(&%$%##%&*$(&*()%^ nhà anh thì có!!!
Phải cố lắm tôi mới không vung tay lẳng cái điện thoại vào tường ngay lúc đó. Tôi không thể tin nổi, tôi vẫn không thể tin nổi tại sao trên đời này lại có một kẻ tàn tệ như Vũ Minh Quân.
[Anh nghĩ là tôi cần phải làm thế hay sao?] cố nén cục tức xuống, tôi nhắn lại.
Vẫn không có thêm được tí tôn trọng nào cho người răm rắp nghe lời mình suốt chừng ấy thời gian hay sao chứ? Đúng là khốn nạn mà.
[Tôi không quan tâm, đừng quên những thứ tôi dặn. Bye.]
Tôi đặt cạch cái điện thoại xuống bàn, bực không thể nào chịu được. Tôi chỉ muốn lao ngay ra khỏi cái lớp này và đi kiếm cớ gây sự với ai đó, ai cũng được, không thì phải chạy thẳng ngay đến chỗ Vũ Minh Quân để bóp cổ anh ta cho hả giận. Hão huyền cũng được, nhất định phải l..
"Sao thế?" giọng Kurihara bên cạnh vang lên làm tôi tí thì giật mình nhảy dựng lên. Quên béng mất là anh ta đang ngồi cạnh mình.
Tôi vội vàng nhoẻn miệng cười trừ "À không, không có gì đâu. Tôi có chuyện bực mình chút thôi."
Kurihara nhìn tôi, mắt nâu hấp háy ra điều hiểu chuyện"Cãi nhau với bạn trai hả?"
Gằn như ngay lập tức tôi bật lại"Hả? Không, tôi làm gì có bạn trai.."
Đâu ra cái giả thiết thần thánh vậy trời, tôi mà có bạn trai thì giờ đã chẳng ở đây cố gắng không cư xử như một đứa vụng về không biết điều và không phải chịu đựng cái thằng cha nhiều tiền nhưng vừa khốn nạn vừa khinh đời kia rồi. Câu nói của anh ta như vừa đâm cho tôi một phát ngay giữa tâm can vậy, ối cái cuộc đời buồn chán của mình...
"Vậy à?"
Hai bên khóe miệng Kurihara khi cười nhếch lên cong cong trông giống hệt miệng mèo, trông cực kỳ hút hồn. Ý tôi là nếu dùng ''đáng yêu'' hay ''quyến rũ'' thì cũng chẳng sai luôn. Người như anh ta mà độc thân chắc tôi thành đá từ lâu rồi.
Tôi cúi xuống quyển vở trắng tinh của mình, bắt đầu viết lăng nhăng bậy bạ để tránh không nhìn chăm chăm Kurihara quá lâu. Ông bà ông vải ơi, anh chàng này từ nơi thánh địa nào hạ cố đến đây thế này? Cứ như Diệu Quỳnh lần đầu biết đến cảm giác thần tượng là gì vậy, aaaaaahhhhh~
Khéo vỡ tim mà chết vì mỗi lần anh ta cười mất.
"Thế chút nữa Quỳnh có rảnh không? Dẫn tôi đi quanh trường được chứ?" Tôi ngẩng lên, mái đầu tỉa màu nâu vàng nghiêng qua một bên, đôi mắt hổ phách trong suốt dịu dàng nhìn tôi đầy chờ đợi.
Bạn gái Kurihara, dù cô có là ai, đang ở đâu hay chưa xuất hiện thì cũng kệ xác cô nhé! Tôi sẽ tận dụng hết khoảng thời gian mình có thể có được để khỏi phải hối hận.
CODE 32
Đọc tới đây hẳn có vài vị đã bỏ ý định comment ném đá tôi vì trò tách CODE :V
Chúc quý vị vui.
Tôi không ngờ Diệu Quỳnh lại làm được việc nhanh thế, vừa nãy chỉ định nhắn tin chọc cô ả cho vui. Chả hiểu có nói xạo hay không nữa, mà không hiểu thằng nào lại manh động như sấm chớp vầy, đầu nó có bị sao không nữa?
"Ngoại hình thế mà không ai tiếp cận luôn thì tao mới thấy lạ đó." Tuấn Vinh nghoẹo đầu qua một bên, tay khuấy cốc cà phê của nó, nhìn tôi nói.
"Thì tao đâu có bảo lạ, tao chỉ thấy nhanh quá. Không khéo cô ta lại quên sạch sành sanh lí thuyết thì bỏ đời.." tôi ngó lại nó, nói.
Thằng bạn khỉ gió nhếch mép lên cười đểu"Mày nói như thể mày là bố con bé vầy."
"Mày nên hiểu là tao có quyền, đấy là khoản đầu tư lớn nhất mùa hè này của tao, không có tao liệu cô ta có được như vậy không? Bây giờ cô ta mà thất bại thì có phải tao mất hết cả uy tín không?" tôi gằn giọng đáp trả thằng của nợ, trong đời nó chẳng thèm coi thứ gì có tí kí lô nào cả.
"Thế mày đồng ý giúp Diệu Quỳnh là vì gì?' Tuấn Vinh ngồi thẳng dậy, vặn lại tôi, vẻ mặt rõ ràng đang cực kỳ hứng thú với việc này.
'Vì cô ta quá tuyệt vọng, mày không thấy thế à?' tôi đáp bậy, vừa cố ép đầu mình nhớ lại xem mình đã nghĩ gì khi đồng ý. Hình như là vì tuyệt vọng thật.
Tuấn Vinh lại nhăn ra cười, đưa cốc cà phê lên miệng"Tóm lại mày đồng ý làm vì thương hại đúng không? Việc mày làm cũng chẳng có ai biết ngoài chúng ta, ngay từ đầu đã chẳng có cái tiêu chuẩn của bất cứ một thứ 'uy tín' nào để mày chứng tỏ cả, Quân ạ."
Bùi Tuấn Vinh là một thằng khỉ khô bỏ mẹ. Nó bỏ mẹ vì nó nói đúng và tôi không cãi lại nó được. Cái tôi ghét nhất là bình thường nó chẳng có vẻ gì là thằng thích quan tâm chuyện linh tinh ba phải nhưng đến lúc nó phải liên quan vào thì nó lại là đứa hiểu chuyện nhất và lúc quái nào cũng có cách giải quyết vấn đề. Mẹ kiếp.
Tôi giúp Diệu Quỳnh vì tôi không thể để mặc cô ta một mình như vậy được. Tất nhiên không phải bỗng dưng thằng này lại nhân từ độ lượng miễn phí thế. Kiểu như, nó là,..thế ấy. Tự dưng thành vậy. Tóm lại việc giải thích quyết định về một số việc trong đời mình từng làm nhiều khi là bất khả thi. Nó thế vì nó phải thế và nó sẽ như thế. Ai mà ngờ được cái con bé tóc xù đỏ có thể tiến xa được đến thế này, ban đầu tôi cũng chỉ định thử xem mình sẽ làm được gì, vừa cho vui, vừa đỡ phí thời gian vào những thứ khác.
"Tao không thích thua cuộc." tôi lầm bầm. Diệu Quỳnh mà không làm được trò trống gì hoặc kết thúc trong sầu thảm thì cũng coi như Vũ Minh Quân này không làm được gì hay sao?
"Nếu mày lo lắng đến thế thì sao không đi mà thám thính xem, không phải bây giờ là lúc hội anh em có tác dụng à?" Tuấn Vinh nhìn tôi, tiếp tục giữ cái miệng cười phía dưới đôi mắt lờ đờ như say thuốc, uống nốt cốc cà phê của nó.
Đấy, nó lúc nào cũng có cách giải quyết vấn đề, nó chỉ thích nhìn người khác vật vã cho thỏa mãn rồi mới nói. Đúng là thằng bỏ mẹ mà.
-
"Kia đúng không?" Tuấn Vinh vỗ vai tôi từ phía sau. Lượn mấy vòng trường liền không thấy Diệu Quỳnh ở cái xó xỉnh nào, trường rộng quá cũng lại có vấn đề.
Tôi quay lại, nheo mắt nhìn theo hướng tay chỉ của thằng bạn ra phía bên kia sân bóng, đúng là cô ta rồi, cái dáng đứng kia dạy mãi mới thuần được. Đứng đối diện với Diệu Quỳnh và quay lưng lại phía tôi và Tuấn Vinh là một thằng con trai dáng mảnh khảnh, mặc một cái áo cardigan dài ngang gối như áo choàng siêu nhân không vì lí do mẹ gì cả, vai lại đeo một cái tote bag mà chưa chắc đã có thằng trai nào ở cái Hà Nội này chịu được, hay ít ra thì cái mốt này còn lâu về tới đây.
Diệu Quỳnh cũng không tệ nhỉ, có khi cái thằng chạy trước thời gian kia nhiều tiền phải biết.
"Trừ cái áo dài thượt kia ra thì cũng không tệ nhỉ..." Tuấn Vinh chậm rãi nói. Hóa ra nó cũng đang nghĩ cùng một điều với tôi.
"Chưa biết mặt mũi thế nào, sao tao có cảm giác tao chưa gặp thằng này bao giờ.." tôi lẩm bẩm.
Tuấn Vinh nhún vai, nói"Đi lại gần xem, có khi học cao học.."
Lúc chúng tôi băng qua đến nửa cái sân bóng trống không cũng là lúc áo choàng siêu nhân từ từ quay mặt ra, đi cùng Diệu Quỳnh về phía căng tin. Khuôn mặt kia rõ ràng chưa từng thấy bao giờ cả, quái lạ thật. Gần như ngay lập tức tôi có cảm giác bị đe dọa một cách bất thường và cái ý nghĩ là tôi đếch thể nào mà ưa nổi cái thằng cha này được.
Mẹ kiếp, cứ như mình là ông bố có con gái đang trong tuổi nổi loạn vào một ngày đẹp trời về nhà và bảo với bố nó là nó có bạn trai vậy.
"Trông mặt mày cứ như bị táo bón hơn tuần rồi ấy, Quân à." Tuấn Vinh ngó sang tôi, bật cười khằng khặc.
"Tao không biết thằng kia là thằng nào, mày biết không?" tôi bỏ ngoài tai lời đùa cợt của thằng khỉ khô, nói.
"Tao chịu, tao cứ nghĩ là mày phải rành hơn tao về khóa trên hay bên cao học chứ?" nó lại nhún vai.
Danh tính của áo choàng siêu nhân vẫn là ẩn số. Đúng là ngày càng thêm quái lạ.
Tôi bước nhanh hơn về phía Diệu Quỳnh và siêu nhân mới của cô ta. Chắc là mời nhau đi ăn trưa. Ban ngày ban mặt thì sẽ không làm gì được trừ việc gọi điện, mà đến giờ tôi vẫn chưa thấy có vấn đề gì cả, tôi chỉ không hiểu cái thằng cha kia là thằng quái nào, rơi từ đâu ra và làm sao lại xuất hiện được ở cái chốn này thôi. Tuấn Vinh đi cạnh tôi, chẳng nói gì, nó rút điện thoại ra, bắt đầu bấm linh tinh.
Tôi đưa một tay lên vuốt tóc, hỏi nó"Ăn trưa không?"
Nó ngó lên tôi, cười đểu"Mấy thằng kia thì sao? Để thám thính hay để ăn?"
"Cả hai." tôi hèm một cái, trả lời thật bình tĩnh. Quan ngại của tôi nó cũng đã biết, có chối nữa cũng chẳng có ích gì.
"Không làm ông bố khó tính thì mày bây giờ cũng cư xử như anh trai bảo vệ quá mức vậy, Quân à."thằng chết dẫm tiếp tục tìm cái để trêu chọc tôi.
Tôi nhìn lại nó, không nói gì, tiếp tục bước phía sau Diệu Quỳnh và áo choàng siêu nhân. Hai người kia đã vào được bên trong và bắt đầu đứng xếp hàng mua đồ. Diệu Quỳnh đột nhiên bước ra khỏi hàng và đi về một cái chỗ ngồi cạnh cửa sổ, khuất phía xếp hàng, hẳn là siêu nhân bảo cô ta đi giữ chỗ rồi mới bê đồ ra sau. Cũng lịch thiệp ra phết.
Căng tin ngày một đông hơn, lúc này mà đi vào chắc sẽ không bị chú ý. Thế nên tôi đi thẳng về phía cái bàn Diệu Quỳnh đang ngồi, cô ta đã lại lôi điện thoại ra để nghịch được rồi chẳng thèm để ý gì đến xung quanh luôn.
Tôi đặt tay lên vai Diệu Quỳnh."Suỵt, ngồi im." tôi thừa biết cô ta sẽ giật mình mà nhảy lên hoặc hét tướng lên, không hay tí nào, nên cần phải ra hiệu luôn.
"Tí nữa thì tôi lên cơn đau tim đấy biết không hả?" một bàn tay của Diệu Quỳnh đưa lên hất tay tôi ra, vẻ khá bực dọc.
"Nghe này, vừa ngồi cô làm tốt đấy, đừng quên những gì đã được tập. Báo cáo vào tối mai." tôi hơi cúi xuống, thì thầm vào tai Diệu Quỳnh từ phía sau và có cảm giác mình vừa làm cho cô ta bất giác run nhẹ.
Biết được mình có một sự ảnh hưởng nhất định tới một ai đó không phải rất thích thú hay sao.
-
-
Kết quả là tôi cũng chẳng ở lại ngồi thám thính thêm, sự riêng tư cũng cần được tôn trọng. Tôi càng biết ít thì tôi sẽ càng bớt làm những chuyện không cần thiết. Thế nên bây giờ tôi đang ngồi chống gối ở sân bóng, bên cạnh là Hoàng Khôi, vừa đi hú hí với bạn gái về. Hai thằng bỏ mẹ kia thì đang ngoan ngoãn ngồi trong lớp chuyên ngành của bọn nó, hoặc chúng nó có thể bỏ đi đâu đấy rồi, không ai biết.
"Nhanh gớm nhỉ!" Hoàng Khôi nói sau khi nghe tôi kể lại.
"Mày không phải đứa duy nhất nghĩ thế đâu." Tôi nhún vai.
"Thế mày nghĩ sao?" nó vặn lại tôi, miệng mím lại một nụ cười đểu giả.
Tôi không đáp lại, quay mặt nhìn ra mặt cỏ xanh trên sân bóng lèo tèo vài mống người giữa trưa.
"Cái đêm mà Diệu Quỳnh bị người yêu đơn phương từ chối, cô ta không khóc, cũng không kêu gào thảm thiết gì hết..Tao đã nghĩ là cô ta giống mình, theo một cách nào đó.."
Hoàng Khôi ngẩng lên nhìn tôi chăm chú.
"Thế nên tao mới đồng ý giúp,.." tôi lại tiếp tục nhìn ra phía cỏ xanh.
BỤP! Gió mát đang thổi ngang mặt thì bị thằng trời đánh vỗ cho cái thùm vào lưng đau thấy sao trời, tôi chưa kịp đấm trả lại một cái thì Hoàng Khôi đã nhe miệng cười nhăn nhở. "Mày đúng là ông bố mẫn cán của năm, đĩ Quân ạ."
Thằng điên này.
"Mày bảo ai đĩ hả? Thằng *** kia!"
Còn 8 CODE nữa là LCTC sẽ kết thúc, kể từ giờ chắc CODE nào cũng sẽ dài loằng ngoằng như này chẳng hạn :))
Tôi vẫn đang nghĩ xem Kurihara sẽ là người như nào, tại xuất hiện lúc lưng chừng trời đất thế này mà cho hai đứa yêu nhau thì quá đau cho trai nóng hàng Mã.
Quý vị cứ yên tâm là Kurihara không có hôn thê sắp đặt trước bên Nhựt sắp sang giật chồng đâu :v
COMMENT và VOTE nếu thấy xứng đáng nhé :D