Luật Sư Chu Muốn Từ Diễn Thành Thật


Biểu cảm trên mặt cô lúc này đã vượt quá mức suy nghĩ của cô rồi, từng chút từng chút nứt vỡ.

Bởi vì cô tự mình đa tình, ấy vậy mà cho rằng chuyện “vừa gặp đã yêu” sẽ xảy ra trên người cô chứ sao.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, từ trong cổ họng phát ra tiếng cười mỉa châm chọc: “Hóa ra kết hôn đối với các người mà nói giống như trò đùa vậy.”
Lục Châu tiếp tục nói: “Cô Tư Đồ à, chuyện gấp này không phải cô thì không giúp được đâu, đương nhiên chúng tôi cũng sẽ không để cô thiệt thòi.

Chúng tôi sẽ cho cô một cái giá làm cô vừa lòng.”
Anh ta dựa vào ghế, dần dần lộ ra dáng vẻ cao cao tại thượng: “Chúng tôi biết rõ tiền lương của cô Tư Đồ đây, cả tình hình tài chính hiện giờ cũng vậy, cho nên số tiền này đối với cô mà nói tuyệt đối là một khoản thu vô cùng khả quan, sẽ làm cho cố gắng làm việc của cô nhẹ nhàng đi rất nhiều.


Quan trọng nhất là nó giải quyết được vấn đề cấp bách của cô.”
Tư Đồ Niệm nghe vậy thì mím môi, nắm chặt ly thủy tinh.
“Một năm 200 ngàn!” Lục Châu giơ hai ngón tay lên, dáng vẻ cầm chắc thắng lợi: “Đương nhiên nếu trong lòng cô Tư Đồ có người nào thích hợp hơn muốn giới thiệu thì cứ việc nói ra, tất cả đều có thể thương lượng, chúng tôi…”
Lời còn lại anh ta không có cơ hội nói hết, bởi vì anh ta đã bị Tư Đồ Niệm nổi cáu lạnh lùng tạt nửa ly nước.
Nước lạnh lẫn đá vụn từ trên đầu tưới xuống, không nhưng dập tắt sự kiêu ngạo của anh ta mà còn rất sinh động.
Anh ta giật mình hô một tiếng, ánh mắt kiểu “unbelievable”.
Toàn bộ người trong nhà hàng đều theo tiếng nhìn qua.

Tư Đồ Niệm chậm rãi thở ngụm khí đục áp lực trong ngực nãy giờ ra, gai nhọn trên người vì bị người đàn ông kia nhục nhã cũng dần dần lộ ra.

Cô trịch thượng nhìn hai người trước mặt đang bởi vì khiếp sợ mà ánh mắt có hơi dại ra: “Nếu các người đã có chuẩn bị mà đến thì cũng nên biết tuy rằng tôi tên Tư Đồ Niệm, có điều là họ Tư, không phải Tư Đồ.

Hơn nữa, đối với các người mà nói, có lẽ tiền có thể giải quyết được rất nhiều trở ngại trên đời nhưng với tôi thì không.

Bởi vì ít nhất nó không mua được giới hạn của tôi.”
Cô tức giận đến mức váng đầu, nếu không phải bận tâm đang ở trước mắt nhiều người như vậy, cô thật sự sẽ không nhịn được mà “phun châu nhả ngọc.”
Bỏ đi, không cùng chí hướng khó lòng hợp tác, không nói đạo lý thông não được với loại đàn ông tràn ngập mùi tiền, chỉ biết dùng tiền để giải quyết như này.
Ly thủy tinh trong tay còn sót lại phân nửa nước, sau khi phát hiện ra, cô chậm rãi dời ánh mắt từ Lục Châu sang trên người Chu Thiếu Tự.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận