Có câu là quan tâm sẽ bị loạn.
Từ đầu đến cuối chuyện, mỗi lần hồi tưởng lại chi tiết, đều cảm thấy có vẻ không đơn giản như vậy, có lẽ có chút nội tình sâu hơn phức tạp hơn.
Giống như nhiều năm như vậy rồi, bọn họ vẫn cho rằng Kha Cẩn là bởi vì quá mức hiền lành, không cách nào tự mình thỏa hiệp, mới có thể khiến tinh thần tan vỡ.
Bây giờ chẳng qua mới bắt được một ngọn gió, liền không nhịn được nghĩ… nếu như cậu ta không phải tự sụp đổ, mà là trong mấy ngày ở một mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao? Nếu như ban đầu cũng có người theo dõi cậu ta, cho cậu ta loại độc vô ảnh vô tung như án “Ông lắc đầu” thì sao?
“Bỏ qua mấy chuyện trong công việc qua một bên, chỉ là đơn giản trò chuyện một chút, cậu cảm thấy tinh thần Kha Cẩn tan vỡ, có thể là do người nào đó sao?” Yên Tuy Chi nhìn dòng xe chạy tới lui như rồng ngoài cửa sổ, tuy giọng nói là tán gẫu, nhưng ánh mắt có chút thất thần.
Cố Yến: “Có lẽ.”
Hắn hơi dừng lại, lại nói: “Nhưng không tìm ra động cơ gì.”
Yên Tuy Chi gật đầu một cái, “Cũng đúng.”
Lúc đó bởi vì trạng thái tinh thần Kha Cẩn không tốt, đang nghỉ phép lâu dài.
Không tiếp xúc với công việc cũng không tiếp xúc với người ngoài, hẳn sẽ không nhìn thấy thứ gì không nên nhìn, nghe thấy thứ gì không nên nghe, có gì đáng giá để người khác ra tay chứ?
“Lúc ấy thật ra thì Joe từng có hoài nghi.” Cố Yến lại nói, “Sau khi Kha Cẩn vào bệnh viện, chuyện thứ nhất hắn làm chính là mở giám sát hành lang chỗ nhà trọ đó ra, nhìn kĩ video khoảng thời gian đó, không có ai đi qua nhà Kha Cẩn.”
Yên Tuy Chi gật đầu một cái.
Anh lại ngây ra chốc lát, tay phải còn vô ý thức cầm lá cây bên cạnh, vuốt ve cái có cái không.
Cố Yến đợi hai giây, có chút bất đắc dĩ bắt lấy cái tay tội ác của anh, nắm cổ tay lắc lắc như để phủi hết bụi: “Buông tay ra, giờ lại không thích sạch nữa rồi hả?”
Yên Tuy Chi sửng sốt một chút, yên lặng buông đầu ngón tay ra, bỏ qua cho cái lá cây đáng thương kia, dẫu sao bệnh viện người ta cũng không dễ nuôi sống được đám cây cối này.
Đồng thời anh vừa nhìn cổ tay của mình, ngón tay thon dài gân cốt rõ ràng của Cố Yến còn chưa thả ra.
Dường như có một lần anh cũng thấy cảnh tương tự này trong hoa viên thành phố, có một con mèo trèo lên bờ tường bên trái căn biệt thự, dùng móng vuốt bám vào dây hoa trồng bên nhà Cố Yến, sống chết không buông tay, giống như không hái được hai bông là không ổn.
Lúc đó anh và Cố Yến đúng lúc phải ra cửa, đang đi đến cổng.
Chỉ thấy chủ nhân nhà kia đuổi tới, túm được con mèo kia, nắm móng của nó lắc nửa ngày, vừa dỗ vừa lừa, cuối cùng mới khiến nó thả hoa ra.
Động tác vừa rồi của Cố Yến giống người hàng xóm kia như đúc.
Coi người thầy như anh là gì hả? Hửm?
Cái gì gọi là cái tốt không học, chính là đây.
Vì vậy giáo sư Yên liếc nhìn cổ tay bị nắm của mình, lại nhìn Cố Yến nói: “Vui không?”
Luật sư Cố thu tay về, thản nhiên trả lời một câu: “Tạm được.”
Yên Tuy Chi: “…”
Ngứa đòn à.
Không đợi Yên Tuy Chi mở miệng lần nữa, Cố Yến liền chỉ chỉ màn hình sau lưng anh.
“Đến số?” Yên Tuy Chi quay đầu nhìn sang.
Thật vậy, trên màn hình vừa vặn nhảy tới dãy số của bọn họ.
“Đi thôi.” Giáo sư Yên chậc một tiếng, “Quay lại sẽ bổ túc cho cậu một giờ học tôn sư trọng đạo.”
“Ừ.” Luật sư Cố một tay đút túi, một tay làm động tác mời anh đi mau, lãnh đạm nói: “Tôi chờ.”
Trong trung tâm kiểm tra có tầm mười căn phòng, nhưng như vậy vẫn không lo được hết quá nhiều việc.
Lúc Yên Tuy Chi và Cố Yến chân trước chân sau đi vào, bác sĩ khám bệnh bên trong đang cầm máy kiểm tra quen thuộc trong tay.
Yên Tuy Chi đã từng dùng thứ này rồi, cho nên nhận lấy, quen cửa quen nẻo bắt đầu làm kiểm tra.
Bác sĩ lại lấy cái mới ra đưa cho Cố Yến.
Chẳng được bao lâu, máy kiểm tra trên tay hai người vang lên “tinh” một tiếng.
“Để tôi xem tình hình lây nhiễm một chút.” Bác sĩ nhận lấy máy kiểm tra theo thứ tự, xem của Cố Yến trước, gật đầu nói: “Âm tính, không có vấn đề.”
Tiếp đó hắn nhìn về phía Yên Tuy Chi, sau đó liền bắt đầu chờ…
Yên Tuy Chi: “Sao vậy? Lại kẹt sao?”
Cố Yến nhíu mày lại: “Lại kẹt? Có ý gì?”
“Lần trước — lúc cậu đi công tác về.” Yên Tuy Chi nói, “Sáng hôm đó tôi có triệu chứng bị cảm, thuận đường đến trung tâm y tế kiểm tra một chút, gặp phải cái máy kiểm tra không tốt lắm, màn hình nháy nửa ngày mới ra kết quả, cứ như nặn kem đánh răng.”
Thật ra thì lời này của anh hơi khoa trương, có chút đùa giỡn ở bên trong.
Người ta kiểm tra căm hờn đến tháng sáu tuyết bay, rõ ràng chỉ là chợt lóe hai cái.
Bác sĩ cười theo: “Ồ? Lần trước cũng như vậy? Vậy vận khí này của cậu cũng đủ để —”
Chữ “dùng” còn chưa nói ra, bác sĩ đã vặn mày thành sợi dây, hắn chuyển màn hình ra trước mặt Yên Tuy Chi nói: “Quái lạ, kết quả kiểm nghiệm không rõ, cậu nhìn đi….
theo quy định này, phải đến tòa nhà bên cạnh dùng thiết bị tinh vi hơn để kiểm tra lại.”
“Còn có loại kết quả này?” Yên Tuy Chi có chút kinh ngạc.
Bác sĩ cho rằng anh hoảng hốt, trấn an nói: “Không sao không sao, đừng nghĩ nhiều.
Kết quả không rõ không có nghĩa là bị lây, ở chỗ chúng tôi vì để tăng cao hiệu suất, dù sao cũng chỉ dùng máy đo cầm tay đơn sơ, có lúc trong cơ thể có chút trạng thái quấy nhiễu, ví dụ như bị sốt cao hay là bị dị ứng, máy kiểm tra liền không có tác dụng.”
Cố Yến rất có kinh nghiệm với việc này, lúc này không nói nhảm nhiều, kéo Yên Tuy Chi xuống tầng một, chạy thẳng tới tòa nhà bên cạnh.
Tòa nhà bên cạnh bọn họ cũng không xa lạ gì, chính là tòa nhà làm kiểm tra gen lần trước.
Bác sĩ vừa rồi cho bọn họ một tờ phiếu mới, trong quá trình bọn họ cũng không nhìn kỹ, lúc này mở ra nhìn một cái, mới phát hiện rất trùng hợp, ngay cả số tầng và số phòng cũng không xa lạ gì ——
Vừa lúc là phòng làm việc của bác sĩ Lâm Nguyên.
“Trùng hợp như vậy, lại tìm Lâm Nguyên?” Yên Tuy Chi lẩm bẩm.
Cố Yến: “Bình thường, cái gọi là dụng cụ tinh vi hơn thật ra chính là máy kiểm tra gen thôi, không tìm Lâm Nguyên thì tìm ai.”
“Sao cậu biết?”
“Lần trước có dùng trên phi cơ rồi.”
Yên Tuy Chi sửng sốt một chút.
Lần đó Cố Yến phát sốt trở về, thật ra anh đã đoán được kiểm tra trên phi cơ sẽ không quá thuận lợi, nếu không Cố Yến cũng không cần phải kiếm cớ nói mình vẫn còn ở vòng đàm phán thứ hai.
Nhưng suy đoán là một chuyện, nghe Cố Yến tự chứng thật suy đoán lại là một chuyện khác.
Dù sao lần này anh còn có bác sĩ trấn an, có Cố Yến đi cùng, trong lòng không cảm thấy gì cả.
Nhưng lần đó Cố Yến sốt cao, xung quanh tất cả đều là người xa lạ, dưới tình huống không có ai trấn an cũng không có ai chăm sóc, đột nhiên biết mình kiểm tra ra kết quả không rõ, chắc hẳn tâm trạng sẽ không tốt được.
“Khẩn trương không?” Lúc Yên Tuy Chi lên tầng thì hỏi hắn, “Lần trước lúc đang bay, chờ đợi kiểm tra có thấp thỏm không?”
Cố Yến đáp lại cực kì dứt khoát: “Không.”
Xí, chết còn sĩ diện.
Yên Tuy Chi nghĩ trong đầu.
Phòng khám của bác sĩ Lâm Nguyên cũng không phải là một người độc hưởng, bên trong có hai cái bàn làm việc, trên bàn bày hai cây xanh trang trí đơn giản, cộng thêm một cái máy tính, cộng thêm hai cái tủ sát đất.
Cửa phòng làm việc mở, Yên Tuy Chi đi ở phía trước gõ cửa một cái.
Lâm Nguyên có vẻ như cũng vừa vào phòng làm việc, đang muốn đeo kính bảo hộ lên mặt.
Nhìn thấy Yên Tuy Chi và Cố Yến tới, liền dừng lại động tác trong tay, lại đặt kính xuống lần nữa.
“Sao lại đến đây?” Lâm Nguyên hỏi, “Hay là… có chuyện cần tôi giúp?”
Yên Tuy Chi đưa tờ đơn tới, nói rõ ý đồ.
Lâm Nguyên gật đầu một cái, “Hóa ra là như vậy, vậy được, tôi ——”
Còn chưa nói hết, máy thông minh hắn ta tháo ra đặt trên mặt bàn đã rung lên ù ù, dán lên mặt kim loại, ngay cả âm thanh chấn động cũng gấp đôi bình thường.
“Xin lỗi, nhận truyền tin đã.” Lâm Nguyên làm một động tác tay, đứng dậy đi tới bên cửa sổ nhận tin.
Yên Tuy Chi ngược lại cũng không vội vã, không vấn đề gì thì vội vã cũng vẫn là không có, mà có vấn đề gì cũng không thể gấp trong nửa giây này được.
Lâm Nguyên dùng phòng chung với một bác sĩ khác rất quy củ, trên tường có dán rất nhiều tấm áp phích, dán nhiều như “bệnh ngoài da” tự chế của bệnh viện – giới thiệu bệnh xx gì đó, giới thiệu thiết bị xx gì đó, giới thiệu kiểm tra sức khỏe định kỳ cùng với một ít món ăn chữa bệnh.
Yên Tuy Chi dựa vào bên cạnh bàn, không có chuyện gì thì nhìn đám chữ viết kia.
Ban đầu anh chẳng qua là giết thời gian, quét qua đọc nhanh như gió.
Nhìn một hồi, ánh mắt anh đột nhiên khóa ở một hàng, cau mày tỉnh bơ kéo ống tay áo của Cố Yến gần đó.
Cố Yến liếc ngón tay anh một cái trước, sau đó mới nhìn sang theo ánh mắt anh…
Yên Tuy Chi đang nhìn giới thiệu chi tiết về máy kiểm tra gen, thậm chí trong đó còn bao gồm trở ngại lúc kiểm tra, nếu như gặp phải vấn đề gì thì xử lý như thế nào là thích hợp nhất, khoan đã.
Ở hàng thứ sáu chính giữa, rõ ràng viết một câu như vậy ——
“Nếu như kiểm tra gen bị ngắt bất thường, vì để bảo vệ số liệu, sau khi khởi động máy lại lần nữa sẽ được thiết lập âm thầm khôi phục, số liệu trước khi bị ngắt bất thường sẽ tự động được truyền vào cơ sở dữ liệu đám mây…”
Bọn họ đột nhiên nhớ tới, lần trước lúc kiểm tra gen, điện trong tầng này bị ngắt mấy giây, mặc dù hệ thống tiếp điện của tòa nhà đã truyền điện lên rất nhanh, nhưng máy kiểm tra vẫn bị ngắt trong chốc lát.
Theo tấm áp phích này chú thích, sau khi có điện bọn họ mở lại máy kiểm tra, máy sẽ tự thiết lập âm thầm khôi phục.
Trước đó Lâm Nguyên đã nói, hắn ta theo lời dặn dò của Joe đại thiếu gia, vì bảo vệ riêng tư, đặc biệt giúp bọn họ cắt đứt việc truyền số liệu, trừ hai người bọn họ, ai cũng không thấy được kết quả kiểm tra.
Nhưng điều này cũng phản ảnh một chuyện — cần đặc biệt cắt đứt, nói rõ ngầm thừa nhận thiết lập ngược lại với nó chính là liên kết đám mây.
Nói cách khác, lúc ấy sau khi máy khởi động lần nữa, cho dù không chạm vào cái gì, nhưng số liệu kiểm tra của Yên Tuy Chi đều được truyền tới đám mây ngay lập tức.
Như vậy, sẽ có thêm người có thể nhìn thấy số liệu của anh.
Thậm chí bao gồm kẻ muốn hại chết anh lúc trước.
Hai người nhìn dòng chữ kia, trong lòng lộp bộp..