Việc sửa thông tin này đối với Yên Tuy Chi mà nói thật ra là một sự trợ giúp, có thể tránh tình huống bị nhiều người nhìn thấy việc anh sửa đổi gen hơn.
Còn về người lặng lẽ giúp trong tối là ai…
Yên Tuy Chi và Cố Yến nhìn nhau một cái, trong bụng đã sáng tỏ.
Bọn họ dùng lí do lấy chứng cứ để xuống tầng, vốn muốn tìm một ít dấu vết có ích trong lịch sử truyền đi, không nghĩ tới thu hoạch lại rất phong phú, vượt xa dự đoán, hơn nữa còn không phải là tin xấu gì.
Tinh ——
Cửa cảm ứng trong đại sảnh vang nhẹ lên một tiếng rồi mở ra, một cô gái cao gầy mặc đồng phục công chứng viên đi vào.
Cô đứng ở cửa nhìn quanh, sau đó chuyển ánh mắt tới đây.
Yên Tuy Chi lấy cùi chỏ đâm Cố Yến một cái, nhắc nhở: “Cô Lý kìa.”
Cô Lý trong kịch bản của đạo diễn Yên đã nhận được tín hiệu, đi tới hỏi, “Luật sư Cố?”
Cố Yến gật đầu một cái, “Cô Lý Dĩnh? Vất vả cô đi một chuYên.”
Lý Dĩnh khách khí cười cười: “Không vất vả, phòng công chứng của chúng tôi chỉ cách chỗ này một con đường, coi như là tôi đi tản bộ đi.”
“Tài liệu cần công chứng là?” Lý Dĩnh cũng có tính cách sấm rền gió cuốn, không hàn huyên và nói nhảm nhiều, chạy thẳng tới vấn đề chính.
Cố Yến giơ tay lên chỉ máy kiểm tra, “Một vài đơn kiểm tra và ghi chép chẩn đoán.”
“Được.” Lý Dĩnh đến gần, mở màn hình máy thông minh ra chụp hai tấm trước.
Liên Minh có một thủ tục công chứng, toàn bộ thủ tục làm việc của phòng công chứng đã được lưu bên trong máy thông minh, thiết bị giám định bên trong sẽ cố gắng giảm tỉ lệ giả tạo công chứng xuống.
Công chứng viên cũng đã gọi tới rồi, không thể lãng phí nhân lực.
Huống chi dựa theo kinh nghiệm mà nói, ghi chép chẩn đoán và đơn kiểm tra đúng là tài liệu quan trọng.
Cố Yến dứt khoát mở đơn ủy thác của Horace · Ji ra, trong thư ủy thác sẽ có trao quyền nhất định với hành động của luật sư biện hộ, ví dụ như mấy tài liệu như đơn kiểm tra, Cố Yến có quyền không cần hỏi đương sự mà có thể trực tiếp lấy ra.
Hắn dựa theo thư ủy thác, nhập số căn cước trên đó vào trong thiết bị kiểm tra.
Ghi chép chẩn đoán của Horace · Ji hiện ra tất cả, từ lúc án “Ông lắc đầu” bắt đầu, đến hôm nay mới thôi.
Trước sau không tới ba tháng, tổng cộng có 22 ghi chép chẩn đoán.
Trong đó có 14 cái là ghi chép nằm viện mấy ngày này.
Lý Dĩnh vẫn luôn dùng máy thông minh quay lại toàn bộ quá trình, khi nhìn đến trên màn hình nhảy ra tên và ảnh của Horace · Ji, cô nhẹ nhàng: “A—” một tiếng.
Giống như có chút bất ngờ, “Đương sự là người này sao, án “Ông lắc đầu” à?”
“Ừ.” Cố Yến gật đầu, mở toàn bộ 22 ghi chép kia ra.
“Trước đó trên báo còn nói rất khó tìm luật sư biện hộ cho người này.” Lý Dĩnh nói.
Lúc trước Cố Yến cũng từng thấy loại báo này rồi, đều là do điện thư mang tính đe dọa của luật sư Dean ban tặng.
Bản thân Dean thì không sao, nhưng đủ loại báo chí thêm mắm thêm muối, khiến cho rất nhiều luật sư vì danh tiếng sẽ không tham gia vào vụ án này, tránh cho chọc cả người tanh hôi.
“Sáng sớm mới vừa xác nhận.”
Lý Dĩnh bừng tỉnh hiểu ra: “Không trách.”
“Không trách cái gì?” Cố Yến nhìn cô một cái.
Thiết bị kiểm tra ù ù cho ra tài liệu, Lý Dĩnh nói: “Tôi nói là không trách không nhìn thấy tin tức gì, tôi dám cá là sáng mai sẽ có vô số báo đưa tin về chuyện này đấy.”
Cố Yến sửng sốt, lại khôi phục bình tĩnh rất nhanh, “Tùy ý, điều kiện đầu tiên là không quấy nhiễu tư pháp thì không tính là chuyện xấu.”
“Cũng đúng, dư luận dẫn dắt tốt, cũng có thể giúp thắng kiện.”
Cố Yến có vẻ không đồng ý với cách nói này, nhưng cũng không muốn nói nhiều.
Hắn lấy tài liệu được đưa ra, sửa lại một phần cho Lý Dĩnh, mình giữ lại một phần, vẫn duy trì vẻ lịch sự vừa nãy, “Làm phiền.”
Lý Dĩnh nhận lấy tài liệu, rất nhanh đã làm hết các thủ tục trên máy thông minh, kí tên xuống dưới cùng.
Chờ cô ký xong ngẩng đầu lần nữa, Cố Yến đang nói chuyện với cậu y tá, vì vậy cô nhẹ giọng nói với Yên Tuy Chi nhìn có vẻ lịch sự ôn hòa: “Cậu là thực tập sinh của luật sư Cố?”
Yên Tuy Chi gật đầu một cái, cười nói: “Chào cô.”
“Vừa rồi luật sư Cố có chút muốn nói lại thôi, sao vậy?” Lý Dĩnh hỏi một câu tựa như tán gẫu.
Bản mặt tê liệt như vậy mà cũng có thể nhìn ra là muốn nói lại thôi? Yên Tuy Chi liếc bóng lưng Cố Yến một cái, thừa dịp không bị thấy, cười nói: “Việc không tính là xấu mà hắn nói hẳn không phải là dẫn dắt dư luận để cộng thêm điểm cho mình, chỉ là không hy vọng có người liên quan đến vụ án này, điểm chú ý từ đầu đến cuối vẫn dừng lại ở vụ chuyển phát nhanh là được.”
Sự việc mặt trái đó sẽ vô tình thay đổi lựa chọn và phán đoán của rất nhiều người, bao gồm luật sư, cũng bao gồm cả thẩm phán.
Lý Dĩnh tò mò: “Có thật không?”
Cố Yến đã nói xong với y tá, xoay người lại.
Yên Tuy Chi nhìn hắn, lại bắt đầu cười nói phét: “Giả.”
Lý Dĩnh: “...”
“Chỉ đùa một chút thôi, tôi đoán vậy.” Yên Tuy Chi nháy mắt một cái với Cố Yến đang đi đến: “Nhưng tôi cảm thấy tôi khá hiểu thầy của mình, đúng không, thầy Cố?”
Lý Dĩnh nhìn về phía Cố Yến.
Rất nhiều người cũng sẽ như vậy, đều có sự hiếu kì về người ở trung tâm dư luận, hoặc là sắp trở thành trung tâm dư luận, bao gồm tò mò về suy nghĩ thật sự của bọn họ.
Nhưng ánh mắt của Cố Yến vẫn không rời khỏi người Yên Tuy Chi, không biết bọn họ dùng ánh mắt trao đổi cái gì, bởi vì đưa lưng về phía những người khác nên không thấy được ánh mắt của Cố Yến.
Tóm lại mặc dù hắn không trả lời, nhưng Yên Tuy Chi lại cười lên.
Thầy trò không hổ là thầy trò, không cẩn thận sẽ khiến những người khác cảm thấy mình có chút dư thừa.
Lý Dĩnh đột nhiên cảm giác được vấn đề vừa rồi của mình có chút đường đột, may là mới chỉ hỏi thực tập sinh.
Cô nhướng đôi lông mày đẹp, cất tài liệu đi, nói với hai người: “Nếu không còn chuyện gì thì tôi đi trước đây.”
Cố Yến quay đầu nói với Lý Dĩnh: “Cô định đi đâu? Chúng tôi lái xe đưa cô đi.”
“Về văn phòng, mấy bước đường mà thôi, không cần đưa.
Vừa đi đã phải dừng xe, thà đi bộ còn dễ hơn.” Lý Dĩnh nói đùa, “Lần tới nếu như còn cần công chứng ở bệnh viện, cũng không cần gọi, đứng ở cửa kêu hai tiếng, chúng tôi đều có thể nghe thấy.”
Cô nói xong cũng không trì hoãn nữa, khoát tay xoay người rời đi.
Chẳng qua là, lúc đi ra khỏi cửa, Lý Dĩnh lại quay đầu nhìn một cái.
Vị luật sư Cố kia một tay đút túi, một tay khác vẫy về phía thực tập sinh.
Mặc dù không cách gần, cũng không nhìn rõ vẻ mặt hắn lắm, hắn vẫn có vẻ đứng đắn mà lãnh đạm, nhưng lại không giống như vừa rồi, mà giống như đang trêu chọc người ta hơn.
Lý Dĩnh bỗng nhiên cảm thấy rất mới lạ, quả nhiên có người nhìn qua thì lạnh như băng, nhưng cũng có lúc thể hiện ra cái gọi là “quen lạ khác biệt”.
…
Trở lại trong thang máy, Yên Tuy Chi hỏi: “Vừa rồi nói gì với cậu trai kia vậy?”
“Hỏi cậu ta có thể thay đổi ghi chép trên máy không.” Cố Yến nói.
“Cậu ta nói thế nào?”
“Không thể đổi.” Cố Yến nói, “Hơn nữa trước khi được truyền lên đám mây, người có thể tiếp xúc với phần ghi chép này, cũng chỉ có bác sĩ phụ trách.”
Ngày đó bác sĩ phụ trách Yên Tuy Chi nghiêm túc mà nói là có hai người, một người là tóc xoăn vốn được sắp xếp từ trước, một người là Lâm Nguyên.
Hai ngày đó tóc xoăn không có mặt, còn dư lại cũng chỉ có Lâm Nguyên thôi.
Lúc lên tầng lần nữa, Lâm Nguyên đang đeo kính an toàn trên mặt, có vẻ như vừa đến phòng nghiên cứu.
“Nhanh như vậy?”
“Ừ, công chứng không mất thời gian.” Cố Yến đáp.
“Được, vậy tôi điều chỉnh thiết bị một chút, nhanh chóng đi kiểm tra.” Lâm Nguyên tháo kính an toàn xuống.
Chắc chắn hắn ta không hề có ác ý, kiểm tra cũng rất phối hợp.
Loại kiểm tra này không giống với kiểm tra sửa đổi gen lần trước, không cần cởi áo, chỉ cần dán ống kim loại vào cổ là được, cũng không trở ngại đến việc nói chuyện.
Trong quá trình này, Yên Tuy Chi và Cố Yến dò xét mấy lần, nhưng Lâm Nguyên giống như hoàn toàn không ý thức loại dò xét đó.
Hoặc là có thể ý thức được, nhưng lại lảng tránh không nói.
Kiểm tra khoảng mười phút, kết quả cuối cùng cũng đi ra.
Lâm Nguyên nhìn máy màn hình, nói: “…Là âm tính.”
Yên Tuy Chi hỏi: “Tại sao lại chần chờ?”
Lâm Nguyên lật nhìn giao diện trên màn hình, ánh mắt chuyên chú, cau mày giống như đang suy tư cái gì.
Yên Tuy Chi và Cố Yến đi tới, đứng bên cạnh hắn ta nhìn màn ảnh, kết quả chỉ thấy được vô số trang sách trời.
“Có vấn đề gì sao?” Yên Tuy Chi hỏi.
Lâm Nguyên đang suy tư, lòng có chút không yên trả lời: “Trước đây rất lâu có phải cậu lại sửa đổi gen một lần? Nói như thế nào đây, quét ra một ít đoạn ngắn rất đặc biệt, tình huống cụ thể bây giờ vẫn còn khó mà nói, chỉ có thể nói nó có chút ảnh hưởng với cậu, khiến lúc cậu kiểm tra dễ dàng bị quấy nhiễu.”
“Ồ.” Ánh mắt Yên Tuy Chi động một chút, nói: “Nhưng mấy năm nay tôi không cảm thấy có vấn đề gì, nếu nhất định có, đại khái chính là dạ dày không được tốt lắm.”
Cố Yến ở bên cạnh lại bồi thêm một câu, “Thể chất hơi lạnh có được tính không?”
Lâm Nguyên: “Ừm…”
Lâm Nguyên: “…Hử???”
Hắn ta thoát khỏi suy nghĩ, trừng mắt nhìn nói, “Anh nói là ai lạnh?”
“Tôi.” Yên Tuy Chi nói, “Có chút sợ lạnh, những thứ khác không có gì.”
Lâm Nguyên “à” một tiếng, khoát tay nói: “Không phải loại ảnh hưởng này, thật ra thì không tính là có hại, trước mắt cũng không nhìn ra sẽ dẫn đến bệnh tật hay vấn đề gì khác, cụ thể còn phải kiểm tra thêm.
Cậu còn thời gian không? Khả năng này sẽ khá mất thì giờ.
Phải vào phòng nghiên cứu kiểm tra.”
“Ước chừng cần bao lâu?”
“Nửa ngày.” Lâm Nguyên nói, “Tôi phải chuẩn bị thiết bị trong phòng nghiên cứu trước, chắc là tuần tới đi, cậu có thể trích ra nửa ngày không?”
Yên Tuy Chi nói: “Có thể.”
Lâm Nguyên nhìn Cố Yến một cái, hỏi Yên Tuy Chi như nhắc nhở, “Cậu không cần hỏi ý thầy cậu sao?”
Cố Yến dứt khoát nói: “Tôi không có ý kiến.”
Lâm Nguyên “ừ” một tiếng, gật đầu, “Được, vậy tôi ghi đơn trước cho cậu, tuần tới sắp xếp thời gian xong thì nói với tôi một tiếng.”
“Vậy anh cho tôi số truyền tin đi.” Yên Tuy Chi nói, “Để tránh việc tôi tới mà anh không ở phòng làm việc.”
“Tuần tới tôi đều ở đây cả.” Lâm Nguyên nói, nhưng vẫn báo cho anh một số truyền tin, “013-09888712.”
“Cảm ơn, tôi nhớ rồi.”
“Có vấn đề sức khỏe gì đều có thể hỏi tôi, nhưng tốt nhất là nhắn tin, truyền tin có lúc tôi ở phòng giải phẫu không nhận được.”
Hai người trò chuyện đơn giản cùng Lâm Nguyên mấy câu, sau đó rời khỏi phòng làm việc.
Lâm Nguyên theo lễ phép tiễn bọn họ đến cửa phòng.
Cửa phòng nửa mở, ba người đứng ở góc độ vừa vặn, cho dù là camera trong phòng làm việc hay ngoài hành lang đều không chiếu được tới.
Bước chân đi ra ngoài của Yên Tuy Chi dừng một chút, nhấc mắt nhìn về phía Lâm Nguyên, nụ cười ôn hòa, có một vẻ trưởng thành hoàn toàn không tương xứng với bề ngoài: “Đúng rồi, bây giờ tôi có một vấn đề muốn hỏi bác sĩ Lâm.”
Lâm Nguyên sửng sốt, “Cái gì?”
“Nếu tôi nhớ không nhầm, vừa rồi anh có nói một câu.” Yên Tuy Chi không nhanh không chậm nói.
“Câu nào?”
“Anh hỏi tôi, ‘Trước đây rất lâu có phải cậu lại sửa đổi gen một lần?’.” Yên Tuy Chi nói, “Tôi đang suy nghĩ, thông thường mà nói, ở dưới tình huống nào mới có thể theo bản năng dùng từ “lại” này?”
Lâm Nguyên: “...”
Hắn ta đột nhiên hiểu ra một chân lý — đánh chết cũng không được soi chi tiết cùng luật sư..