Cố Yến lấy áo khoác luật sư ra rồi đóng vali lại, sau đó mới quay đầu nhìn về phía Yên Tuy Chi: “Ý là muốn để cậu lên bào chữa.”
“Tại sao lại bảo tôi lên bào chữa chứ?”
Cố Yến đứng thẳng người, cau mày nói: “Cậu thật sự là đến thực tập?”
Hắn không thể hiện cảm xúc gì trên mặt, ngoại trừ lạnh lẽo thì chẳng nhìn ra được cái gì nữa.
Nhất thời Yên Tuy Chi cũng không đoán được mục đích của hắn, vì vậy mà nhìn thẳng vào mắt hắn rồi dùng giọng điệu đương nhiên trả lời: “Đương nhiên rồi, cái vấn đề này của anh hay quá đi, tôi không đến thực tập thì đến để làm gì?”
Cố Yến không lạnh không nóng “ồ” một tiếng, “Đến bây giờ tôi chưa từng thấy một chút thái độ nên có của thực tập sinh trên người cậu cả.”
“Thái độ gì?”
“Cậu thử nghĩ một chút về mấy thực tập sinh kia đi, bảo họ lên bào chữa, cậu nghĩ bọn họ sẽ có phản ứng gì?”
Phản ứng gì?
“Hai mắt sáng lên, run lẩy bẩy.” Yên Tuy Chi thuận miệng trả lời.
“…”
Cái hình dung quỷ gì.
Cố Yến: “…Cậu thì sao? Cậu thì có cái giọng gì? Tôi còn nghi ngờ không phải tôi cho cậu cơ hội rèn luyện, mà là đưa cậu đi bắn chết.”
“Cơ hội rèn luyện?” Yên Tuy Chi cho rằng mình đã nắm được chỗ mấu chốt, trong lòng đột nhiên thả lỏng một chút, hắn bật cười nói: “Việc này cũng không nên trách tôi chứ, cả ngày anh căng cái mặt ra chưa nói được dăm ba câu đã chọc cho tôi một cái, tất nhiên là tôi sẽ phải có phản ứng thái quá rồi, cho rằng anh đang châm chọc tôi cướp công việc của anh, giống như lúc ở trong trại tạm giam á.”
Được lắm, trở tay hất hết bát nước bẩn này lên mặt người khác.
Cố Yến sắp bị cái thái độ phản kích này của anh làm cho giận cười, hắn ta ném áo khoác luật sư lên giường, chỉ ra cửa phòng nói: “Cút.”
Yên Tuy Chi vừa nghe thấy cái từ này liền bật cười.
Có thể đuổi người ta cút đi, cho thấy vẫn còn bình thường.
Xem ra Cố Yến không phát hiện ra gì cả, có lẽ chỉ có chút nghi ngờ thôi? Nhưng ít nhất vẫn chưa thể xác nhận được gì hết.
Đợi đến khi anh cười xong lại nhìn về phía Cố Yến, liền phát hiện cậu học sinh này của anh càng ngày càng có sắc mặt khó hiểu.
“Cậu còn mặt mũi để cười?”
Yên Tuy Chi không những không cút, thậm chí còn kéo ghế ra rồi ngồi xuống, làm dịu tâm trạng cười nói: “Tôi vẫn có thái độ thực tập sinh nên có mà, chính là phản ứng có chút chậm chạp đó.
Thật sự là ngày mai anh cho tôi lên bào chữa à?”
Mặt Cố Yến đầy vẻ cay nghiệt: “Không, đổi ý rồi, cút.”
Yên Tuy Chi: “…”
Yên Tuy Chi: “Luật sư Cố?”
“…”
“Thầy Cố?”
“…”
Trong lòng Yên Tuy Chi nói thế cũng gần được rồi đấy nhé, tôi còn chưa nói chuyện với ai như thế đâu, tôi chỉ biết cách giận người khác chứ có biết làm người ta nguôi giận đâu chứ.
Anh dựa lên lưng ghế, nâng mắt lên giằng co với Cố Yến trong chốc lát, đột nhiên kêu nhẹ lên một tiếng “a”, lầm bầm nói: “Nhớ ra rồi, còn có cái này.”
Vừa nói, anh vừa lấy thứ gì đó từ trong túi áo ra, cưỡng ép nhét vào lòng bàn tay của Cố Yến, “Cho nè, đừng giận nữa thầy Cố ơi.”
Cố Yến nhíu mày nhìn anh một cái, trong lòng bàn tay đã có thêm một viên kẹo.
Cố đại luật sư: “………………”
Khuôn mặt tuấn tú của hắn sắp đông nứt rồi.
“Rốt cuộc cậu để bao nhiêu kẹo trên người?”
Yên Tuy Chi thản nhiên nói: “Vốn không có, nhưng vừa nãy lúc ăn tối xong đi ra khỏi phòng, được cô gái ở trên bục đưa cho đấy, không cho anh à? Nhất định là bởi vì mặt anh quá căng, nói năng trước đám đông lại quá nghiêm túc rồi.”
Cố Yến: “…”
Cái cách dỗ người phóng túng ngỗ ngược này đúng là quá gây thương tổn, nhưng mà hai phút sau, Cố Yến và Yên Tuy Chi ngồi đối nhau ở bên cửa sổ lớn sát đất, điện toán quang đặt trên bàn kính trước mặt, từng trang giao diện ảo chồng dày thành một xấp.
“Tài liệu hiện có về án Joshua · Dale vào phòng cướp bóc trong hai ngày này phải xem kĩ.” Cố Yến lạnh mặt nói.
Yên Tuy Chi tùy tiện lật xem một chút, “Anh nhận vụ án này khi nào thế?”
“Buổi sáng hôm đó nhận được ủy thác, buổi trưa nhận được tài liệu.”
Yên Tuy Chi nhớ đến hôm tất cả thực tập sinh đi lên tầng, Cố Yến đang nhận truyền tin.
Sau đó bọn họ và Fizz vào phòng họp mắt lớn trừng mắt nhỏ, điện toán quang của Cố Yến cho ra một giờ tư liệu.
Chắc là vụ án này.
Mặc dù Cố Yến còn chưa lấy được huy chương của luật sư hạng nhất, nhưng hắn cũng có thể được coi là người xuất sắc nhất trong đám luật sư trẻ tuổi, danh tiếng không nhỏ, đương nhiên giá trị con người sẽ không thấp.
Nghề pháp có định ra một tiêu chuẩn thu lệ phí, nếu dựa theo cái đó mà muốn mời luật sư như Cố Yến, thật sự phải tốn không ít, cũng không phải là ai cũng mời được.
Vì vậy, liên minh thiết lập cơ cấu pháp luật có chuyên môn, tất cả các luật sư hành nghề đều được trợ giúp trong danh sách cơ cấu.
Nếu như có nghi phạm không mời nổi luật sư, cơ cấu sẽ chọn một luật sư có tiếng trong danh sách luật sư hành nghề tới bào chữa cho hắn.
Chi phí là do cơ cấu thay mặt trả, dĩ nhiên… chỉ là một chút thôi, so với nguồn thu bình thường của những luật sư kia thì không đáng nhắc tới.
Chuyện này mà nói trắng ra thì là làm tình nguyện, nhưng cái tình nguyện này còn bị ép cơ.
Nếu một luật sư có tiếng nhận được ủy nhiệm của cơ cấu, cơ bản đều phải đáp ứng, trừ khi không muốn lăn lộn trong cái nghề này nữa, bởi vì ghi chép về việc từ chối ủy nhiệm sẽ ảnh hưởng đến kiểm tra lên cấp của luật sư.
Đối với loại ủy nhiệm này, có một số người sẽ có thái độ vô cùng qua loa lấy lệ, bọn họ không từ chối, nhưng cũng sẽ không làm việc nghiêm túc.
Bởi vì trong tay luật sư còn có mấy vụ án cần làm cùng lúc, nếu phí thời gian lên việc này cũng đồng nghĩa với việc thời gian chuẩn bị cho những việc khác giảm xuống.
Rất nhiều người sẽ chọn tỉ lệ giữa hiệu suất và giá cao hơn việc để nó lên trên tinh thần.
Chỉ bàn về việc lấy tiền, cái nào nặng cái nào nhẹ liếc qua là thấy ngay.
Án được ủy nhiệm thua nhiều thắng ít, đây gần như đã là một nhận thức chung trong nghề rồi.
Vì loại chuyện như được lên cấp, nếu nghi phạm cảm thấy luật sư ủy nhiệm quá qua loa, có quyền yêu cầu được đổi.
Nhiều nhất có thể được đổi ba người.
Joshua · Dale chính là trường hợp này.
Lấy cái tính nóng nảy của cậu ta mà nói, cho dù có bán cậu ta đi cũng phải bị thiếu máu, đổi lấy tiền gom lại cũng không thể trả nổi chi phí cho luật sư trong một giờ.
Cơ cấu giúp cậu ta ủy nhiệm hai luật sư, hiển nhiên hai tên luật sư phế vật kia cực kì qua loa với vụ án này, khiến Joshua gặp ai là cắn người đấy không còn một mống rồi mới đuổi đi.
Cố Yến là người thứ ba.
Quyền đổi người của Joshua đã hết, không thể đuổi được nữa.
Hơn nữa… lấy cái tính nết của Cố đại luật sư mà nói, ai cắn ai còn chưa biết được đâu.
“Không có người giám hộ… Có em gái…” Yên Tuy Chi nhìn lướt qua hình trong tài liệu, “Ê, nhìn qua cái hình này cũng không thể nhận ra được, gội đầu với không gội đầu khác nhau thế sao?”
Joshua · Dale trong hình mặc dù cũng gầy, nhưng còn không đến mức hai gò má lõm xuống, bọng mắt xanh đen như trong trại tạm giam.
Đôi mắt vẫn sáng ngời, không hề có vẻ thấy người ta là nứt cả vành mắt, giận đến mức nổi cả tia máu.
Trạng thái tinh thần chênh lệch quá lớn, đúng là không nhìn ra cùng một người.
Cố Yến: “Cậu toàn để ý vào những thứ lộn xộn gì thế, nhìn kĩ ảnh chụp như vậy có thể thấy được đóa hoa nào sao?”
Loại người như bọn họ rất có kinh nghiệm trong việc phải xem tài liệu vụ án chất như núi nhanh chóng thế nào.
Hoàn cảnh của nghi phạm đều được viết trong đây, rất nhiều thông tin giới thiệu đều bị bọn họ lướt qua, căn bản là không đọc kĩ.
Nhưng thói quen của Yên Tuy Chi lại khác, hắn luôn rất để ý việc so sánh mấy tấm ảnh.
“Tiện thì nhìn thôi.” Yên Tuy Chi thuận miệng trả lời một câu, nhưng lại chuyển ánh mắt sang một bức ảnh tiếp theo.
Đó là ảnh em gái của Joshua · Dale.
“Rosi · Dale, em gái tên nhóc kia, trong hồ sơ viết cô bé mới có 8 tuổi.” Yên Tuy Chi gõ ngón trỏ lên bức ảnh, “Cùng lắm mới là 5 tuổi thôi, lại moi từ cái tư liệu nào đến để lòe chúng ta — ồ hố? Cố… À, thầy mau đến xem đi, cô bé này hình như quen quen.”
Cố Yến liếc mắt một cái rồi đến gần nhìn kĩ hơn, nhíu mày, “Đã gặp ở đâu rồi?”
“Là nhóc con ở góc tường kia!” Yên Tuy Chi nhớ ra rồi.
Cũng giống như hình của Joshua · Dale, hình của em gái cậu ta cũng rất khác thực tế, tuổi tác không giống nhau, hơn nữa gò má của cô bé trong ảnh có thịt, mặc dù làn da không thể nói là trắng hồng, nhưng vẫn rất khỏe mạnh, tuyệt đối không phải là màu vàng khè.
Đôi mắt lanh lợi, lộ ra một sự ngây thơ.
Hai người hơi trầm ngâm, cũng nghĩ tới một số chuyện.
Yên Tuy Chi dựa vào lưng ghế, vắt hai chân, dùng mũi chân đá Cố Yến một cái, hất cằm lên, hơi cười hỏi: “Hình này có tác dụng không?”
Cố Yến làm việc công xử theo phép công, vừa kí hiệu lên phía dưới tấm hình, vừa nói: “Ừ.”
“Nói chút coi, điểm chính mà tôi chú ý có vấn đề sao?”
Cố Yến cũng không ngẩng đầu lên, đánh dấu mấy chữ đơn giản bên cạnh bức ảnh, “Tạm thời không có.”
“Có một thực tập sinh không làm loạn còn có thể giúp một tay, còn bảo cút nữa sao?”
Rốt cuộc Cố Yến vẫn ngước mắt lên: “Nên cút thì cút.”
Yên Tuy Chi: “…”
Anh bật cười thành tiếng, không chấp nhặt với bạn học Cố nữa, lại lật một ít tài liệu của người bị hại, “Tôi vừa xem qua, bản thân Joshua nộp tiền bảo lãnh không khó, thậm chí có thể nói là rất đơn giản.”
Đơn giản là ý gì?
Chính là chỉ cần thỏa mãn điều kiện để bảo lãnh, chỉ cần không xảy ra bất trắc thì thẩm phán sẽ đồng ý cho bảo lãnh.
“Chỉ cần đưa ra một chút tiền bảo lãnh, hoặc có người đảm bảo kí tên là được.” Yên Tuy Chi nói, “Nhưng mà…”
Nhưng cậu nhóc này lại ngược lại, vừa không có tiền, cũng không có người.
Buổi tối hôm nay hai người đều không thể ngủ, chỉ nằm nghỉ ngơi trên ghế một lát.
Đợi đến khi xem xong toàn bộ tài liệu vụ án lọc ra điểm chính, trời đã dần sáng.
“Thật ra thì tôi cảm thấy anh không cần phải đặt khách sạn đâu.” Yên Tuy Chi về phòng mình rửa mặt trước, nói với Cố Yến, “Chúng ta thế này cũng chẳng khác gì ngủ ngoài đường cả… À, có lò sưởi.”
Cố Yến: “…”
9 rưỡi sáng, Yên Tuy Chi và Cố Yến xuống xe trước cửa tòa án an ninh.
“Mời hai tiên sinh qua kiểm tra an ninh.” Nhân viên an ninh cao to đứng trước cửa tòa án nói, “Máy thông minh, điện toán quang, túi… đều phải qua kiểm tra.”
Đây là thủ tục để vào tòa án, vì đề phòng một số người quá kích động mà chuẩn bị đạn hay thuốc nổ tặng cho thẩm phán, luật sư và nghi phạm trên tòa án cũng nhau thăng thiên luôn.
9 giờ 40 phút, một buổi phán xét ở phòng số 7 vừa kết thúc, Yên Tuy Chi và Cố Yến đi ngược lại đám người vào trong tòa án.
Thẩm phán ngồi phía trên nhấc mắt lên nhìn một chút, vẻ mặt nhất thời tê liệt, ông ta đỡ kính nhìn cái áo luật sư trên người Yên Tuy Chi từ trên xuống dưới một phen, lầm bầm nói: “Bây giờ sinh viên còn chưa tốt nghiệp mà cũng dám lên bào chữa, đùa gì thế…”
Yên Tuy Chi: “…” Ông bạn già này, ông tưởng nói nhỏ vậy thì tôi không nghe được sao?.