Buổi sáng hôm đó, Yên Tuy Chi mở mắt không hề muộn hơn bình thường.
Từ lâu tới nay đã hình thành đồng hồ sinh học, làm anh rất khó rơi vào trạng thái ngủ say trong thời gian dài.
Rèm cửa sổ một đêm không kéo lên, bên ngoài mưa tan trời trong, mặt trời mọc cực sớm, chiếu những ánh sáng đầu tiên vào trong phòng.
Cố Yến vòng cánh tay qua người anh, ngón tay vẫn còn bị anh nắm lấy.
Từ khi có trí nhớ tới nay, anh luôn là người độc chiếm cả một cái giường, vốn tưởng rằng đêm qua chắc chắn sẽ không quen, không nghĩ tới thích ứng cũng không tệ.
Cũng có thể là do cánh tay của bạn học nào đó quá nặng, siết chặt đến mức anh không còn lựa chọn nào khác.
Góc độ ánh mặt trời rất không khéo, thật ra thì có chút quá chói, nhưng anh chỉ lười biếng nheo mắt lại, bấu vào cánh tay Cố Yến để che.
“Tỉnh?” Giọng nói trầm thấp truyền vào trong lỗ tai.
Cố Yến động cánh tay một chút, nhưng mà lại càng ôm anh chặt hơn.
Yên Tuy Chi “ừ” một tiếng, không mở mắt, miễn cưỡng hỏi: “Sao cậu biết.
Tôi đâu có động.”
“Cảm thấy.” Giọng nói của Cố Yến nghe không có chút buồn ngủ nào.
Yên Tuy Chi buồn bực: “Cậu tỉnh lúc nào thế?”
“Hơn 5 giờ.”
“2 giờ ngủ 5 giờ dậy, cậu không mệt sao?”
“Tạm được.” Luật sư Cố suy nghĩ một chút, lại bổ sung: “Có thể là bởi vì hay chạy bộ sáng sớm và tập thể hình.”
“…”
Giáo sư Yên không muốn nói chuyện.
Cố Yến hỏi: “Dậy hả?”
“Không.” Yên Tuy Chi nói như chém đinh chặt sắt.
Cố Yến: “Không phải hẹn chủ nhà sao? Tối nay còn tiệc rượu trong luật sở.”
Yên Tuy Chi: “Chủ tịch Liên Minh có tới hẹn cũng không gặp.”
Anh có chút tức giận quay đầu hỏi Cố Yến: “Cậu có biết bây giờ tôi đang có cảm giác gì không?”
“Cảm giác gì?”
“Giống như ôm toàn bộ Decama gập bụng 500 cái ấy.” Giọng Yên Tuy Chi không có chút nhấp nhô nào.
Cố Yến: “…”
Đây đại khái là bệnh vận động quá liều, lúc ấy không có cảm giác gì, nhưng khi tỉnh dậy lại cảm giác từ cổ trở xuống đều không phải là mình.
Cố Yến xoa bóp cho anh một chút, lại bị anh nắm tay.
“Bỏ tay ra.” Yên Tuy Chi “chậc” một tiếng, tức giận nói: “Yêu phi họa nước… bây giờ ý chí của tôi dễ dàng dao động, lắc lư hai cái là có thể rơi vào vũng lầy sinh hoạt thối nát.”
“…”
Luật sư Cố cảm thấy mình và cái từ “yêu phi” này không hề có chút liên quan nào cả.
Hắn nhìn cái cổ trần lộ ra ngoài của Yên Tuy Chi, một màu trắng cực nổi bật giữa mái tóc đen vào đống chăn, ngược lại mới có chút ý “yêu phi họa nước”.
Có thể thấy một vài người đang có hiểu nhầm cực lớn với việc xác định vị trí của mình.
“Thật sự không dậy?” Cố Yến hỏi.
“Nếu không cậu đi tìm một cái xẻng xem sao.” Yên Tuy Chi nói, “Dù sao tôi không muốn động.”
Cố Yến: “…”
Bất kì một sinh viên nào ở đại học Metz đều biết, viện trưởng Yên nói gì cũng có lý chẳng sợ.
Nhưng một màn có lý chẳng sợ để không rời giường, đời này đại khái cũng chỉ Cố Yến mới có thể nhìn thấy.
Hắn không chỉ có thể nhìn thấy, còn là đầu sỏ.
Cố · yêu phi giả · Yên hiển nhiên không tìm được cái xẻng có thể xúc người, cũng không có ý định tìm, chỉ có thể “tạm” một chút, lấy tay làm dùm.
Một vị hôn quân nào đó vì giữ được quả thận của mình, không ngừng vội vã xuống giường.
Bữa sáng hôm nay là Cố Yến làm, lại lặng lẽ thêm chút thuốc hạ sốt vào trong sữa bò của Yên Tuy Chi.
Hắn đặt đĩa thức ăn trên bàn, Yên Tuy Chi cài cúc áo sơ mi xuống tầng.
Tư thế vẫn buông lỏng mà ưu nhã, có vẻ như không xảy ra vấn đề gì.
“Cậu làm?” Anh đứng bên cạnh bàn ăn, nhìn lướt qua bữa sáng trên bàn, lại rất phong phú, nhìn qua còn khá là dọa người.
Kết quả anh vừa nhấc mắt, liền thấy luật sư Cố đang thu hồi giao diện nào đó trên máy thông minh.
Mặc dù không thấy rõ chữ, nhưng hình ảnh xanh xanh đỏ đỏ lại rất rõ ràng…
“Ôm công thức nấu ăn?” Giáo sư Yên nhớ thù vụ tập thể hình, không hề khách khí vạch trần hắn, còn cười cong cả mắt lên.
Cố Yến để tay bên môi mỏng ho khan một tiếng, ngồi xuống cạnh bàn ăn, đẩy cốc sữa bò nóng kia ra trước mặt anh một chút, “Không dán bảo đảm khẩu vị lắm, thử một chút xem, nếu khó ăn tôi sẽ ra ngoài mua.”
Yên Tuy Chi đứng bên cạnh bàn, cầm nĩa nếm một miếng, “Vượt qua dự đoán, mùi vị không tệ.”
Anh cứ đứng như vậy, thong thả không nhanh không chậm ăn hết nửa đĩa, lại không keo kiệt khen một câu: “Đúng là ăn ngon.”
Cố Yến: “…Thầy có thể ngồi xuống từ từ thưởng thức.”
Yên Tuy Chi bình tĩnh uống một hớp sữa bò, “Không ngồi được.”
Cố Yến: “Làm sao?”
Yên Tuy Chi nhấc mắt lên: “Cậu nói sao?”
Luật sư Cố: “…”
Đột nhiên đuối lý.
Yên Tuy Chi lướt báo sáng sớm, quét qua mấy tựa đề nhanh như gió, còn chưa kịp phản ứng tựa đề nội dung, liền cảm thấy được bóng người trước mặt nhoáng một cái.
Anh giương mắt nhìn, phát hiện Cố Yến cũng đứng lên.
“Làm gì đấy?” Yên Tuy Chi nghi ngờ hỏi.
“Tự kiểm điểm.” Cố Yến nhàn nhạt nói.
Nói là tự kiểm điểm, nhưng chỉ là đứng cùng Yên Tuy Chi mà thôi.
Cả đời luật sư Cố khá là công bằng, vào lúc này lại cam tâm tình nguyện.
Yên Tuy Chi sửng sốt một chút, không nhịn được huých vai Cố Yến bật cười, “Tự kiểm điểm xong rồi có muốn thay đổi không?”
Luật sư Cố Yến lặng uống cà phê, áo sơ mi quần tây vừa người khiến hắn càng thêm anh tuấn cao ngất, đứng đắn giống như đang đứng trên tòa, nhẹ giọng nói: “Không thay đổi.”
“…”
Yên Tuy Chi lặng lẽ cho mình một bông hoa yên nghỉ trong lòng.
Nhưng đồng thời anh lại rất vui, vui vì Cố Yến đã buông lỏng, những thứ gọi là “cẩn thận từng li từng tí” kia giống như đã bị cơn mưa trắng đêm cọ rửa nhạt đi, chậm rãi thoát khỏi người Cố Yến.
Tốt nhất đừng xuất hiện lại nữa.
…
Tin tức buổi sáng hôm nay vẫn là những chuyện như bình thường, hơn nửa đều bị tình trạng lây nhiễm chiếm cứ, còn lại đều là án Ông lắc đầu.
Yên Tuy Chi tùy ý mở bài trên cùng để đọc, cũng không có gì khác trước.
Anh không nhìn kỹ, lại ngẫu nhiên chọn một bài về án Ông lắc đầu để đọc.
Bây giờ tin tức về vụ án này đều không rời khỏi Cố Yến, từ những thành tựu ngày xưa của hắn cho đến việc phân tích về cạnh tranh luật sư hạng nhất, rồi đến suy đoán vì sao hắn lại nhận vụ án… gần như viết thành một bài luận văn nhỏ.
Lời nói vô căn cứ, tất cả đều là đánh rắm.
Yên Tuy Chi đánh giá một câu trong lòng, cũng không nói với Cố Yến.
Anh tin rằng loại báo lá cải không có chút dinh dưỡng nào này tuy không ảnh hưởng đến Cố Yến, nhưng sẽ lãng phí thời gian của hắn.
Đều là nói bậy.
Anh vẫn xem hết những bài báo liên quan đến Cố Yến, sau đó mới chú ý đến một bài báo nhỏ ở trong góc giao diện.
Quét xong nội dung, anh liền nhíu mày lại.
“Nhìn cái này nè.” Ngón tay khoác lên vai Cố Yến của anh khẽ gõ mấy cái, “Trục làm lạnh của tàu bay từ hành tinh Hách Lan đến Decama gặp trục trặc, khiến độ ấm trong khoang số 12 mất khống chế…”
“Tàu bay nào?” Cố Yến cũng nhíu mày lại theo.
Yên Tuy Chi đưa cho hắn nhìn, “Hẳn là số DH42 đến Decama tối hôm qua.”
“Có người bị thương không?”
“Có, hành khách ở khoang số 12 bị bỏng không đồng đều, nghiêm trọng nhất là chỗ ngồi từ 22-28, bởi vì gần thiết bị làm lạnh bị hỏng nhất.”
Lúc xảy ra tai nạn, hành khách bên trong khoang vừa vặn đang ngủ, chỗ ngồi được điều chỉnh thành giường, điều này làm cho mức độ bị thương càng nghiêm trọng hơn.
Đọc xong nội dung chính của bài báo, hai người lại nhìn nhau một cái.
Lúc này Yên Tuy Chi bấm số truyền tin của chủ nhà.
Lúc truyền tin được nhận, chủ nhà đang nhồm nhoàm cái miệng, giống như đang ăn gì đó, “Sao thế?”
“Ông đến Decama chưa?” Yên Tuy Chi hỏi.
Chủ nhà than phiền nói: “Đừng nói nữa, vốn lúc này đã đến rồi, kết quả bị ngăn trên quỹ đạo, phần đầu tàu bay bị trục trặc.”
“Ông đặt vé chuyến nào?”
Chủ nhà gần như là hừ cười một tiếng, “Cậu cảm thấy thế nào?”
“Chuyến DH42 kia?”
“Đúng vậy, có phải rất trùng hợp không?” Chủ nhà nói, “Lúc tôi ăn sáng nghe được thông báo mới biết, vé chuyến tàu kia tôi còn chưa trả đâu.
Còn có chuyện trùng hợp hơn….”
Yên Tuy Chi đã đoán được, “Vị trí của ông ở khoang 12? Số mấy?”
“Số 24.”
“Quả nhiên…”
Yên Tuy Chi cho Cố Yến một ánh mắt.
Nếu như không phải mẹ của chủ nhà kéo ông ta ở lại nửa ngày, làm ông ta không thể trì hoãn thời gian bay về, bây giờ người nằm trong phòng cấp cứu chính là ông ta.
Chủ nhà nói: “Không loại bỏ là trùng hợp thật, nhưng mà… mỗi người chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút.”
Yên Tuy Chi nói: “Ông nên cẩn thận nhất.”
“Sai rồi.” Chủ nhà nói, “Tôi rất có kinh nghiệm trong việc né tránh này, cứ yên tâm đi.
Cậu lại khá có kinh nghiệm trong việc xảy ra chuyện.”
Yên Tuy Chi: “…”
Anh dở khóc dở cười, nhưng lại không có cách nào phản bác.
“Tôi không sao, chuyến bay này vì để bồi thường việc kéo dài thời gian, trấn an tâm trạng của mọi người, hai giờ đã đút cho chúng tôi bốn bữa rồi.”
Chủ nhà nói, “Nguy hiểm lớn nhất vào lúc này của tôi là có thể bị cho ăn thành heo.
Yên tâm đi, bây giờ điều tôi phải làm là dụ dỗ mẹ tôi nói ra kẻ khiến chân bà bị đau, những thứ khác khi đến Decama sẽ liên lạc lại với cậu.”
…
Buổi gặp mặt với chủ nhà không thể tiến hành đúng hẹn được, tiệc rượu của luật sở Nam Thập Tự cũng xuất hiện một vài người bên ngoài kế hoạch.
Chạng vạng tối, Yên Tuy Chi và Cố Yến gặp được bóng người vừa bước từ trên xe xuống ở cửa tiệc rượu.
“Joe?” Cố Yến sửng sốt, “Sao cậu lại ở đây?”
Đây không phải là tiệc rượu nội bộ Nam Thập Tự sao?.