Edit: Tiểu Triển
Động tĩnh lớn như vậy rất khó mà làm lơ được.
Một cánh cửa phòng ngủ đối diện mở ra, Yên Tuy Chi lê dép ra ngoài.
Mặc dù Joe đại thiếu gia rất khiếp sợ, nhưng còn không đến nỗi hố bạn mình.
Ở trong lòng hắn ta, loại tính cách im lìm như Cố Yến có thể thích một người, chính là 800 năm khó gặp, chắc chắn đánh chết cũng sẽ không nói.
Trước khi hắn ta làm rõ ràng, tùy tiện rêu rao cho mọi người đều biết như vậy quả thực không tốt, sẽ khiến Cố Yến lúng túng.
Joe thiếu gia cho rằng tuy mình không có nhiều ưu điểm, nhưng ít ra có thể được coi là áo bông nhỏ thân thiết.
Áo bông nhỏ vừa thấy Yên Tuy Chi, trong nháy mắt đã cắn đầu lưỡi, cố gắng nuốt âm cuối kia về.
Hắn ta miễn cưỡng thay đổi đề tài, hỏi: "Cậu còn chưa ngủ sao? Sao lại đi ra rồi?"
Yên Tuy Chi giơ cốc thủy tinh trong tay lên, "Tắm xong có chút khát, đi ra rót nước uống."
"Không phải trong phòng cũng có bình nước sao?"
"Có." Yên Tuy Chi rót một cốc nước ấm ở phòng khách, dù bận vẫn nhàn nói: "Nhưng hai người lớn tiếng như vậy, không kiếm cớ đi ra nhìn, hình như hơi thiệt thòi."
Luật sư Cố từ đầu tới cuối chưa nói chữ nào bỗng thấy rất oan uổng.
Joe áo bông rất khẩn trương, hắn ta nhìn chằm chằm Yên Tuy Chi, cẩn thận hỏi một câu: "Cậu nghe chúng tôi nói gì rồi?"
Cố Yến sửa lại: "Lấy đâu ra "chúng tôi"?"
Yên Tuy Chi dựa vào cạnh bàn để bình nước, không nhanh không chậm uống một hớp, "Có chút mơ hồ, cho nên tôi mới đi ra, nếu không hai người lặp lại lần nữa?"
Cố Yến: "..."
Lời này đến quỷ cũng không tin.
Thật sự là không nghe được nên mới đi ra sao?
"Ừm...!Chờ một chút, tôi phải biết rõ trước." Joe ôm cổ Cố Yến, kéo hắn vào trong phòng mình.
Rầm —
Cửa phòng đóng lại lần nữa.
Trong phòng vẫn còn bật đèn ngoài ban công, bầu không khí vô cùng thích hợp để nói về bí mật.
Joe thiếu gia cảm thấy rất kích thích.
Hắn ta đè chốt cửa, giống như được trở lại những ngày tháng vừa nhập học.
Đêm nào hắn ta cũng có ý đồ bắt cóc Cố Yến để tám chuyện, nhưng tên gậy băng Cố Yến thì chả đêm nào nói được quá ba câu cả.
Nhưng hôm nay, tất cả đều đã khác.
Joe hạ thấp giọng hỏi Cố Yến: "Tôi không hiểu sai chứ? Cậu...!thật sự thích thực tập sinh kia?"
Luật sư Cố im lặng chốc lát, rốt cuộc vẫn không nhịn được châm chọc một câu: "Dây thần kinh phản xạ của cậu không theo cậu đến Decama à?"
"..."
Joe đại thiếu gia rộng lượng chấp nhận lời này, nói: "Cứ coi là vậy đi.
Nhưng điều này không thể trách tôi được, nguyên nhân chủ yếu ở cậu.
Nếu đặt loại chuyện này trên người người khác, cũng không cần nói, tôi liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra được."
Cố Yến: "..."
Căn bản không biết vị thiếu gia này lấy tự tin ở đâu ra.
"Nhưng nếu là cậu, đương nhiên tôi phải xác nhận thêm mấy lần." Joe nói, "Ai bảo cả ngày nhìn cậu lãnh đạm thế chứ, tự nhiên bất thình lình ném một trái lựu đạn cho tôi, tôi không lơ ngơ thì ai lơ ngơ?"
Hắn ta còn nói rất có lý.
Nhưng một câu nói đầy sự trái khoáy này, Cố Yến có muốn cay nghiệt cũng không biết hạ miệng từ đâu.
Chỉ có thể tức giận nhìn hắn ta, chờ nghe hắn ta còn có cao kiến gì muốn nói không.
Sự thật chứng minh, quả nhiên Joe thiếu gia không phụ sự kỳ vọng —
Không biết hắn ta nhớ ra chuyện gì đó, vẫn suy nghĩ chốc lát, sau đó hỏi Cố Yến một câu, "Ờm...!Cậu có chắc chắn là mình thích bản thân thực tập sinh này chứ?"
Cố Yến: "?"
"Tôi cảm thấy cậu cần giải thích câu này một chút." Cố Yến nói.
Joe chần chờ .
Muốn giải thích lời này thì cũng có chút phiền toái...
Thật ra hắn ta đã từng cho rằng Cố Yến có vài suy nghĩ với vị viện trưởng đã qua đời kia.
Nhất là hôm tốt nghiệp đại học, sự khác thường của Cố Yến khiến cảm giác của hắn ta càng thêm rõ ràng.
Sau đó thật ra hắn ta vẫn luôn chú ý, mặc dù Cố Yến không trực tiếp liên lạc với vị viện trưởng kia, nhưng từ đầu đến cuối hắn đều rất để ý về động tĩnh và tin tức của viện trưởng.
Điểm này có lẽ người khác không biết, nhưng nếu hắn ta mà còn không nhìn ra thì uổng công làm bạn bè rồi.
Nhưng đề tài này cũng không thích hợp thảo luận, cho nên Joe vẫn không dám hỏi Cố Yến.
Sau đó vị viện trưởng kia gặp phải án nổ, chuyện này càng không thích hợp để nói ra.
Trong mấy năm Joe chăm sóc Kha Cẩn, tiếp xúc với không ít bác sĩ tâm lý.
Khoảng thời gian sau khi án nổ xảy ra, hắn ta lo lắng Cố Yến sẽ bị đả kích, vì vậy lại đi hỏi thăm mấy vị bác sĩ đó.
Có điều chuyện này không tiện nói quá rõ, đám bác sĩ kia cũng chỉ cho vài đề nghị có hạn.
Joe chỉ đành chọn lựa chọn giản, chọn mấy cái không dễ xảy ra chuyện rắc rối mà làm theo.
Ví dụ như không thể hoàn toàn lảng tránh Yên Tuy Chi trước mặt Cố Yên, nhưng lại không thể nhắc đến quá nhiều, số lần phải từ ít dần dần đến bình thường, giọng điệu phải từ từ khổ sở đến tự nhiên.
Tốn mấy tháng tạo một ám chỉ tâm lý cho Cố Yến — chuyện sẽ qua đi, đau khổ rồi sẽ hết.
Lần nào hắn ta cũng cảm thấy cách này miễn cưỡng có một chút tác dụng, ít nhất sau đó người khác nhắc đến Yên Tuy Chi, trên mặt Cố Yến sẽ không lộ ra tâm trạng quá rõ ràng.
Nhưng hắn ta cũng rất rõ, thật ra thì tác dụng này cũng có hạn.
Muốn Cố Yến hoàn toàn buông vị viện trưởng đã qua đời đó, còn phải dựa vào thời gian.
Bao lâu thì khó mà nói, dù sao sẽ không nhanh như vậy.
Cho nên vừa rồi hắn ta nghe Cố Yến nói thích thực tập sinh mới có thể kinh ngạc như vậy, một nguyên nhân rất lớn chính là ở chỗ này.
Nhưng ngay vừa rồi, Joe bỗng nhiên ý thức được, thật ra thực tập sinh Nguyễn Dã đó có chút giống vị viện trưởng Yên Tuy Chi kia, dĩ nhiên cũng không phải tương tự về khuôn mặt, mà là một góc độ, động tác nào đó sẽ có chút ít.
Hắn ta cũng đã từng có loại cảm giác này, nhưng lúc đó lại không nghĩ sâu.
Bây giờ nghĩ tới, liền có chút phức tạp.
Cố Yến là thật sự thích thực tập sinh này, hay là xuyên qua thực tập sinh để thích vị viện trưởng đã qua đời kia?
Joe đại thiếu gia cảm thấy mình quá bén nhạy, không cẩn thận nhìn thấy thiên cơ.
Nhưng loại chuyện này nói ra lại không thích hợp.
Joe cảm thấy hơi có lỗi với thực tập sinh nhỏ đó, nhưng nếu như Cố Yến có thể mượn cơ hội này để thoát ra hoàn toàn, ngược lại cũng không tệ.
Là một người bạn vừa thông minh lại thân thiết, Joe thiếu gia lặng lẽ cho mình một cái tát trong bóng tối, lòng nói thiên cơ bất khả lộ, ai bảo mi lắm mồm.
Hắn ta nuốt lời suýt nữa hỏi ra vào, lắc đầu nói với Cố Yến: "Không có gì, tôi chỉ quá kinh ngạc, muốn xác nhận lần hai thôi."
Hắn ta vừa nói, vừa nhìn ra hướng cửa phòng một cái, nhưng thật ra là xuyên qua cửa phòng nhìn về phía thực tập sinh trong phòng khách.
Tiếp đó, hắn ta lại sâu sắc nhìn về phía Cố Yến, nói: "Được rồi, như vậy cũng rất tốt.
"
Trong giọng còn có ý từng trải.
Cố Yến: "?"
Joe không có cho hắn thời gian nghi ngờ, rất nhanh đã nói sang chuyện khác: "Chỗ thực tập sinh có cần tôi giúp một tay không? Với cái tính cách của cậu thì chắc hẳn sẽ không mở miệng được đâu nhỉ, tôi giúp cậu cua cậu ta nhé?"
Giọng điệu rất chi là thông cảm.
Cố Yến: "Ngược lại cũng không cần."
"Tại sao? Chẳng lẽ cậu còn định giấu? Cẩn thận nghẹn lâu, ngày nào đó người ta nói với cậu, rằng ‘chào thầy Cố, đây là bạn gái/bạn trai tôi’ đấy." Joe đại thiếu gia còn chưa lo được cho thân mình, đã phải phiền lòng thay cho bạn rồi.
Ai ngờ Cố Yến nói: "Bây giờ em ấy đã có rồi."
Joe: "Cái gì? Ai?"
Cố Yến liếc hắn ta một cái, bình tĩnh ném ra một chữ: "Tôi."
Joe: "..."
Joe: "???"
Luật sư Cố vỗ vai hắn ta, mở cửa ra khỏi phòng.
Yên Tuy Chi vẫn còn ở trong phòng khách.
Anh đang ngồi trên ghế sa lon một người có tay vịn, chân dài ưu nhã vắt chéo.
Nhìn thấy Cố Yến đi ra, anh quay đầu đặt cốc thủy tinh lên bàn trà, hỏi: "Nói rõ rồi?"
Cố Yến: "Không tính là rõ lắm."
Yên Tuy Chi đứng lên đi tới chỗ Cố Yến, chỉ thấy Joe đỡ khung cửa, ánh mắt nhìn về phía này có chút bi phẫn, còn có một chút phức tạp.
"Sao vậy?" Anh hỏi một câu.
"Không có gì, không cần phải để ý đến tôi." Joe vẫn chống khung cửa.
Cố Yến quay đầu nhìn hắn ta một cái.
Joe liên tục vẫy tay, "Đi mau đi mau, đừng nhìn tôi, để tôi ngẫm lại đời người chút đã."
"..."
Vì vậy, Cố Yến và Yên Tuy Chi trở về phòng đi ngủ.
Một trước một sau, cùng một căn phòng, đi ngủ.
Joe thiếu gia cảm thấy tối nay mình lại phải mất ngủ rồi.
Cũng may mà mất ngủ, hắn mới thấy được một ít chuyện vào đêm.
Rạng sáng 3 giờ 10 phút, Joe đọc xong một quyển truyện phiếm trên máy thông minh, lại vào phòng Kha Cẩn kiểm tra chăn và máy làm ấm, lúc định trở về phòng mình ngủ, đột nhiên phát hiện ở dãy đối diện có chút ánh sáng.
Dãy nhà kia cũng được xây theo kiến trúc biệt thự trên núi, chỉ là nội thất bên trong có chút khác với bọn họ.
Theo hắn ta biết, các thực tập sinh luật sở Nam Thập Tự và một số trợ lý công việc sơ cấp đều được sắp xếp ở đó.
Ánh sáng đó không hề chói, cách rèm cửa sổ, càng giống như một vầng sáng thoáng một cái đã qua, rất nhanh liền biến mất.
Sau đó thì không có động tĩnh nữa.
Lúc ấy Joe không cảm thấy gì, chỉ cho rằng ai đó dậy vào nửa đêm, lười bật đèn nên mới dùng máy thông minh hoặc đồng hồ đeo tay để chiếu sáng.
Hắn chỉ dừng chân bên cửa sổ một lá, sau đó xoa mi tâm về giường, rất nhanh đã ngủ.
...
Sáng sớm trong vườn hoa khách sạn không hề yên tĩnh, tiếng chim hót từ xa đến gần, lướt qua cửa sổ, rồi bay vút qua những dãy nhà cao khác.
Vốn dĩ luật sở Nam Thập Tự sắp xếp cho khách một kỳ nghỉ ngắn, để mọi người có thể thả lỏng, không quy định mấy giờ phải gặp mặt hay mấy giờ có hoạt động gì, cho nên bây giờ trong nhà kính vườn hoa mới có vài người tới ăn sáng.
Joe thiếu gia gãi cái đầu ổ gà ra cửa phòng, Cố Yến đang ngồi trên ghế sa lon xem hồ sơ, mà Yên Tuy Chi thì ngồi trên tay vịn, khoác lên bả vai hắn, câu được câu không thảo luận nội dung trong hồ sơ với hắn.
Nghe được tiếng động, hai người đồng thời ngẩng đầu lên tiếng chào, "Sớm."
Joe thiếu gia cảm thấy sáng sớm mình đã mù cả mắt chó rồi.
Hắn ta hừ một tiếng "Sớm", buồn bực uống một hớp cà phê đen, như có oán sâu hận lớn mà vắt khăn lông lên máy chạy bộ.
"Tôi đã gọi bữa sáng rồi, lát nữa sẽ tới." Yên Tuy Chi nghiêng đầu nói một câu với hắn ta.
Bên cửa sổ tràn đầy ánh sáng, đủ để chiếu rõ quầng thâm dưới mắt Joe đại thiếu gia.
Yên Tuy Chi bị dọa giật mình, "Sao vành mắt lại đen thế? Tối qua không ngủ à?"
Joe chán ngắt nói: "Nhờ phúc của hai người mà 3 giờ tôi mới ngủ được đấy."
Hắn ta liếc về dãy cửa sổ kính sau ghế sa lon, vừa chạy vừa nhàm chán đếm cửa sổ ở tòa nhà đối diện.
Vài căn phòng đã có người rời giường, rèm cửa sổ được mở rộng ra.
Joe đại thiếu gia bằng vào thị lực mà hắn ta kiêu ngạo, có thể nhìn thấy rõ bóng người ở bên trong đi đi lại lại —
"Lại không cần phải làm việc, đám thực tập sinh kia dậy sớm như vậy làm gì." Joe cảm khái một câu, "Tiệc rượu được coi là làm thêm giờ sao?"
Yên Tuy Chi nghe vậy, quay đầu nhìn qua cửa sổ sang phía đối diện, anh nheo mắt dưới ánh mặt trời, đảo nhanh qua: "Đúng là đều dậy hết rồi."
"Cũng không hẳn, không phải còn có một phòng vẫn kéo rèm cửa sổ sao?" Joe nói.
"Phòng nào?" Yên Tuy Chi có chút buồn bực.
Vừa rồi anh cũng đã nhìn qua, mấy căn phòng của thực tập sinh đều đã dậy hết rồi, thậm chí anh còn nhìn thấy bóng người bọn Locke đang ngồi ăn sáng nữa.
Joe chỉ một khung cửa sổ, "Kìa — nó đó.
Chắc cũng không được ngủ ngon như tôi, đêm qua hơn 3 giờ tôi còn thấy có ánh sáng vụt lên trong đó mà."
Yên Tuy Chi nhíu mày, "Anh chỉ phòng nào? Phòng thứ sáu từ bên trái?"
Joe gật đầu một cái: "Đúng vậy."
Cố Yên nghe vậy cũng cau mày xoay người, nhìn sang hướng đối diện, "Cậu chắc chắn?"
"Chắc chắn." Joe nói, "Tối hôm qua lúc tôi nhìn thấy, còn nhàm chán dừng lại đếm cơ mà, chính là phòng thứ sáu, có vấn đề gì không?"
Yên Tuy Chi thả mấy trang giao diện ảo trong tay xuống, "Nếu như anh thật sự không đếm sai, vậy thì đúng là có vấn đề, phòng thứ sáu vốn dĩ được sắp xếp cho tôi."