Luật Sư Hạng Nhất


Đường phố Bồ Câu Trắng là một chỗ rất thần kỳ, cách nó mấy chục mét là nơi phồn hoa nhất khu vực này.
Có khách sạn lớn như Hanjin Garden, những chuỗi trung tâm thương mại, trung tâm giải trí cùng với một vài nơi cần thiết trong sinh hoạt, ở giữa là một khu dân cư không lớn lắm, nhân viên của khách sạn Hanjin Garden đều ở trong đó.
Nhưng đường phố Bồ Câu Trắng lại chỉ có vài người, thường thường cả một con đường đều không nhìn thấy mấy ai, đa số những cửa hàng hai bên đường đều dán biển đóng cửa, hoặc là những tấm biển viết bán lại giá thấp, bán phá giá bằng mực đỏ.

Nhưng vậy mà vẫn chẳng thu hút được ai, cực kì tiêu điều.
Điều ngoại lệ duy nhất chính là một quán bar giống như phòng thô(*).
(*) Phòng mới chỉ trát xi măng chứ chưa được sơn tường.
Tên của quán bar này rất kì quái, là "Người già", tường ngoài của phòng thô dùng sơn phun vẽ hai người già đang ôm nhau, bọn họ chính là chủ nhân của quán bar.
Hai vợ chồng già đóng cửa về nhà mấy ngày, lúc trở lại liền phát hiện ở trước cửa quán bar có án mạng, sợ đến mức ngất tại chỗ, xe cảnh sát phải chở hai người đến bệnh viện, để quán bar lại làm nơi trú đóng cho cảnh sát.
Bỗng chốc, đường phố Bồ Câu Trắng chào đón thời khắc huy hoàng nhất của nó, chỗ nào cũng có người —
Hơn nửa là cảnh sát mặc đồng phục, còn có một vài phóng viên và paparazzi cầm đồ nghề, bọn họ lăn lộn ở đây mấy ngày, sớm đã quen.

Đeo bảng hiệu, ra vào tự nhiên, đi bộ khắp nơi.
Nhưng cũng không chỉ như vậy.
Đêm hôm đó, hai bóng người lén lén lút lút vòng quan quán bar, góc độ rất xảo quyệt, chụp mấy bức ảnh đài phun nước trước cửa quán.
Người ở đằng trước cúi đầu sàng lọc một hồi, cất một phần trong đó đi, chú thích: Thi thể của Bari - nhân viên giám sát của khách sạn được phát hiện ở đài phun nước này.
Chỉnh lý xong, ông ta vẫy tay với người sau lưng, hai người nhanh chóng xuyên qua đường phố.
"ĐM, cảnh sát trưởng! Nhanh đến đây!" Ông ta đè đầu người đi đằng sau lại, kéo hắn ta vào trong một con hẻm.
Phía sau hai người chính là thùng rác - thánh địa nôn mửa của đám ma men, khiến người ta không thể yêu đời nổi.
Người tuổi trẻ bị đè đầu, cúi xuống nhìn thẻ phóng viên trước ngực mình, thầm nói cứ như mình làm một cái giấy chứng nhận giả ấy.
Hắn ta rất buồn bực, nhịn nửa ngày vẫn phải níu lấy người trước mặt hỏi: "Thầy Bunche, rõ ràng chúng ta đã mang theo giấy chứng nhận, tại sao phải âm thầm như vậy?"
Kẻ lén lén lút lút này không phải ai khác, mà chính là phóng viên đã từng quen biết Yên Tuy Chi và Cố Yến ở hành tinh Thiên Cầm — Jim • Bunche, cùng với trợ lý phóng viên Norman • Hussey.

Bunche "chậc" một tiếng, không nhịn được: "Tại sao? Không phải nên hỏi cậu sao? Tôi đã sớm nói rồi, đến cửa quán bar chụp mấy tấm, chụp đám cảnh sát kia có rõ ràng hơn đài phun nước này không? Không phải do cậu mặt mày ủ dột cứ như muốn mạng người, lầm bầm nói phải chú ý đến vụ án sao?"
Hussey có chút oan ức, "Không phải, ý tôi là tại sao chúng ta phải âm thầm lặng lẽ như kẻ gian thế? Thầy nhìn đám phóng viên kia đi, không phải đang quang minh chính đại nói chuyện với cảnh sát sao?"
Bunche bịt mũi, mùi vị của cái thùng rác kia từ đầu đến cuối vẫn quanh quẩn không tan, cho nên ông ta nói chuyện bằng chất giọng ồm ồm: "Haiz — cậu còn trẻ không hiểu được đâu."
Hussey: "..." Cái này thì liên quan gì đến tuổi tác?
"Ai muốn rúc vào chỗ thùng rác này chứ? Tôi cũng muốn nghênh ngang đi qua trước mặt đám cảnh sát kia, còn không phải là...!có chút va chạm sao!" Bunche vừa nói, trên mặt hiện lên vẻ khó xử.
"Va chạm?" Hussey hiếu kỳ nói: "Thầy với ai? Nếu là nhân viên cảnh sát nào đó, chúng ta nhường cho hắn không được sao? Đi nói chuyện với người khác."
Bunche gãi trán, "Ờm...!là cảnh sát trưởng Tiêu."
Hussey: "..."
Được lắm? Va chạm với đại lão rồi thì có thể tìm ai được? Không trách vừa rồi nhìn thấy bóng dáng cảnh sát trưởng, hắn ta đã bị Bunche lôi vào đống rác.
"Tại sao lại va chạm?" Hussey càng tò mò hơn, ở trong mắt hắn ta, Bunche là một người nếu có thể ít đi một chuyện thì tuyệt đối sẽ không nhiều thêm, rất ít gây phiền toái cho bản thân, vừa có chút thế lực có chút khéo đưa đẩy.
Bunche mông lung nói: "Từ rất lâu rồi, bởi vì vài vụ án, khi đó tôi rất tích cực, không khiến người khác thích lắm, đắc tội cậu ta không ít lần.

Hơn nữa nửa năm trước án nổ lại khiến cậu ta mất hứng..."
Hussey vừa nghe đến án nổ liền tỉnh táo lại: "Thầy đang nói đến án nổ của vị viện trưởng kia?"
Bunche hừ một tiếng, "Nói nhảm, nếu không thì sao? Còn có ai nữa?"
Hussey biết khoảng thời gian mà vụ án nổ cực hot đó, Bunche cũng đã tham gia, nhưng ông ta không có được kết quả gì, hết hot thì bỏ, còn không lãng phí nhiều thời gian bằng thời gian cho Hussey.

Nhưng hắn ta không biết, Bunche lại còn vì án nổ mà xích mích với cảnh sát trưởng.
Trình độ hiếm lạ của chuyện này không thua gì chó bỏ xương ăn cỏ.
"Cậu trừng mắt lớn như vậy làm gì? Chắc chắn đang nghi ngờ tôi trong lòng đúng không?" Bunche liếc hắn ta.
Hussey không lên tiếng, lắc đầu một cái.
"Cậu cho rằng tôi không biết cậu đang nghĩ gì sao?" Bunche hừ một tiếng, "Nói thật với cậu luôn, những chuyện nhiệt tình mà cậu làm bây giờ, trước kia tôi cũng đã từng làm rồi, ai mà không có tuổi trẻ chứ?"
Hussey lầu bầu: "Bây giờ thầy vẫn còn trẻ mà."

Bunche: "Đừng nói nhảm, tóm lại đây là đề nghị của người từng trải cho cậu.

Lấy vị dụ đơn giản nhất, cậu cho rằng không thể tra được một vấn đề nào của vụ án nổ kia? Chỉ là không ai dám tra, có người không để cho chúng ta tra.

Có lẽ mỗi người đều đang nắm một ít đầu mối lẻ tẻ, chỉ là không gộp lại một chỗ được thôi?"
"Thì cứ góp với nhau thôi."
"Nói nhẹ nhàng nhỉ, cậu có biết ai là của thế lực nào không? Cậu có biết thứ trong tay ai có tác dụng, trong tay ai vô dụng không? Cậu biết cậu nên đi đâu tìm người nào để góp không? Toàn bộ liên minh lớn như vậy!"
Bunche nói đến hăng say, đưa tay chỉ khách sạn Hanjin Garden xa xa, một khu trang viên lớn như vậy có vẻ trầm ổn mà cao quý ở dưới bóng đêm.
"Tôi còn dám nói, bằng vào kinh nghiệm nghề nghiệp và trực giác, mấy chuyện xui xẻo gần đây, cái gì lây nhiễm, cái gì tai nạn gen, nếu quả thật ngày nào đó bắt được người giật dây phía sau màn, thì người trong tòa nhà đôi kia có thể ngã xuống một nửa, cậu tin không?"
Hussey bị khí thế của ông ta hù dọa ở, gật đầu một cái: "Có chút...!Có lẽ...!tin."
"Dùng được cái rắm ấy! Có chứng cứ không? Có suy luận không? Biết ngọn nguồn không?" Bunche nói, "Miệng lưỡi trên dưới vừa chạm, nếu nghi ngờ là có ích thì trên đời này cũng chẳng còn chuyện gì phiền toái nữa rồi."
Hussey há miệng một cái, muốn nói cái gì đó, nhưng lại không tìm được lời giải thích thích hợp.
"Đừng có há mồm liên tục thế, cậu đâu phải cá." Bunche nói, "Những chuyện lớn kia cũng không phải thứ chúng ta có thể bận tâm tới, nuôi được bản thân quan trọng hơn."
Hussey nói: "Nhưng mà, lý tưởng ban đầu của phóng viên..."
"Lý tưởng ban đầu có thể làm cơm ăn?"
Cho đến khi hai người từ trong hẻm trong đi ra, tránh thoát khỏi cảnh sát, chui vào một cửa hàng còn sáng đèn, Hussey mới thấp giọng lầu bầu nói: "Không thể ăn, nhưng cũng không được vứt bỏ."
Bunche nghe vậy, vẻ mặt có chút cảm khái, giống như muốn dạy dỗ đôi câu, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng, chỉ thở dài đóng cửa lại.
"Ăn cái gì? Đầu bếp xin nghỉ, bây giờ chỉ có lạp xưởng và bia thôi." Quý bà trung niên cực kì phúc hậu bỏ giẻ lau xuống, không mấy nhiệt tình nói.
Bunche kéo Hussey vẫn luôn theo phía sau ra trước mặt, lười biếng nói: "Đi đi, cứ rúc ở phía sau làm sao mà thực hiện lý tưởng của cậu được."
Hussey không thích nói chuyện lắm, có một ít xấu hổ: "Ặc...!Ông chủ?"
Quý bà béo bổ sung: "Mẹ."
Hussey: "?"

"Bà chủ." Bà béo nói: "Nói thẳng ăn cái gì đi, đừng có vừa lên tiếng liền hỏi tôi chuyện vụ án, tôi có mở cuộc hội đàm đâu."
Đúng thế, mặt tiền cửa hàng ở chỗ này, có không ít người đã đến hỏi.

Chắc quý bà béo này đã bị hỏi đến phiền.
Hussey gật đầu một cái nói: "Thầy, tôi mời thầy ăn khuya nhé! Lạp xưởng và bia, hai phần, cám ơn."
"Được! Chờ một chút."
Không đến mười phút, bà béo liền bê hai đĩa thức ăn và một chai rượu đến.

Bà ta cũng khá sảng khoái, mình cũng cầm một chai, ngồi xuống ở bên cạnh hai người, thành thạo mở nắp: "Cậu muốn hỏi gì? Hỏi đi!"
"À, cũng không hỏi cái gì nhiều, buổi sáng hôm đó bà có thấy gì không?" Hussey hỏi như nói chuyện phiếm.
"Thấy được, buổi sáng hôm đó tôi ở trên tầng, vừa ngủ dậy liền thấy người kia điên điên khùng khùng chạy tới."
"Điên điên khùng khùng?" Hussey nhìn Bunche một cái, "Khách sạn không thể thuê một người điên điên khùng khùng làm nhân viên giám sát chứ? Huống chi nghe nói nhân viên đó còn bóp méo video giám sát nữa."
Bà béo uống ực một hớp rượu, "Thế thì tôi không biết, tôi chỉ thấy gã điên điên khùng khùng.

Nhưng đúng là kỳ quái, trước đó tôi đã từng gặp gã, gã cũng từng đến con đường này rồi, vẫn rất bình thường.

Nghe nói buổi sáng hôm đó gã tan việc còn khá tốt, lúc về nhà trọ cũng còn yên ổn mà?"
"Nghe nói? Nghe người nào nói?"
"Không phải chỉ có hai người tới hỏi đâu, tôi đã gặp mấy nhóm người, nghe bọn họ nói chuyện với nhau như vậy."
"À...!đang yên đang lành lại đột nhiên bị điên?" Bunche lầu bầu nói.
"Lại? Có ý gì?" Hussey hỏi.
"Không có ý gì, không phải đám ông lão trong án Ông lắc đầu kia cũng đột nhiên bị điên sao?" Bunche nói.
Hussey: "Cho nên...!thật ra hai vụ án này có liên quan đến nhau? Thầy, có phải thầy đã biết gì đó không?"
Bunche a một tiếng: "Biết cái đếch gì, tôi chỉ trùng hợp nghĩ đến dựa vào kinh nghiệm phong phú và trực giác nghề nghiệp bén nhạy thôi."
...
Thời tiết ở khu Pháp Vượng cực kì tuỳ hứng, một ngày trước còn là trời trong ấm áp, ngày thứ hai đã có cơn bão nhỏ.
Loại bão này không ảnh hưởng mấy đến nhà cửa, xui xẻo là giao thông.

Đám khách mốc meo vốn định rời khỏi khách sạn, hẳn là lại không đi được nữa rồi.
Yên Tuy Chi tỉnh lại trong những tiếng gió mạnh đập vào cửa sổ.
Trong nháy mắt bị đánh thức, thật ra anh có chút bực bội khi mới tỉnh, nhíu mày, không nhịn được nhấc mắt lên nhìn.
Kết quả vừa mở mắt đã nhìn thấy mặt Cố Yến gần trong gang tấc.
Lần đầu tiên giáo sư Yên phát hiện mình lại dễ được dỗ như vậy, bạn học Cố còn chưa làm gì, cơn bực bội khi mới thức dậy của anh đã lặng lẽ mà đi rồi.
Trước kia Cố Yến luôn có thói quen chạy bộ sáng sớm, dậy còn sớm hơn gà, dù sao mặc kệ là giáo sư Yên dậy lúc nào, luật sư Cố luôn luôn đang đứng pha cà phê.
Cố Yến ngủ nướng như hôm nay lại không được thấy nhiều.
Yên Tuy Chi cảm thấy rất mới lạ.
Sắc trời bên ngoài còn chưa sáng lắm, Yên Tuy Chi thưởng thức vẻ mặt khi ngủ của luật sư Cố một lát, rồi định lặng lẽ thức dậy.
Nhưng mà cánh tay của Cố Yến vẫn còn đang vòng qua eo anh, nặng trĩu, rất khó ngồi dậy mà không đánh thức đối phương.
Giáo sư Yên vén chăn lên, động đậy tay chân, suy nghĩ xem nên rút từ góc độ nào mới là thích hợp.
Kết quả vừa động đậy hai cái, anh đã cảm giác được gì đó mà ngẩng đầu, chỉ thấy Cố Yến đã mở mắt ra, đang miễn cưỡng nhìn mình.
"...Dọa tôi giật cả mình." Yên Tuy Chi nâng bản mặt chẳng thấy có chút giật mình nào, hỏi: "Tỉnh?"
Cố Yến buộc chặc cánh tay, kéo anh lại gần hơn, chôn mặt vào hõm vai anh, trầm giọng nói: "Ngủ với tôi một lát nữa đi."
Giọng của luật sư Cố lúc chưa tỉnh ngủ vừa trầm vừa khàn, mang vẻ lười biếng mà ngày thường hiếm thấy, khiến bên tai Yên Tuy Chi mềm nhũn.
Giáo sư Yên thầm mắng trong lòng: Yêu phi!
Anh vòng tay ra ôm lại, vỗ bả vai rắn chắc của hắn, "Sao hôm nay cậu mệt thế?"
Thật ra hôm qua bọn họ ngủ rất sớm, hôn môi cũng toàn là lưu luyến ôn nhu, không có làm cái gì cả.
Theo lý thuyết không đến nỗi mệt như vậy chứ.
Cố Yến không động, miễn cưỡng nói: "Ừ."
"...Đừng có kề vào lỗ tai tôi nói chuyện." Yên Tuy Chi có ý muốn cứu vãn mình một chút.
Nhưng người nào đó lại không phối hợp, tiếp tục dùng chất giọng vừa trầm vừa khàn nói: "Nửa đêm hôm qua lật lại đống tài liệu của Joe một lần, ngủ hơi trễ..."
Yên Tuy Chi: " Ừ..."
Thật ra thì nói gì cũng không sao nghe vào được.
Anh nhịn một hồi, cuối cùng vẫn phải rụt về sau, bịt tai tức giận nói: "Bạn học Cố, cậu cố ý đúng không?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận