Cho dù là có cố ý hay không, chắc chắn đã không có cách nào tâm bình khí hòa mà ngủ tiếp được rồi.
Thật ra Yên Tuy Chi cũng có lòng nằm một lát với Cố Yến, có điều bị chọc đến mức không yên.
Tâm trạng anh không yên, dĩ nhiên Cố Yến cũng không yên ổn được.
Vì có thể để cho Cố Yến ngủ thêm một lát nữa, Yên Tuy Chi lôi ra một lý do: "Buông ra trước, để tôi đi ăn hai miếng đồ ăn sáng đã chứ, dậy sớm tụt huyết áp, nếu ầm ĩ nữa lại phải gọi bác sĩ, có phải quá khó coi không?"
Thật ra thì đây cũng không được tính là lý do, dẫu sao đúng là anh có tật xấu này thật.
Dĩ nhiên Cố Yến cũng biết điểm này, vì mỗi sáng sớm thức dậy rửa mặt, sắc mặt Yên Tuy Chi đều rất tái nhợt, giống như từ lúc đứng dậy khỏi giường đã rút hết huyết dịch trong người anh đi vậy.
Có lúc Cố Yến còn lo anh đứng không vững.
Lúc này mặc dù từ bên tai đến cổ Yên Tuy Chi đều đỏ rực, nhưng hiển nhiên là bị trêu chọc ra, trong lòng luật sư Cố hiểu rất rõ.
Yên Tuy Chi chắc chắn mình giao lý do này ra sẽ được phê chuẩn 100%.
Nhưng khi Cố Yến rút tay ra thật, vị hôn quân này lại cảm thấy có chút tiếc nuối.
"Cậu không được dậy, ngủ tiếp, lát nữa tôi về." Hôn quân sờ lương tâm, đè chút tiếc nuối chưa thỏa mãn kia xuống, cho yêu phi đang thiếu ngủ rõ ràng kia một đạo thánh chỉ, mình thì lê dép đi rửa mặt.
Trong lòng anh đã sớm tính toán tốt rồi, Cố Yến quậy thì quậy, nhưng đúng là mệt thật.
Đến khi anh rửa mặt xong, ăn thêm một chút gì đó, lại đi một vòng, lúc trở lại Cố Yến đã ngủ.
Sau đó anh lặng lẽ lên giường, nằm cùng hắn một lát nữa.
Buổi sáng này đối với anh mà nói là cực kì thoải mái.
Phòng khách rộng lớn bên ngoài rất yên tĩnh, rèm cửa sổ chỉ kéo xuống một nửa, gió lớn bị ngăn cách ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng sẽ cuốn đến những trận mưa không biết rơi từ lúc nào, nện đùng đùng trên mặt kính, từng trận lại từng trận.
Sắc trời âm u, đồng hồ trên tường hiện lên 6 giờ.
Trên bàn kính cạnh ghế sô pha còn có cốc nước của Joe và Kha Cẩn, hai người họ cũng đã vào phòng, lúc này vẫn chưa có động tĩnh gì, hiển nhiên vẫn đang ngủ say.
Yên Tuy Chi không bật đèn, thuận tay đặt hai cái cốc kia vào máy khử trùng, lúc này mới mở tủ lạnh ra.
Trong phòng có một cái tủ lạnh rất to, quản gia sẽ cho người thay đồ ngày hôm trước ra vào lúc dọn dẹp phòng, sau đó lấp đầy nó bằng đồ mới.
Đồ uống, trái cây, bánh ngọt vân vân, căn bản đều có thể tìm được vài món ăn được yêu thích trong này.
Yên Tuy Chi nhìn ra ngoài cửa sổ, theo bản năng đưa tay về phía một chai thủy tinh trong đó.
Đó là một loại rượu gin anh khá thích, khẩu vị rất vừa vặn, mang theo một chút vị đậu khấu nhàn nhạt, anh không hay uống lắm, thỉnh thoảng cũng chỉ uống gần nửa ly.
Trong tủ lạnh còn đặt một thùng đá cục nhỏ để phối hợp với rượu, còn có chanh vàng đã được cắt lát sẵn.
Anh rót một ly nhỏ, thả vài cục đá và lát chanh vào, đột nhiên trong đầu lại hiện ra vẻ mặt lạnh lùng của Cố Yến.
"..."
Anh liền đặt ly xuống theo phản xạ.
Yên Tuy Chi chống bàn ăn sửng sốt một hồi, sau đó mới bật cười.
"Đáng tiếc..."
Anh lầu bầu một câu, đặt ly rượu sang một bên, lại lấy dâu tây từ trong tủ lạnh ra.
Dâu tây không có nhiều lắm, chỉ tầm 12-13 quả, màu sắc rực rỡ, xếp hàng chỉnh tề trong khay thủy tinh, mang theo một mùi thơm tươi mới, khiến người ta thấy mà thèm.
Yên Tuy Chi ăn mấy quả, bê khay thủy tinh vào phòng ngủ.
Trên giường lớn trống trơn, chỉ để lại nếp nhăn của người vừa mới ngủ.
Nhưng trong phòng tắm lại truyền đến tiếng nước chảy ào ào.
Yên Tuy Chi đi theo tiếng, phát hiện Cố Yến đã rửa mặt xong, vừa mới tắt vòi.
Trên mắt hắn vẫn còn dính nước, đường nét khuôn mặt càng thêm sắc sảo, cực kì anh tuấn.
Mí mắt hắn rất mỏng, lúc ngước mắt lên luôn có vẻ lãnh đạm và cấm dục.
Rõ ràng người này có khuôn mặt bạc tình, nhưng lại tâm sâu ý nặng hơn bất kì ai.
"Không phải đã nói không cho phép cậu dậy sao? Kháng chỉ là bị chém đầu đó." Yên Tuy Chi bước lên bục, đi tới bên cạnh hắn.
"Chế độ đế quốc đã chết rất lâu rồi." Luật sư Cố không cho hôn quân chút mặt mũi nào, hắn lấy giấy sát khuẩn ra lau tay, cau mày nhìn cái khay trong tay hôn quân: "Sao lại ăn đồ lạnh?"
"Ăn một chút, không lạnh lắm." Yên Tuy Chi chọn một quả chặn miệng hắn lại, "Ăn hai quả cho ngọt miệng rồi về ngủ tiếp đi."
Cố Yến rũ mắt nhìn anh, trong giọng còn có chút lười biếng, "Lý do."
"Giục cậu ngủ còn phải có lý do?"
"Ừ."
"Lúc này mới 6 giờ, ngày gió lớn, bên ngoài ngay cả một bóng quỷ cũng không có, chắc hai người ở cửa đối diện vẫn còn đang nằm mơ."
Hai người cách rất gần, giọng nói không cao, còn đều mang một chút khàn khàn chưa tiêu vì phải dậy sớm.
Cố Yến dùng ngón tay vuốt ve môi anh, ánh mắt dừng một lát, nghiêng đầu hôn lên, sau đó hơi tránh ra một đoạn ngắn, thấp giọng nói trong hô hấp giao nhau: "Không có sức thuyết phục lắm."
Lúc nói chuyện, hô hấp của hắn sẽ quét qua môi Yên Tuy Chi, vô tình đụng chạm lúc răng môi hé mở, rồi lại tách ra.
Vài thứ vất vả lắm mới áp xuống trong buổi sáng lại bỗng chốc thức dậy.
Yên Tuy Chi thở dốc, thấp giọng nói: "Cậu còn muốn nghe lý do gì."
Cố Yến: "Nói một chút coi."
Yên Tuy Chi: "Sao lại biến thành cậu hỏi tôi? Không nhớ ai mới là thầy hử?"
Nói xong lời này, anh đã không chịu được hôn lên trước, dáng vẻ thầy phải làm gương còn chưa kịp bê ra đã tan vỡ trước rồi.
Dây dưa càng sâu, tâm trạng trong lòng lại càng dày đặc, từng tầng tràn lên như nước lớn, đầy đến mức gần như ê ẩm.
Lúc này Yên Tuy Chi mới phát hiện, thật ra mình đã đổi từ thầy trò thành người yêu từ bao giờ, anh là người thích ứng nhanh nhất, là anh dẫn dắt Cố Yến.
Nhưng sự thật lại ngược lại, người thật sự được dắt đi là chính anh.
Là anh chậm rãi nhận ra rằng, rốt cuộc anh thích người trước mặt này đến nhường nào.
Bầu không khí đêm qua quá mức mềm mại, từng tầng tình cảm chất đống, lại nhẹ nhàng khiến người ta sa vào.
Anh cho rằng đó đã là trạng thái đầy đủ nhất, nhưng lúc này, anh mới bất tri bất giác ý thức được, những tình cảm kia căn bản không bị trút bỏ đi, chúng vẫn luôn chất đống ở đó, đang đợi một cánh cửa để thoải mái biểu đạt ra ngoài.
...
Hô hấp gấp gáp phả lên vách tường, lại va vào cánh cửa kính đã khép lại từ bao giờ, trùng trùng vọng về, lấp đầy khu vực bồn rửa tay.
Yên Tuy Chi ngồi trên bồn sứ, đôi mắt ướt nhẹp, mặt kính đã bị bao trùm bởi một tầng hơi nước từ bao giờ, anh tì gáy lên trên đó, mái tóc đen xõa ra những dấu vết hỗn loạn trong hơi nước.
Một tay anh nắm lấy cánh tay Cố Yến, một cái tay khác bám vào mép bồn sứ.
Vấn đề trước đó mới thuận miệng hỏi ra, bây giờ đã lấy được câu trả lời.
Cố Yến đè lên, hôn dọc theo cần cổ đỏ rực của anh, lúc hôn đến rái tai, hắn mới khàn giọng nói: "Tôi không quên, thầy là thầy của tôi."
Yên Tuy Chi bỗng nhiên nặng nề thở hổn hển, ngón tay đang bám lên bồn sứ trượt một cái, rơi xuống khay thủy tinh.
Lại bởi vì động tác sau đó mà phải ngẩng đầu lên, ngón tay theo bản năng siết chặt.
Mùi vị ngọt ngào của dâu tây tản ra trong nháy mắt, nước bắn tung tóe, chảy xuống theo kẽ ngón tay anh, cảm giác hơi dinh dính.
Yên Tuy Chi khẽ nhíu mày lại.
Tật xấu rửa tay hình thành từ khi nào, anh đã không nhớ rõ.
25 tuổi, anh từ bỏ cơn nghiện lặn ngụp, 27 tuổi gặp phải vụ án chữa bệnh, chắc là ở trước hoặc sau đó.
Có một ngày trong quá trình rửa tay, anh đột nhiên cảm thấy đau nhói như bị kim châm, phát hiện đầu ngón tay đã xuất hiện vết thương bởi vì bị kì cọ quá nhiều.
Nhỏ bé, tầng tầng lớp lớp, và đang chảy máu.
Nhưng anh chỉ liếc qua một cái, rồi lại tiếp tục rửa sạch những vết máu, dán lên đó một lớp băng cá nhân, sau đó cực kì bình thản lấy máy thông minh ra hẹn gặp bác sĩ tâm lý.
Bác sĩ tâm lý nói sở dĩ hình thành thói quen này, là bởi vì anh yêu cầu bản thân mình quá mức nghiêm khắc, thỉnh thoảng sẽ làm ra chuyện phá quy tắc, sinh ra những suy nghĩ phá quy tắc, hoặc là không thể nghiêm túc thực hiện một lời cam kết, thì sẽ sinh ra tâm trạng tự chán ghét.
Bác sĩ nói, thói quen này có thể từ từ thay đổi, tuần tự tiến dần, mấy tháng hoặc là nửa năm.
Quan trọng nhất là phải trừ tận gốc.
Yên Tuy Chi nghe xong thì từ chối cho ý kiến, nói cám ơn rồi rời đi, sau chuyện này mới tặng cho bác sĩ tâm lý một chai rượu gin tốt nhất Decama.
Sau đó anh thay nước rửa tay, giấy trừ khuẩn, một hộp băng cá nhân, dùng hết hộp băng cá nhân đó trong một tuần, cưỡng bách giảm tần số rửa tay xuống còn 1/3.
Giống như cơn nghiện lặn ngụp ban đầu vậy.
Nhưng có đôi lời bác sĩ tâm lý nói rất đúng, loại chuyện này quan trọng nhất vẫn là phải trừ tận góc.
Bản tính khó đổi, sẽ không có cách nào từ bỏ hoàn toàn.
Anh thở hổn hển, ánh mắt rời rạc nhìn ngón tay mình, bừng tỉnh trở lại ngày phát hiện ra thói quen này, sau khi máu bị pha loãng trông cũng giống vậy.
Chỉ là anh còn chưa kịp mở vòi nước, đã có người bắt lấy bàn tay anh.
"Không bẩn." Cố Yến thấp giọng nói.
Hắn hôn từ kẽ ngón tay đến đầu ngón tay, nước dâu màu đỏ dính lên đôi môi hắn.
Yên Tuy Chi mờ mịt nhìn hắn, cảm giác ngón tay được hôn lên đã bao phủ hết kí ức ngày hôm đó từng chút một, sau đó anh bỗng nhiên không nhớ nổi cảnh tượng ngày đó nữa, chỉ có thể nhớ tới khuôn mặt hơi nghiêng của Cố Yến.
Anh nhìn Cố Yến một lúc lâu, sau đó hôn lên nước dâu trên môi hắn, thấp giọng than thở: "Tôi biết tại sao mình lại luôn gặp nhiều chuyện phiền toái như vậy rồi..."
"Không góp đủ may mắn, làm sao lừa được người tốt như này chứ."
...
Ngoài nhà vẫn là mưa to gió lớn.
Cố Yến luôn mồm muốn rời giường cuối cùng đã lấy được một lý do có sức thuyết phục, đàng hoàng tựa vào đầu giường, bởi vì Yên Tuy Chi đang lười biếng gối lên bả vai hắn, căn bản không để cho hắn lộn xộn.
"Tôi thấy được ly rượu này trong phòng khách." Trong tay Cố Yến đang cầm ly rượu Yên Tuy Chi vừa rót, "Giải thích một chút đi thầy Yên?"
Yên Tuy Chi vừa nghe hắn gọi thầy, liền nhớ lại mấy việc quấy rối vừa rồi...
Khay thủy tinh bừa bộn dâu tây, mặt kính bừa bộn, bồn rửa tay phải dọn dẹp lần nữa đều có thể làm chứng.
Đương nhiên đã bị anh hủy thi diệt tích.
"Đừng gọi tôi." Yên Tuy Chi sờ cổ, đè màu đỏ như máu đang muốn nổi lên xuống, lười biếng nói: "Ai biết cái ly này ở đâu ra, không chừng là Joe mộng du đấy? Dù sao không phải tôi rót.".