Luật Sư Hạng Nhất


Edit: Bonnie/Reup là cờ hó
Bước chân lên tầng của Joe lập tức dừng lại, đứng trên cầu thang giữa tầng một và tầng hai, ngẩng đầu nhìn cha mình.
Hai cha con này giằng co nhiều năm, đã sớm hình thành phản xạ có điều kiện.
Một người theo thói quen trưng ra bản mặt như quan tài, một người khác thì hất cằm lên theo thói quen.
Bầu không khí trở nên giương cung bạt kiếm, như mũi kim trong nháy mắt.
Loại không khí đối chọi gay gắt này là một chuyện rất bình thường với một đám luật sư, vẻ mặt ai nấy đều rất tự nhiên, chỉ khổ hai vị trợ lý dẫn đường.
Bọn họ ở lại biệt thự là vì xử lý một chút chuyện vụn vặt, không nghĩ tới lại gặp phải hai cha con chọi gà, lúc này liền hóp bụng thu mình thành trang giấy dán trên lan can cầu thang, cố gắng giảm cảm giác tồn tại xuống.
“Lão cái gì?” Dvor Eweth đưa tay đỡ kính, từ trên cao nhìn xuống đánh giá Joe một phen, “Nói tiếp đi, ta nghe một chút xem.”
Ông ta đã sớm thay bộ đồ thể thao để cho đám phóng viên xem ra rồi, đang mặc áo sơmi quần tây.
Mặc dù là cha con, Eweth tiên sinh và Joe lại hoàn toàn khác nhau.
Trên mặt tiểu thiếu gia luôn viết đầy những chữ to, tất cả tâm trạng chuyển động trên mặt như hiển thị trên màn hình, vui hay không vui, thích hay không thích, phiền chán hay là thấp thỏm, căn bản không cần đoán, vừa nhìn liền biết.
Nhưng khi Eweth tiên sinh dùng đôi mắt màu xanh xám lẳng lặng mà nhìn bọn họ, không ai biết trong lòng ông ta đang nghĩ như thế nào, dự định làm cái gì, có hoan nghênh bọn họ hay không.
“Con đã nói rồi, hôm nay tên đần này không đến đây để chọc giận cha.” Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng.
Younis đi ra từ hành lang tầng hai, rõ ràng đi dép lê lông nhung, nhưng vẫn cố tình giẫm mạnh để tạo khí thế.
Nhưng khi tới gần Dvor Eweth, khí thế của cô lại thu về trong phút chốc, xông đến ra hiệu cho bọn Joe, dùng khẩu hình nói: “Chị đánh phủ đầu cho mấy đứa.”
Younis đàng hoàng như thế rất khó gặp, lại khiến Joe càng căng thẳng hơn.
Đánh phủ đầu?
Kết quả thế nào?
Là tốt hay là xấu?
Nhưng lúc này hắn ta cũng không quan tâm quá nhiều, đã đến đây rồi, cũng không đến mức quay đầu đi chứ.

Hắn nhận được ánh mắt của Younis, nói với Eweth: “Hôm nay không cãi nhau, mà muốn hỏi cha một vài chuyện.”
Eweth tiên sinh nhẹ nhàng gật đầu, chỉ từ trên nét mặt không nhìn ra ông ta có suy nghĩ gì với câu nói này.
Ông ta chỉnh lại ống tay áo, không trả lời Joe, mà nói với một người trợ lý: “Cất hết những thứ có thể di chuyển được trong sân đi.”
Trợ lý sững sờ: “Hả?”
Eweth không mặn không nhạt nói: “Miễn cho lát nữa bị nát hết.”
Trợ lý: “…”
Joe: “…”
Lúc này Eweth mới nhìn về phía hắn ta, “Nếu ta nhớ không nhầm, lần trước lúc con nói như vậy, kết quả chính là làm ta tổn thất hai cái giá bút thủy tinh, lần khác là một cái gạt tàn thuốc.”
Joe: “…”
Ngay lúc hắn ta nghĩ lão hồ ly muốn mượn đề tài này để nói tiếp, Eweth đã nghiêng người sang một bên.
Đây là có ý đến bọn họ lên tầng.
Joe ngậm miệng lại, từ từ lên tầng.
Dvor Eweth trực tiếp lướt qua Joe, lên tiếng chào hỏi với Laura, lại vỗ vỗ bả vai Cố Yến, ánh mắt rơi trên người Yên Tuy Chi, hỏi: “Cậu thanh niên trẻ tuổi đẹp trai này là?”
Younis còn không biết thân phận của Yên Tuy Chi.
Nhưng nhìn tình hình bây giờ, hình như Dvor Eweth cũng không biết, nhưng tâm tư của lão hồ ly thực sự rất khó đoán, không biết thực hư thế nào.
Cố Yến hơi cân nhắc một chút, nói: “Tạm thời ngài có thể coi cậu ấy là thực tập sinh của tôi, họ Nguyễn.”
Dvor Eweth lộ ra vẻ mặt giật mình, nhẹ nhàng gật đầu, lịch sự vươn tay với Yên Tuy Chi: “Đã từng được nghe, tôi từng xem một đoạn biện hộ ở hành tinh Thiên Cầm kia rồi.”
Nhân lúc sự chú ý của lão hồ ly không ở trên người mình, Joe cau mày thấp giọng hỏi Younis: “Chị nói với lão bao nhiêu rồi? Lão có phản ứng gì? Có hy vọng không?”
Younis nhìn thoáng qua cha mình, khoát tay với thằng em ngốc.
“Khoát tay là có ý gì?” Joe nói: “Đừng đùa? Hay là không có vấn đề gì?”
“Là không biết.” Younis nhỏ giọng nói: “Không có phản ứng gì, chỉ gật đầu một cái, không hề nói gì.”
Vừa nói xong, cô liền yên lặng ngậm miệng.

Bởi vì Eweth đã xoay người lại, đi về hướng sân thượng trước, những người khác lần lượt đi theo sau ông ta.
Trên sân thượng biệt thự có một bộ ghế sô pha để tiếp khách, trên bàn trà còn đặt một cốc cà phê và một phần trà chiều, nghĩ cũng biết là ai đã dùng qua.
Nhìn ra được, Eweth không để ý lắm với trung tâm trị liệu lây nhiễm của nhà Manson, nhìn qua giống một tiền bối rất rộng rãi.
Trợ lý vội vàng thu dọn mấy thứ kia đi, còn rất có mắt đóng cửa kính lại cho bọn họ.
Eweth ngồi xuống một cái ghế, đưa tay ra: “Cứ ngồi thoải mái đi.”
Đây là đãi ngộ mà Joe chưa bao giờ có khi đến một mình, bởi vậy mà tiểu thiếu gia có một chút hy vọng, hắn ta liếc mắt ra hiệu cho Younis một cái, vừa ngồi xuống đã nói: “Con không lằng nhằng nữa, trực tiếp —”
Dvor Eweth lại đưa tay lên ý bảo tạm dừng, nói: “Trước tiên hãy cho ta một lý do để bỏ thời gian nghe con nói đi.”
Joe: “…”
Tiểu thiếu gia trừng mắt nhìn Younis, vẻ mặt “Chị thấy đó, lần này không phải em gây sự, mà là lão gây sự”.
Younis yên lặng đỡ trán.
Joe hít sâu một hơi, tiện tay chỉ ra xa, “Phóng viên của nửa Liên Minh đều đang ở ngoài cửa chờ túm được ba, ba sẽ ra đó cho họ tóm được? Nếu đã diễn xong rồi, ba còn có kiên nhẫn đi trả lời họ sao?”
Hắn lại thuận tay chỉ một căn phòng nào đó trong biệt thự, “Chắc chắn quang não trong văn phòng của ba vẫn còn bật đi? Video hội nghị và một đống tên ngốc làm như trời sắp sập đuổi theo hỏi ba phải làm sao bây giờ, ba còn có hứng thú để ý đến họ?”
“Không ra cửa được, không muốn vào văn phòng, trà chiều đã uống hết, bây giờ ba vốn đang nhàn rỗi, nghe bọn con nói chuyện còn cần sắp xếp thời gian?” Joe thiếu gia không sợ chết nói xong một câu cuối cùng, cực kì mạnh mẽ.
Younis che mặt, đồng thời đưa tay cầm lấy cái gạt tàn thuốc trên bàn trà, lặng lẽ chuyển đến trước mặt mình.
Dvor Eweth liếc qua chỗ cô, duỗi tay về phía cái gạt tàn thuốc, dáng vẻ như sắp cầm lên đến nơi.
Một cái chớp mắt kia, Joe thiếu gia gần như dùng khuỷu tay che mặt theo phản xạ có điều kiện.
Mọi người: “…”
Nhưng mà Eweth chỉ cầm gạt tàn đặt lại chỗ cũ.
Thủy tinh và đá cẩm thạch chạm nhau phát ra tiếng vang, Joe nghe tiếng thì sững sờ, thả tay xuống nhìn về phía Eweth.
“Lý do này miễn cưỡng có thể chấp nhận được.” Eweth nói, lườm Joe một cái, không mặn không nhạt nói: “Cuối cùng vẫn không thiếu thông minh đến mức không có thuốc chữa.”
Joe giống như đang nghe chuyện nghìn lẻ một đêm, vốn dĩ hắn ta cho rằng mình nói xong sẽ bị đá ra khỏi biệt thự chứ.
Nhưng mà…
Hắn ta nhìn thoáng qua chỗ bọn Cố Yến, che miệng dùng khẩu hình nói: “Điềm tốt.”
Cố Yến chỉ hơi nhíu mày lại, Yên Tuy Chi thì cười một tiếng cổ vũ.

Còn Laura, Laura hoàn toàn cùng một chiến tuyến với hắn, nắm chặt tay cổ động.
Joe tiểu thiếu gia lập tức thấy cực kì tự tin.
“Con không biết Younis đã nói bao nhiêu với ba rồi, nhưng con cứ dựa theo logic của con mà nói vậy.” Joe vuốt nhẹ bàn tay, chọn một câu mở đầu, “Trước đó bọn con có tiếp xúc với tài liệu mấy vụ án cũ — “
Cho hắn ta một trăm lá gan, hắn ta cũng không dám nói là đang cố gắng điều tra.
Càng quan trọng hơn là, hôm nay lão hồ ly khó có được chút tình người, mà hắn ta cũng mang theo cảm xúc muốn giải trừ hiểu lầm, không muốn ngay từ đầu đã bị hủy đi mất.
Cho nên hắn nói xong, lại cường điệu một câu: “Bởi vì một sự trùng hợp nào đó mà được tiếp xúc với nó.”
Dvor Eweth cười hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, không nể mặt mũi vạch trần: “Phí hết tâm tư điều tra, tiếp tục.”
Joe: “…”
“Trùng hợp điều tra được.” Joe giãy giụa một hồi, lại nói: “Những bản án đó đã qua gần ba mươi năm, dính dáng đến đủ loại người, thương nhân, giáo sư, bác sĩ vân vân, cái chết của bọn họ lúc trước đều bị nhận định là bình thường, nhưng sau mấy chục năm, bây giờ liên hệ trước sau lại thấy có rất nhiều vấn đề và sự trùng hợp.

Bọn con tìm được một… người có mặt từ đầu đến cuối, hẳn là một kẻ kiểu như kẻ dọn đường, mà kẻ này lại có rất nhiều liên quan đến nhà Manson.”
Dvor Eweth bình tĩnh nghe, nhìn không ra ông ta đang kinh ngạc, đang bất ngờ, hay là đã sớm rõ mấy thứ này như lòng bàn tay rồi.
Joe nhìn thoáng qua ông ta, liếm môi, lại nói: “Những người kia hoặc nhiều hoặc ít đều từng xuất hiện trong buổi tụ họp của nhà Manson, nhưng lại không chỉ có liên quan với một nhà Manson.

Bọn con… con cũng từng cho rằng có quan hệ với nhà chúng ta, với ba.”
Dvor Eweth hơi cau mày, nhưng đây chính là phản ứng rõ ràng nhất của ông ta.

Mà ông ta vẫn rũ mắt, khiến người khác không thể xác định được phản ứng này của ông ta có nghĩa là gì.
“Con đã nhờ rất nhiều người, thuận đường tra xét nhiều thứ, đều rất vụn vặt, càng ngày càng có nhiều điều liên quan đến nó, như mỏ thuốc, hay lây nhiễm… Gần đây, việc nhà Manson bắt đầu tiến quân vào ngành y học cũng rất có vấn đề, thậm chí bây giờ còn liên quan đến cả Kha Cẩn.

Càng nhiều thứ càng khiến người ta đau đầu.” Joe nói, “Nói thật, bây giờ bọn con giống như đang thu thập một đống mảnh ghép, có rất nhiều bộ phận, nhưng lại thiếu phần trung tâm, cho nên không có cách nào ghép lại được cả.”
Hắn ta nói xong, giương mắt nhìn về phía Dvor Eweth, “Nhưng bây giờ bọn con đã tìm được một nhân vật mấu chốt, chắc hẳn người đó sẽ biết những điều bọn con còn thiếu…”
Joe nói, mở máy thông minh, lấy ra rất nhiều thứ từ bên trong, mở ra toàn bộ, đặt từng thứ một trước mặt Dvor Eweth—
“Thư cảm ơn của chính phủ Tửu Thành.”
“Thư thu nhận.”
“Báo cáo cải thiện cơ sở vật chất ở Tửu Thành.”
“Tài liệu khoản quyên góp bị lạm dụng.”
“Tài liệu thanh lý nhân viên chính phủ Tửu Thành.”
“Tài liệu tập đoàn dừng việc quyên tặng.”
“Còn có thông tin mà lão viện trưởng viện mồ côi gửi cho bọn con nữa, ông ấy nói việc thanh lý ở Tửu Thành, kể cả Decama đều là kết quả thúc đẩy của một tập đoàn.”
“Đây là chữ ký của hai người bắt tay tạo ra tập đoàn đó.”
Joe ngừng một chút, đẩy số liệu kết quả cuối cùng đến trước mặt Dvor Eweth: “Đây là kết quả so sánh bút tích, ba và một vị trong tập đoàn đó, độ tương tự của bút tích gần đến 100%.”
Lần này cuối cùng Dvor Eweth không thể không phản ứng lại nữa.
Ông ta rũ mắt, ánh mắt đảo qua những tài liệu điện tử kia, cuối cùng rơi vào phần tài liệu có hai chữ ký, từ đầu đến cuối không nói gì.
Joe không có ý thúc giục, nín thở chờ đợi.
Qua một lúc lâu như một thế kỷ, rốt cuộc Dvor Eweth cũng thu mắt về, nhìn về phía Joe: “Cho nên?”
“Cái gì…” Joe sửng sốt, hắn ta không nghĩ tới thế mà lão hồ ly lại có phản ứng này, có chút trở tay không kịp, “Cho nên cái gì? Cho nên bọn con muốn biết ngọn nguồn mọi chuyện.”
Ánh mắt của Dvor Eweth chuyển từ trên người Joe, đảo qua Kha Cẩn, Cố Yến, Laura, cuối cùng rơi lên trên người Yên Tuy Chi, lại lạnh nhạt thu về, “Con vì cái này mà lôi kéo một đám trẻ đứng đắn đến giúp con tăng thêm lòng dũng cảm?”
Joe: “???”
Dvor Eweth dùng ngón tay di chuyển toàn bộ giao diện trước mặt, giống như đang thưởng thức: “Nói ra ngọn nguồn mọi chuyện với con thì có chỗ tốt gì với ta? Hoặc có thể nói là có ích gì với chuyện này? Những thứ con tra được ta gần như biết hết rồi, tin tức con có ta cũng có, con không bổ sung thêm được bất cứ thứ gì mới mẻ, mà ta lại phải chia sẻ với con, còn phải lúc nào cũng cần quan tâm đẻ tránh việc con thiếu thông minh làm lộ ra ngoài.

Con nói cho ta xem, tại sao ta phải nói cho con biết? Cho ta một lý do đáng giá đi.”
Đúng vậy, làm sao một thương nhân có thể làm loại giao dịch rõ ràng là không công bằng này chứ?
Có làm cũng không phải là lão hồ ly.
Lý trí của Joe nói cho hắn ta biết như thế… Nhưng mặt hắn ta vẫn đỏ lên, đỏ từ cổ đến hai má.
Tức giận.
Thậm chí hắn ta không rõ ràng mình tức giận vì cái gì, nhưng loại cảm giác buồn bực này vẫn cuốn hắn ta vào.
Đến khi hắn ta chậm rãi phản ứng lại từ trong sự tức giận kia, hắn ta đã đứng lên, một tay vịn cửa kính sân thượng, giống như muốn mở cửa đi ra.
Younis chớp mắt với hắn ta: “Đến chỗ chị dùng trà chiều trước đã, chị chưa ăn gì đã đến đây rồi.

Cái khác để nói sau.”
Cô vừa nói vừa đẩy bả vai Joe, chắc là sợ bọn họ ầm ĩ trên sân thượng.
Laura và Kha Cẩn cũng đứng lên, muốn đi theo ra ngoài cửa.
Sau lưng bọn họ, Dvor Eweth vẫn ngồi ở chỗ đó, giống như còn đang hưởng thụ gió nhẹ trên sân thượng.
Điều bất ngờ là, ở đối diện ông ta, cũng có hai người không đứng dậy, vẫn ngồi yên như núi.
Dvor Eweth tựa trên ghế sô pha, ung dung đánh giá đối phương một hồi, không nhanh không chậm mở miệng hỏi: “Bọn họ đều đi cả rồi, sao hai người còn không đi?”
Mấy người đang muốn mở cửa nghe vậy cũng dừng bước chân lại, quay đầu nhìn qua.
Yên Tuy Chi bình tĩnh cười một tiếng với ông ta, với thân phận thực tập sinh, anh cũng không vội mở miệng.
Huống hồ, có vị Cố tiên sinh luôn có thể giúp anh nói ra vào những lúc thích hợp mà.
Ánh mắt của Dvor Eweth rơi trên người Cố Yến.
Cố Yến bình tĩnh nói: “Bởi vì ngài hy vọng thực tập sinh của tôi ở lại, đương nhiên chúng tôi không thể từ chối rồi.”
“Ồ? Tôi nói như vậy bao giờ?”
“Rất rõ ràng, cho nên không cần nói.”
Dvor Eweth nheo đôi mắt màu xanh xám sau cặp kính lại, hồi lâu sau, ông ta bỗng nhiên cười một tiếng, nói với bọn họ: “Vào phòng làm việc của tôi đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui