Luật Sư Hạng Nhất


Edit: Bonnie/Reup là cờ hó
Yên Tuy Chi ngủ cũng không yên ổn, từ đầu đến cuối vẫn hơi nhíu mày, thỉnh thoảng sẽ giãn ra bởi vì ánh đèn lướt qua ngoài xe.
Cố Yến vốn muốn chỉnh tối cửa sổ bên anh lại, để ngăn cách ánh đèn, nhưng sau khi chú ý tới chi tiết này liền đổi ý.
Lúc xe bay vút qua đại lộ Bạch Ưng, Yên Tuy Chi tỉnh lại, hơi mở mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, “Đến đâu rồi?”
Có thể là bởi vì cơ thể không thoải mái, cách anh nói chuyện có chút lười nhác, giọng nói trầm thấp, mang theo vẻ buồn ngủ mơ hồ, dường như rất mệt mỏi.
Đây cũng là phần độc nhất của Yên Tuy Chi, chỉ có người thân thiết nhất mới có thể nhìn thấy, nhưng Cố Yến lại tình nguyện càng ít thấy điều này càng tốt.
“Vẫn đang trên đường.” Cố Yến thấp giọng hỏi: “Còn đau không?”
“Tốt hơn nhiều rồi.” Yên Tuy Chi nhìn chăn bông trên người không biết có từ bao giờ, kéo chăn lên đến cằm, lại miễn cưỡng nhìn thoáng qua cửa sổ, hỏi: “Đang đi đâu thế?”
Cố Yến: “Về nhà.”
Yên Tuy Chi tức giận nói, “Học gạt người từ đâu vậy… cho dù tôi có là dân mù đường, vẫn phải biết con đường mỗi ngày phải đi qua… Muốn về hoa viên trong thành, căn bản sẽ không đi qua con đường này.
Giọng của anh không cao, ở giữa mỗi câu nói sẽ có một khoảng cách ngắn, nhưng từ tốc độ nói đã có thể đoán được, cơn đau đầu và đau dạ dày cũng không hề giảm đi bao nhiêu.
Cố Yến cúi đầu dán lên trán anh thử nhiệt độ, lúc này mới trầm giọng thừa nhận: “Đi bệnh viện.”
“Đi bệnh viện làm gì?” Yên Tuy Chi mặc cho hắn thử nhiệt độ ơ thể, nhưng lại lặng lẽ vươn ngón tay ra từ trong chăn, có ý muốn đổi lại điểm đến trên màn hình điều khiển, “Không đi.

Có bệnh tật gì đâu chứ — chậc, cậu đừng cản tay tôi.”
Đầu ngón tay anh còn chưa chạm vào màn hình, đã bị Cố Yến chặn nửa đường, nắm lấy nhét vào trong chăn.
“Thật sự không đau, rất ổn.” Yên Tuy Chi ngước mắt nhìn hắn, giọng điệu rất bất đắc dĩ.
“Lời này của thầy không hề có chút uy tín nào đối với tôi cả, chuyện gạt người cũng là học từ thầy, đừng phí sức.” Cố Yến không hề khách khí bác bỏ yêu cầu vô lý của anh.
“…”
Yên Tuy Chi há hốc mồm, muốn dùng câu lang băm “ngủ có thể trị được tất cả” để ngụy biện, nhưng Cố Yến đã mở màn hình máy thông minh ra, lấy mấy trang giao diện cho anh nhìn, thản nhiên nói: “Nếu cứ kiên trì không đi, thì hãy ký vào cái này.”
“Cái gì?” Yên Tuy Chi mở to mắt.
“Hiệp nghị bình đẳng.” Cố Yên nói, “Nếu như về sau cơ thể tôi không thoải mái, không muốn đi bệnh viện, nếu thầy có thể không bắt tôi đi thật, tôi sẽ cân nhắc chuyển điểm đến thành về nhà.”
Yên Tuy Chi: “…”
Anh im lặng một lát, bất đắc dĩ nói: “Đúng là rất biết uy hiếp, sao cậu còn chuẩn bị sẵn cái thứ này thế?”
Cố Yến: “Bởi vì biết thầy là loại người gì, để phòng nhỡ may.”
Yên Tuy Chi hoàn toàn chịu thua, yên lặng nằm trên ghế.
Xe bay vượt qua khúc cua trên đại lộ Bạch Ưng, biển cảnh báo lối rẽ có chút chói mắt.
Cố Yến đưa tay che mắt Yên Tuy Chi, giọng nói hơi trầm, “Đừng chống cự nữa, ngủ tiếp một lúc đi, còn hai mươi phút nữa mới đến.”
“Vậy đến Xuân Đằng đi…” Yên Tuy Chi nắm chặt tay của hắn, miễn cưỡng nhắm mắt lại.
“Ừm.”
“Vừa vặn xem Lâm Nguyên có ở đó hay không.”
“Đã liên hệ rồi.”
Yên Tuy Chi hơi cong khóe miệng: “Cậu thật đúng là…”

Số lượng người ở bệnh viện Xuân Đằng xưa nay sẽ không giảm bớt vì là ban đêm, có đôi khi còn bận hơn cả ban ngày, nhưng hôm nay lại khác.
Đại sảnh ở tầng một không nhiều người, nhất là mấy con đường màu xanh mở ra cho người nhiễm bệnh càng trống vắng, so sánh với khoảng thời gian rầm rộ lúc trước, nó có vẻ rất quạnh quẽ.
Bất kỳ một người ngoài cuộc nào nhìn thấy cảnh này, chỉ sợ đều sẽ cảm thấy bệnh viện Xuân Đằng bị đả kích lớn, tình trạng tiêu điều.
“Tới rồi sao?” Lâm Nguyên đúng lúc đi xuyên qua con đường này từ tòa nhà gen đến, vẫy tay với bọn họ, “Vào phòng làm việc của tôi đi.”
Có lẽ hắn ta mới đi ra từ phòng thí nghiệm, bộ dáng vũ trang đầy đủ, chỉ lộ ra một đôi mắt, nếu như không lên tiếng, sẽ rất khó nhận ra.
Lâm Nguyên chào hỏi với bọn họ xong, lại nói với một người cũng trang bị đầy đủ chỉ lộ ra đôi mắt bên cạnh, “Cậu về sớm một chút đi, văn phòng có tôi rồi.

Ngủ một giấc thật tốt, hai ngày này sắc mặt cậu dọa người quá.”
“Ừm.” Người kia lên tiếng, nhìn về phía Yên Tuy Chi và Cố Yến.
Yên Tuy Chi đảo qua đôi mắt lộ ra ngoài của hắn ta, hơi ngừng một chút.
Đôi mắt màu nâu của đối phương khẽ động, gật đầu với bọn họ, xem như chào hỏi.

Tiếp đó lại bình thản thu tầm mắt về, đi về phía phòng thay đồ ở góc đại sảnh, vừa tháo khẩu trang và đồ thí nghiệm bên ngoài của mình xuống.
Lúc hắn ta cởi mũ ra, để lộ một mái tóc xoăn.
Là bác sĩ tóc xoăn – Jacques · White.
“Bác sĩ White đi làm lại rồi?” Yên Tuy Chi hỏi Lâm Nguyên.
“Anh nói Jacques? Đúng, hôm nay mới đến.

Nhưng có vẻ cũng lâu rồi không được nghỉ ngơi tốt, sắc mặt kia kém đến mức ai cũng không nhìn nổi.

Không phải sao, lúc đầu muốn trực ban, lại bị đuổi về.” Lâm Nguyên đánh giá sắc mặt Yên Tuy Chi, hỏi: “Anh sao rồi?”
“Bệnh nhẹ mà thôi, đã không còn cảm giác gì, luật sư Cố kiên trì muốn bắt tôi tới.” Yên Tuy Chi nở nụ cười, giống như sau khi anh ngủ một giấc, đủ loại khó chịu đều biến mất hết vậy.
“Đều không quan trọng.” Yên Tuy Chi chỉ chỉ khóe mắt mình, “Ngược lại là cái này, đến làm phiền cậu tra một chút.”
“Đúng là có thêm một nốt ruổi nhỏ.” Lâm Nguyên nói: “Nhưng mà rất nhạt, không nhìn kỹ còn không nhận ra.

Đi thôi, lên trên tầng kiểm tra.”
Hắn ta vừa nói vừa nháy mắt với Cố Yến.”Yên tâm, đau dạ dày và đau đầu cũng sẽ được kiểm tra luôn, không nghe anh ta đâu.”
Cố Yến gật đầu.
Yên Tuy Chi: “…”
Lâm Nguyên hiểu rất rõ về tình hình cơ thể Yên Tuy Chi, lúc kiểm tra biết nên tập trung vào đâu, cho nên không tốn nhiều thời gian lắm.
Nhưng khi hắn ta cầm kết quả kiểm tra ra, lại nhíu mày nghiên cứu thật lâu.
“Sao vậy?” Cố Yến có chút lo lắng.
“Chờ một chút.” Lâm Nguyên vẫy tay với bọn họ, “Vào phòng thí nghiệm của tôi đi, dùng thiết bị khác kiểm tra lại.”
“Thiết bị gì?”
“Lúc trước bệnh viện chúng tôi mới nhập về thiết bị kiểm tra gen mới nhất.” Lâm Nguyên nói, “Chuyên dùng trong phòng thí nghiệm, dùng để nghiên cứu, còn chưa phổ biến ra bên ngoài.

Đương nhiên, tình huống bình thường cũng không cần dùng cách phức tạp như vậy.”
Hắn ta bảo hai người mặc đồ thí nghiệm, dẫn họ đi qua bốn cánh cửa mật mã, tiến vào một gian phòng thí nghiệm.
Nhiệt độ trong phòng thí nghiệm hơi thấp, một luồng khí lạnh thổi đến trước mặt.

Một bên là các loại bàn thí nghiệm phức tạp, tủ đông lạnh kim loại, một bên khác là khoang thí nghiệm bằng kính.
“Là cái này.” Lâm Nguyên chỉ vào khoang thí nghiệm nói, “Đây chính là cục cưng quý giá do ông chủ đứng đầu Xuân Đằng giám sát thiết kế, vừa mới đưa vào phòng thí nghiệm xong.

Toàn bộ Decama chỉ có hai cái, một cái ở đây, một cái chắc ở tổng bộ.

Ngoại trừ có người quyền hạn, không có mấy ai biết thứ này.”
“Vậy cậu cứ lấy nó ra để kiểm tra cơ thể cho tôi?” Yên Tuy Chi nói, “Không cần xin? Tôi rất lo lắng kiểm tra xong cậu sẽ bị sa thải đấy.”
Lâm Nguyên dở khóc dở cười, lắc lắc máy thông minh, “Tôi lấy đâu ra cái gan to như thế, nửa tiếng trước đã nhận được thông báo của Joe thiếu gia, nói ông chủ lớn có lệnh, hai người được đãi ngộ đặc biệt, dùng thiết bị thoải mái rồi.”
Yên Tuy Chi và Cố Yến liếc nhau, trong lòng tự nhủ lão hồ ly đúng là lão hồ ly, quan tâm đến người khác lại có dự tính trước như thế.
“Vậy tại sao phải dùng thiết bị này?” Yên Tuy Chi hỏi, “Có vấn đề gì khó giải quyết sao?”
“Cũng không phải.” Lâm Nguyên đắn đo một lát, trấn an nói: “Thiết bị kiểm tra này sẽ cho ra kết quả chính xác hơn thiết bị bình thường.

Ví dụ nhé, thiết bị bình thường chỉ có thể kiểm tra ra vẫn còn tồn tại dấu vết sửa đổi gen, anh xem anh từng có một lần sửa đổi lâu dài, bây giờ có một lần sửa đổi ngắn hạn, cả hai đều chưa hết hạn, cho nên thiết bị bình thường sẽ hiển thị anh từng sửa đổi hai lần.

Nhưng mà—”
“Khi sửa đổi gen ngắn hạn của anh đến hạn, hoàn toàn mất hết hiệu lực, dấu vết để lại sẽ dần dần biến mất, một năm hai năm hoặc lâu hơn một chút nữa, gần như sẽ không còn có chút dấu vết nào.

Đến lúc đó lại dùng thiết bị bình thường để kiểm tra, kết quả sẽ thể hiện anh chỉ từng sửa đổi gen một lần, đó chính là cái dài hạn kia.”
Lâm Nguyên chỉ vào khoang thí nghiệm nói: “Cái này lại khác, nó gần như có độ nhạy bén đối với dấu vết gần như bằng 0, cách năm năm mười năm thậm chí một trăm năm, chỉ cần anh ngồi vào, kết quả mãi mãi cũng là từng sửa đổi gen hai lần.

Không chỉ như thế, nó còn có thể nhớ lại và dự đoán.”
Yên Tuy Chi nhớ tới hắn ta đã từng nhắc đến kỹ thuật gen này, chỉ là đang trong giai đoạn thí nghiệm, còn cần một khoảng thời gian nữa mới có thể ổn định.
Lâm Nguyên để Yên Tuy Chi ngồi vào trong khoang, đóng cửa lại.
Hắn ta và Cố Yến sóng vai đứng bên cạnh màn hình hiển thị, cẩn thận điều chỉnh tham số.
Thiết bị kiểm tra này có tốc độ cực nhanh, mười giây sau, trên màn hình dần hiện ra thông tin gen của Yên Tuy Chi.
Thời gian hai lần giải phẫu gen, chú thích về đoạn gen, kết quả sửa đổi, thời gian kéo dài, cùng với đủ loại biến hóa xảy ra trong quá trình…
Tất cả mọi thứ liếc qua là thấy ngay, đến mức Cố Yến không phải người chuyên nghiệp cũng có thể hiểu.
Hắn nhíu mày lại, chỉ vào một đoạn biểu đồ màu đỏ chói mắt bên trong, cùng với thời gian “tiếp tục quấy nhiễu”, hỏi Lâm Nguyên: “Đây là ý gì?”
Lâm Nguyên cẩn thận lấy đoạn biểu đồ màu đỏ kia ra, nhập vào thiết bị phân tích.
“Đây chính là lí do vì sao tôi phải dùng thiết bị này.” Lâm Nguyên nói, “Còn nhớ rõ trước đó tôi từng nói với hai người không? Lần giải phẫu gen đầu tiên của anh ấy có một đoạn gen rất kì quái, nhưng lần trước kiểm tra cũng không đáng kể, lần này lại khác.”
Hắn ta lại chỉ vào thời gian kéo dài nói, “Bình thường mà nói, thời gian kéo dài của giải phẫu gen đã được xác định thì chính là xác định, sẽ không thể thay đổi.

Nhưng hai lần sửa đổi gen của anh ấy bắt đầu quấy nhiễu lẫn nhau, có thể thấy điều này rất rõ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, tôi nghi ngờ là do chịu ảnh hưởng của đoạn gen này, cho nên muốn mượn thiết bị này để phân tích một chút.”
“Kết quả quấy nhiễu lẫn nhau là…”
“Đều rút ngắn.” Lâm Nguyên nói, “Mà vẫn đang tiếp tục rút ngắn.

Nói cách khác, hôm nay đến đo ra là vẫn còn thời gian, có thể sẽ không giống với ngày mai đến đo ra là vẫn còn thời gian, chênh lệch nhiều ít thì phải nhìn xem kết quả quấy nhiễu.”
“Nói cách khác — căn bản không thể xác định thời gian còn hiệu lực?” Cố Yến nhíu chặt lông mày.
“Cậu xem, lần sửa đổi đầu tiên của anh ấy, thời gian còn lại biến thành 21 năm, sửa đổi ngắn hạn lần thứ hai biến thành 8 ngày, một cái co lại theo năm, một cái co lại theo ngày, tốc độ cũng không nhất trí, về sau có tăng tốc hay không…” Lâm Nguyên dừng một chút, “Rất khó nói.”
Lâm Nguyên lại lật một tờ kết quả, chỉ vào mấy hàng trong đó nói, “Nốt ruồi ở khóe mắt anh ấy hiện ra cũng bởi vì điểm đó, sau khi bị quấy nhiễu, biến động thời gian quá tấp nập, dẫn đến một chút biến hóa sẽ xuất hiện sớm.

Cảm giác khó chịu về sinh lý như đau đầu và đau dạ dày, thật ra cũng đến vì nó, tương đương với phản ứng của việc mất đi hiệu quả sửa đổi gen sớm.”
Hắn ta nói, lại nhìn sang chỗ khoang thí nghiệm.
Yên Tuy Chi đeo bịt mắt chắn ánh sáng kiểm tra, vẻ mặt bình tĩnh, giống như không hề khó chịu.
Nhưng bên trên màn hình hiển thị, cấp độ đau đớn do sửa đổi gen hỗn loạn đưa đến lại lóe lên cảnh cáo màu đỏ cam.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui