Luật Sư Hạng Nhất


Edit: Bonnie/Reup là cờ hó
Sáng sớm khu Pháp Vượng đã có sương mù, khắp nơi đều là tối tăm mờ mịt, tầm nhìn rất ngắn.
Đến giờ làm việc, những bóng người lắc lư trong hoa viên thành phố, tiện tay chụp một tấm thì chẳng khác gì Dead Rising(*) phiên bản sương mù.
(*) Tên một trò chơi kinh dị sinh tồn, có zombie
Giáo sư Yên vừa ngồi trên ghế sô pha, vừa chờ Cố Yến lên tầng lấy đồ, vừa chuyển ống kính của máy thông minh chụp lại khung cảnh kinh khủng này.

Lại không cẩn thận chụp được một bóng dáng cao gầy ngoài cửa.

Yên Tuy Chi thu màn hình, lê dép lê đi mở cửa, sau đó liền bị sắc mặt trắng bệch và quầng thâm mắt to đùng ngoài cửa làm cho giật nảy mình.
“Cô Fizz?” Yên Tuy Chi kinh ngạc, “Cô sao vậy? Không khỏe sao?”
“Ừm… bị sốt.” Fizz nói bằng giọng mũi, cô hít mũi một cái, lau trán nói, “Tối hôm qua tôi làm một chuyện ngu xuẩn, trở về quá muộn quá mệt mỏi, lại ngủ trong bồn tắm, sáng nay tỉnh lại liền thành như vậy — Hắt xì…!”
“… Lại?”
Fizz: “Đúng vậy, lại lần nữa.

Trước kia cũng từng phạm sai lầm ngu xuẩn này rồi, nhưng cũng may nửa đêm có thể đông lạnh mà tỉnh, lần này lại ngủ một giấc đến — Hắt xì — sáng.”
Yên Tuy Chi: “…”
Yên Tuy Chi nhìn dáng vẻ lung lay sắp đổ của cô, liền lo lắng nhíu mày lại, “Cô vẫn nên vào ngồi nói đi.”
Fizz yếu ớt khoát tay: “Không được, tôi đến để đi nhờ xe.”
Lúc đang nói chuyện, Cố Yến đi từ trên tầng xuống, chợt nhìn khuôn mặt như ẩn như hiện trong đám sương mù dày đặc ngoài cửa, suýt nữa cho rằng Yên Tuy Chi gặp quỷ.
Dừng hai giây mới phản ứng được, “Fizz?”
Fizz suy yếu hỏi: “Cố, có phải hôm nay anh hay đến bệnh viện gặp đương sự không? Thuận tiện chở tôi một đoạn đường đi, hệ thống chống sương mù của xe tôi còn chưa sửa, không dùng lái tự động được, vì an toàn của mọi người, tôi cũng không dám tự lái đi.”
Cố Yến không nói hai lời, sải bước ra cửa, ấn phím điều khiển trên máy thông minh mấy lần, chiếc xe màu đen chống phản quang trực tiếp dừng ở phía trước Fizz, thậm chí còn tri kỷ lịch sự mở cửa xe.
“Ông trời của tôi ơi, chỗ ngồi phía sau đã chỉnh thành kiểu thoải mái rồi à nha?” Fizz ôm ngực tiến vào trong xe, “Hai người tri kỷ như thế, sẽ hại tôi không tìm được bạn trai đấy.”
“Không đến mức, vẫn luôn mở kiểu thoải mái, không phải đặc biệt điều chỉnh.” Luật sư Cố luật tốt bụng giúp cô hạ thấp mấy phần độ khó tìm bạn trai.
“Sao lại như vậy? Mấy ngày trước lúc tôi nhìn thấy, rõ ràng còn là kiểu bình thường mà, đừng nhân lúc tôi sốt mà lừa gạt bạn bè.” Cô Fizz thể hiện ra sức quan sát nhạy cảm của mình.
Cố Yến im lặng im lặng nhìn người bạn này hai giây, kéo hộp y tế loại xách tay ở cốp xe ra, chỉ nói: “Uống thuốc.”
Nói xong liền đóng cửa xe lại cho cô.
Dù sao cũng là bệnh, Fizz lên xe liền không còn liến thoắng nữa, nhận một cốc nước nóng, lặng yên ngồi ở vị trí phía sau.
Ngược lại Yên Tuy Chi và Cố Yến có chút không quen, thỉnh thoảng sẽ liếc ra sau nhìn cô một cái, xác nhận cô còn chưa sốt đến choáng váng.
“Hai người có cần ngăn trước sau lại không?” Xe chạy được một hồi lâu, Fizz mới chậm chạp nhớ tới, “Tôi sợ lây cho hai người.”
“Không có việc gì.” Yên Tuy Chi cười nói, “Nếu lây thật cũng không sao, dù sao gần đây đều ngâm mình ở bệnh viện, có sốt chìa tay ra là có thể cho bác sĩ tiêm một mũi rồi.”
Fizz phi phi hai tiếng, “Đừng có thúi mồm, sốt khó chịu lắm.”
“Nhưng mà lại nói — gần đây hai người đều ở bệnh viện sao? Không bỏ rơi đương sự kia nữa hả?” Fizz nói, “Hôm qua cán bộ văn thư còn cảm thán, nói loại đương sự nóng nảy kia, gặp phải người như hai người, lơ gã đi mấy ngày là gã sẽ biết gấp, miễn cho lằng nhằng dài dòng.”
Cố Yến nhìn ra sau qua kính chiếu hậu, “Hai người còn bàn luận những việc này?”
“Đương nhiên, bản án có sức hút cao như vậy, các sếp trong sở, bao gồm cả đám đối tác đều rất có hứng thú.”
Fizz nói đến việc vặt vãnh liền rất hào hứng, quầng thâm mắt cũng không còn nặng như trước nữa, “Không phải vài ngày trước ai người bỏ rơi đương sự đi công tác sao, đám sếp kia đều không ngồi yên được, còn hỏi cán bộ văn thư của cậu – Adams là rốt cuộc cậu có phần thắng hay không, có chuẩn bị cẩn thận hay không, còn túm được tôi hỏi một lần, cũng chỉ bởi vì chúng ta là hàng xóm.”
“Thật sao?” Yên Tuy Chi nói, “Nam Thập Tự cũng không phải chỗ nhỏ, có bản án gì mà chưa từng thấy đâu, không đến mức như vậy chứ?”
Fizz nói: “Không phải tiệc rượu lần trước xảy ra án mạng sao, rất ảnh hưởng đến hình tượng của luật sở.

Chắc bọn họ hy vọng có thể mượn bản án này để lấy lại danh tiếng, cho nên mới ước gì hai người cả ngày cả đêm đều không ngủ được, nhào vào vụ án này để bày tỏ thành tâm.

Tôi nói với bọn họ là hai người tra được chứng cứ có lợi nhé, miễn cho bọn họ lại quan tâm linh tinh.”

Sáng sớm bệnh viện Xuân Đằng đã rất bận rộn.
Cố Yến vừa vào cửa đã nhận được một cuộc gọi, đến từ nhân viên cảnh sát trông coi đương sự Horace · Ji.
“Là tôi.” Cố Yến nói, “Bên tôi có chút việc, có thể phải đẩy thời gian gặp mặt ra thêm nửa giờ—”
“Không cần đẩy không cần đẩy!” Fizz đang lướt máy thông minh để đăng ký, nghe vậy vội vàng phất phất tay với bọn họ: “Khám bệnh không là vấn đề gì với tôi cả, hai người bận chuyện của hai người đi thôi, không cần đi theo tôi làm trễ nải thời gian.”
Không biết đối phương lại nói cái gì, Cố Yến “Ừ” một tiếng, nói với Yên Tuy Chi: “Em ở đây với Fizz, tôi qua chỗ của Horace nhìn xem, có tình huống đột phát.”
“Tình huống như thế nào?”
Cố Yến tắt máy: “Không nói, chỉ nói muốn hủy bỏ cuộc hẹn.”
Loại tình huống này cũng không còn lạ gì đối với luật sư bọn họ, rất có kinh nghiệm xử lý, không tính là gì phiền toái lớn gì.
Cố Yến lên tiếng chào hỏi, liền đi trước.
Yên Tuy Chi và Fizz đi vào phòng.
Bác sĩ vừa lắp máy kiểm tra cho cô, vừa nói: “Sao lại bị sốt?”
Cô Fizz lại thuật lại hành động vĩ đại ngủ trong bồn tắm của cô một lần.
Bác sĩ nghe mà nhíu mày, “Cứ ngủ một đêm như vậy, người trong nhà cũng không gọi cô à?”
Fizz nhếch miệng nói: “Một kẻ độc thân, không có người trong nhà, ai có thể phát hiện ra chứ?”
“Xin lỗi.” Bác sĩ chỉ nhìn Yên Tuy Chi, đại khái nghĩ anh là bạn trai của Fizz.
Bác sĩ lúng túng ho một tiếng, lại nói: “Nhưng lần sau không được như vậy nữa, không nói đến cái khác, làn da cũng chịu không nổi.

Mấy người trẻ tuổi các cô các cậu sống một mình đúng là quá nguy hiểm.”
Lúc ông lão này đang thao thao bất tuyệt quan tâm đến Fizz, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng của Lâm Nguyên: “Yên — xét nghiệm máu hả? Nguyễn Dã?”
Mấy ngày qua hắn ta đã quen gọi là “Yên viện trưởng”, suýt nữa lỡ miệng, cũng may kịp sửa lại thành “Xét nghiệm máu”.
(*) Họ của thầy (燕) đọc là “yàn”.

“Nghiệm” trong xét nghiệm (验) cũng đọc là “yàn”
Fizz nhìn sang phía hắn ta, hỏi Yên Tuy Chi: “Bác sĩ cậu quen à?”
“Ừm.” Yên Tuy Chi đưa tay lên tiếng chào Lâm Nguyên, giải thích với Fizz: “Chuyên gia mà thầy Cố tìm, một vài tình trạng bệnh lý và ảnh hưởng như bây giờ của đương sự đều dựa vào việc trưng cầu ý kiến anh ta.”
Yên Tuy Chi đi ra khỏi phòng khám, thuận tay kéo cửa lại.
Lâm Nguyên vỗ đầu, áo não nói: “Một đêm không ngủ, đầu óc không vận chuyển được, suýt nữa gọi sai tên.”
“Không có việc gì.” Yên Tuy Chi không quá để ý, “Chuyện sớm hay muộn thôi.

Cậu trực ban xong rồi?”
“Đúng, tóc xuăn đến văn phòng thay ca, tôi trở về ngủ một lát.” Lâm Nguyên nói, liếc mắt nhìn hai phía, thừa dịp hành lang không có ai mà thấp giọng nói, “Tôi đã nhìn chằm chằm một đêm, đoạn gen kia còn khó giải quyết hơn tôi tưởng tượng, chỉ từ việc phân tích cặn kẽ thì không nhìn ra vấn đề gì, bây giờ còn có 30% đang trong quá trình phân tích, nhưng mà…”
Hắn ta cau mày, “Tôi sợ hai người nhìn thấy kết quả sẽ thất vọng, tin tức có thể lọc ra được sẽ rất có hạn.”
Có vẻ Yên Tuy Chi cũng chẳng bất ngờ lắm với kết quả này, anh ngẫm nghĩ, đột nhiên hỏi: “Bình thường làm thí nghiệm gen… dưới tình huống có cơ sở đặc biệt, có thể dự đoán được hướng phát triển không?”
Bỗng chốc Lâm Nguyên không hiểu được ý anh, “Có ý gì?”
“Tối hôm qua tôi vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề.” Yên Tuy Chi nói.
Anh nghĩ, nếu như năm đó cuộc phẫu thuật của anh và cha mẹ bị anh em Manson coi là một cuộc thí nghiệm, như vậy nội dung thí nghiệm hẳn là thành quả lúc đầu của anh em Manson.
Bản chất mục đích của bọn họ là kích phát “lệ thuộc thuốc tính gen”, cũng không phải là tử vong.

Cho nên, cha mẹ của anh là thí nghiệm thất bại ở trong mắt Manson.
Như vậy người còn sống sót như anh thì sao?
Chỉ nhìn từ mặt ngoài, nhiều năm như vậy mà anh chưa từng xuất hiện triệu chứng gọi là “lệ thuộc thuốc”, cũng không thể tính là thí nghiệm thành công.
Nhưng anh em Manson thật sự để bụng đến một sản phẩm thất bại sau hơn 20 năm sao?
Yên Tuy Chi suy nghĩ lại cả đêm, nghĩ đến một loại khả năng, “Đoạn gen tồn tại trong cơ thể tôi không phải là sản phẩm thành công, nhưng mức độ quan trọng cũng không thua kém sản phẩm thành công, thậm chí còn cao hơn nó.”
“Vậy đó là cái gì?” Lâm Nguyên nghĩ đến vấn đề vừa rồi của Yêến Tuy Chi, đột nhiên nhanh trí, “Anh nói là cơ sở?”
Yên Tuy Chi nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng, có lẽ thành quả nghiên cứu, thậm chí sản phẩm thành công sau đó của họ đều được xây dựng dựa trên đoạn gen kia.

Cho nên tôi muốn hỏi cậu, nếu có một điểm xuất phát, có thể dự đoán ra được hướng đi tiếp theo không? Nếu có khả năng như vậy, tôi sẽ hiểu được vì sao đối phương lại nhìn tôi chằm chằm.”
Lâm Nguyên nhịn một đêm nên phản ứng hơi chậm, hai hai giây sau mới tiêu hóa được lời Yên Tuy Chi, khoát tay nói: “Không dễ thực hiện lắm, mặc dù có điểm xuất phát, nhưng điểm xuất phát có thể tản ra nhiều phương hướng, không dự đoán được.”
Yên Tuy Chi nói, “Không chỉ là điểm xuất phát, thật ra cũng có điểm cuối.

Có thể có vô số hướng đi, nhưng thứ mà anh em Manson muốn chỉ là một trong số đó.”
Lâm Nguyên sửng sốt một hồi, bỗng nhiên vỗ trán: “Đúng vậy! Bọn họ chỉ muốn một kết quả, cho nên cũng sẽ có điểm cuối cùng! Như vậy…”
Hắn ta ngẫm nghĩ, tỏ vẻ phấn khởi: “Có thể có thể! Thiết bị kia có thể mô phỏng! Bây giờ tôi…”
“Không cần vội ngay.” Yên Tuy Chi vỗ vai của hắn ta, “Về trước ngủ một giấc đi, về sau phải làm phiền cậu rồi.”
Tiễn Lâm Nguyên đi, Yên Tuy Chi trở lại phòng.
Cô Fizz vừa nhận hai túi nước hạ sốt, mặt còn chảy dài hơn cả con lừa.
“Phải truyền dịch?” Yên Tuy Chi hỏi.
“Đúng.” Fizz nói, “Tôi hỏi có cách hạ sốt trong một giờ không, bác sĩ liền đưa cho tôi hai cái túi này, có trời mới biết tôi sợ nhất là truyền dịch.”
“Tại sao lại muốn hạ sốt trong vòng một tiếng?” Yên Tuy Chi buồn bực.
Cô Fizz hiên ngang nói: “Bởi vì đến văn phòng trước 10 giờ, tiền thưởng tháng này của tôi còn có thể cứu được.”
Yên Tuy Chi: “…”
“Mà vì hạ sốt quá chậm nên tôi phải xin nghỉ cả ngày rồi.” Fizz trừng mắt nhìn, “Đến đó còn hóng hớt được bao nhiêu chuyện, quá có lời luôn.”
Yên Tuy Chi: “…Tinh thần khiến người ta phải khâm phục.”
Quý cô này được gọi là trạm thông tin chính của Nam Thập Tự, sự yêu thích với những việc vặt vãnh không phải thứ người bình thường có thể trải nghiệm được.
Yên Tuy Chi sắp xếp chỗ Fizz xong rồi, vốn định đi qua chỗ của Horace Ji nhìn xem, không nghĩ tới vừa ra cửa lại đụng phải Cố Yến ra khỏi thang máy.
“Sao về nhanh thế? Tình huống như thế nào?”
Cố Yên nói mà không có biểu cảm gì: “Đương sự Horace Ji của chúng ta đùa giỡn y tá đến nghiện rồi, không cho đối phương tiêm mình, muốn chơi trò đuổi bắt.

Nghe nói làm y tá tức đến khóc, chạy đi tố cáo với cảnh sát, bây giờ sở cách sát nhận định gã đang cố ý kéo dài thời gian trị liệu, trước khi thông báo với tôi đã nộp đơn xin lên viện kiểm sát và viện tư pháp rồi, tám chín phần mười là sẽ mở phiên toà sớm, thời gian cụ thể thì còn phải đợi thông báo.”
Yên Tuy Chi tức đến bật cười: “…Gã uống phải thuốc gì mà lại cứ gây khó dễ cho mình như thế?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui