Edit: Bonnie/Reup là cờ hó
“… Không thể nào?” Người ngồi bên cạnh bị hù dọa, “Anh, anh đang nói đùa sao? Là đang nói đùa đúng chứ?”
Người bình thường sẽ đều phản ứng theo bản năng như thế, sẽ chỉ cảm thấy nhất định là Mervyn · White đang nói đùa, ai đang yên đang lành lại đột nhiên nhận được thư uy hiếp chứ?
Mervyn · White chậm rãi uống xong một cốc nước, lại lấy thêm lần nữa, mới nở nụ cười nói: “Haiz, người trẻ tuổi như cậu sao lại dễ lừa gạt vậy chứ? Vậy mà cậu cũng tin?”
“A a a —” Người kia vỗ vỗ ngực, lại không tức giận nói: “Tôi đã nói rồi, làm sao có thể chứ! Nhưng vừa rồi sắc mặt của anh khó nhìn thật, tôi còn cho rằng… Anh thật sự không có chuyện gì chứ?”
Anh bạn tốt bụng này còn có chút không yên lòng, do dự một lát rồi lại hỏi: “Nếu thật sự gặp phải chuyện phiền toái gì thì đừng kìm nén, có thể chọn những thứ thuận tiện để tâm sự.
Chúng ta trùng hợp ngồi cạnh nhau, cũng coi như là cùng hội cùng thuyền, vừa rồi bị anh dọa giật mình như vậy, tôi đột nhiên cảm thấy bị đuổi việc cũng không phải chuyện lớn gì, kệ mẹ nó.”
“Cảm ơn.” Mervyn · White nói: “Đúng là trò đùa, chỉ là nhận được một… bức ảnh cũ mà thôi.”
Ông ta nói rồi lật ngược màn hình lại, lắc lắc trước mặt người kia.
Trên màn hình đúng là có một bức ảnh.
Mervyn · White không di chuyển xuống dưới, cho nên chỉ có thể nhìn rõ bức ảnh phía trên cùng.
Một bức ảnh khá náo nhiệt, ba con cún con hơi mập mở đôi mắt to ướt sũng, chụm đầu vào nhau.
Bên cạnh cái ổ sạch sẽ mềm mại là một cái cửa sổ, một con mèo lông dài đang nằm đó phơi nắng.
“Đây là gì?” Người bạn kia hỏi, “Thú cưng anh nuôi à?”
Mervyn · White thu hồi màn hình, cúi đầu nhìn một lát, gật đầu nói: “Ừ, bây giờ đã không còn.”
“A…”
Người kia xấu hổ, dáng vẻ muốn an ủi mà không biết an ủi từ đâu, đành phải vỗ vỗ bả vai Mervyn · White, “Là sinh bệnh hay là?”
Người này nói có chút thẳng thừng, nhưng cũng không khiến người ta chán ghét.
Mervyn · White: “Không, không phải sinh bệnh.
Nuôi rất nhiều năm, bị tôi tặng người khác rồi.”
Người kia nhẹ nhàng thở ra, lại hiếu kỳ nói: “Nhìn chúng đều rất đáng yêu, vì sao lại tặng người khác?”
Mervyn · White trầm mặc một hồi, giải thích qua loa: “Bởi vì một ít công việc, con tôi…”
Ông ta dừng một lát, lại tiếp tục nói: “Lúc ấy con tôi cũng bởi vì việc này mà nhịn ăn hai ngày.”
“Anh còn có con sao?” Người kia vô ý thức hỏi một câu.
Mervyn · White: “Đúng vậy, nhưng bây giờ cũng không còn.”
“…”
Người kia cảm thấy hôm nay câu hỏi của mình có độc.
“À, đừng suy nghĩ nhiều.” Mervyn · White bổ sung một câu, “Trưởng thành không về nhà mà thôi.”
“…”
Người kia vốn không biết an ủi thế nào, chỉ có thể lại vỗ vai Mervyn · White, “Lớn rồi, có suy nghĩ của mình.
Tiểu quỷ nhà tôi mới 13 tuổi, đã rất ương bướng rồi.”
Mervyn · White cười gượng một tiếng.
…
Rảnh rỗi nói chuyện vài câu, người kia đã quên đi chuyện “thư uy hiếp”, cũng quên sắc mặt không dễ nhìn của Mervyn · White, chỉ nhớ rõ mình gặp được một hành khách nói chuyện rất hợp cạ.
Không bao lâu, tàu bay đã đỗ tại cảng Decama.
Bị chặn lại ở trong vũ trụ nhiều ngày, hành khách thi nhau ùa ra.
Mervyn · White không đi theo dòng người về hướng trung tâm, mà tìm một quán cà phê gần cảng.
Ông ta tìm một chỗ hẻo lánh gần cửa sổ, dưới ánh mặt trời giữa trưa có chút chói mắt, mở bức thư kia ra một lần nữa.
Dưới bức ảnh chó mèo, thật ra còn có một số ảnh chụp, bên trong có đủ loại động vật, điều khác với những thú cưng như mèo chó chính là, bọn chúng đều được nuôi ở trong phòng thí nghiệm đặc biệt.
Hơn hai mươi năm trước, Mervyn · White còn chưa từ chức, mỗi ngày ông ta sẽ đến những phòng thí nghiệm đặc biệt này rất nhiều lần.
Ở trên phương diện nghiên cứu thuốc, nuôi một vài sinh vật dùng để thí nghiệm là điều rất bình thường, bọn họ đã sớm quen.
Nhưng có mấy năm, trung tâm nghiên cứu ở bệnh viện của ông ta đột nhiên trở nên rất “nôn nóng”, tiến độ nghiên cứu chạy về phía trước như bị điên, quá trình vốn dĩ không nhanh không chậm bị cưỡng ép kéo nhanh, đến mức từ một tuyến biến thành đa tuyến song hành.
Tựa như có người đang cầm roi quất sau mông toàn bộ đội nghiên cứu vậy.
Bắt đầu từ lúc đó, Mervyn · White càng ngày càng hoang mang, có đôi khi ông ta thậm chí không hiểu rõ rốt cuộc cả đội đang nghiên cứu thứ gì.
Bởi vì những nhân viên nghiên cứu ở các tuyến khác nhau, chỉ có thể tiếp xúc với một phần trong đó, không nhìn thấy toàn bộ.
Mà bởi vì đa tuyến song hành, trình độ bận rộn của phòng thí nghiệm đột nhiên tăng lên gấp bội.
Trước kia, chỉ có ở giai đoạn thí nghiệm quan trọng, bọn họ mới có thể chọn một vài động vật chuyên nuôi để thí nghiệm đến kiểm tra thành quả.
Hai năm kia lại không giống, tất cả sinh vật trong phòng thí nghiệm đặc biệt đều ở “trạng thái không bình thường”.
Thế là trong khoảng thời gian kia, gần như mỗi ngày ông ta đều ở trong căn phòng thí nghiệm đầy những “tên điên”.
Có đôi khi động vật một giây trước còn đang nằm sấp, lại đột nhiên nhào về phía khoang kính, dùng đầu hoặc thân thể va mạnh vào lớp kính.
Va đập mạnh dẫn đến chảy máu từ miệng mũi, chúng hét lên ầm ĩ, sau đó ngừng thở, chậm rãi trở nên lạnh lẽo cứng ngắc.
Một ngày hai ngày, một lần hai lần còn tốt, nếu như mỗi ngày mỗi giây mỗi phút đều xảy ra, không có chỗ trống để thở dốc, điều này lại biến thành một loại tra tấn tinh thần lâu dài mà nặng nề.
Mervyn · White cảm thấy mình cũng bắt đầu không bình thường, tính tình trở nên kém cỏi, hậm hực nôn nóng, điều này hoan toàn tương phản với tính cách vốn có của ông ta.
Càng về sau, dù là về đến nhà, thỉnh thoảng ông ta sẽ xuất hiện ảo giác, giống như những tiếng hét và sủa loạn kia vẫn còn quanh quẩn bên tai, không xua đi được.
Thời gian dài, ông ta liền bắt đầu bài xích tất cả động vật, kể cả là thú cưng, chỉ sợ tránh đi không kịp.
Không phải bởi vì chán ghét, mà ông lo lắng ngày nào đó mình sẽ làm bọn chúng bị thương.
…
Hơn hai mươi năm trôi qua, những thứ đã từng rất chuyên nghiệp, ông ta đều sắp quên sạch sẽ.
Nhưng khi gặp lại những bức hình này, ông ta như ngửi thấy mùi vị đặc trưng của phòng thí nghiệm…
Ông ta có một trái tim lớn không thèm để ý đến mọi chuyện, không có mấy thứ có thể kích động được đến ông ta.
Người gửi thư này đúng là rất biết uy hiếp.
Trước tiên kéo ông ta về đến hai mươi năm trước, lại thừa cơ mà vào.
Sau những hình ảnh này, là vài ảnh chụp tài liệu, trọng điểm đều là trang có chữ kí, Mervyn · White không thể quen thuộc bút tích bên trên giao diện hơn được.
Bởi vì đây cũng là do ông ta kí tên.
Nội dung những tài liệu này không liên quan đến nhau, trong phút chốc ông ta cũng không nhớ ra đó là tài liệu nào mà mình từng kí.
Nhưng bức thư này đang “uyển chuyển” tỏ vẻ, nếu như Mervyn · White kiên trì muốn để lộ những chuyện không cần thiết ra, ông ta sẽ chỉ đạt được hai loại kết quả —
Một tang lễ không đàng hoàng.
Hoặc là, cùng nhau đứng lên vị trí bị cáo.
“Mình tự đưa mình vào ngục giam, thật nực cười, không phải sao? Tin chắc ngài Mervyn · White có đủ thông minh, sẽ không đưa ra lựa chọn ngu xuẩn như thế.”
Ánh mắt của Mervyn · White đảo qua câu nói sau cùng, khoanh tay dựa vào thành ghế.
…
Trong bệnh viện Xuân Đằng, Lâm Nguyên lẳng lặng làm việc với thiết bị phân tích suốt cả đêm phòng nghiên cứu cấp cao.
Lâm Nguyên cũng không nghe theo Yên Tuy Chi và Cố Yến đi về nghỉ, mà nằm ngủ trên ghế trong phòng nghiên cứu một đêm.
Rạng sáng 4 giờ, vừa ngẩng đầu, thiết bị phân tích đột nhiên vang lên hai tiếng tích tích.
Âm thanh cũng không lớn, nhưng đối với bác sĩ ngủ không ngon giấc lâu dài mà nói, vẫn rất có cảm giác tồn tại.
Người trên ghế tê liệt mấy giây, lại xoay người lên như xác chết vùng dậy.
Lâm Nguyên tiện tay gãi gãi cái đầu ổ gà, híp mắt xích lại gần màn hình thiết bị phân tích.
Đoạn gen lấy từ trong người Yên Tuy Chi ra, đã phát triển thành một đường trên thiết bị phân tích, đây là một kết quả dự đoán mô phỏng, đo lường xem nếu tiếp tục nghiên cứu phát triển đoạn gen này thì sẽ biến thành dạng gì.
Có lẽ một cái nào đó trong này sẽ là con đường phát triển nghiên cứu của anh em Manson.
Lâm Nguyên xem hết con số cụ thể của mỗi một giai đoạn, lại để thiết bị phân tích căn cứ số liệu mô hình xây dựng đoạn gen, sau đó thuận tay so sánh với kho gen của người trong bệnh viện Xuân Đằng.
Năm phút sau, giao diện so sánh cho ra một thông tin.
Lúc nhìn thấy thông tin kia, bác sĩ Lâm Nguyên vốn luôn nhã nhặn suýt nữa há miệng ra nói tục.
Hắn ta không nói hai lời, tìm số của Yên Tuy Chi trong danh bạ.
Vừa gọi xong, mới bỗng nhiên kịp phản ứng bây giờ 4 giờ sáng.
Hắn ta nghe nói hai vị luật sư kia gặp đương sự xong còn chạy đến sở cảnh sát một chuyến, còn đi đến hiện trường ở Decama, có lẽ lúc này chưa nghỉ ngơi được bao lâu.
Vừa ngủ đã bị gọi tỉnh, tuyệt đối không phải trải nghiệm tốt đẹp gì.
Lâm Nguyên kìm chế tâm trạng, đang định tắt máy, chờ đến ban ngày.
Không nghĩ tới vừa vang lên hai tiếng đã được kết nối.
Giọng của Cố Yến từ bên trong truyền đến, có vẻ khàn khàn buồn ngủ: “Alo, bác sĩ Lâm?”
Lâm Nguyên: “…”
Hắn ta chuyển sang màn hình một lần nữa, cái tên bên trên đúng là Yên Tuy Chi không sai.
Lâm Nguyên: “????”