Luật Sư Hạng Nhất


Edit: Bonnie/Reup là cờ hó
Ba người bỏ ra thời gian suốt cả đêm, mới sắp xếp xong đống tài liệu trong nhà.
Sáng sớm, gió ven biển rất to, xen lẫn với những hạt cát nhỏ bé đập lên trên cửa sổ, khiến nó vang lên lạch cạch.
Sắc trời cũng không sáng sủa, tầng mây dày đặc che đi ánh nắng, có vẻ hơi u ám, mà bệnh đau đầu và đau bụng vừa yên tĩnh không bao lâu của Yên Tuy Chi lại bắt đầu phát tác.
Tất cả đều không giống như dấu hiệu tốt, nhưng cũng không phải là bọn họ không thu hoạch được gì.
Nghiêm túc mà nói, có một tin tức xấu và một tin tức tốt.
Tin tức xấu là — không thể tìm được văn bản hợp đồng cuộc phẫu thuật lúc trước của Yên Tuy Chi.
Cứ như vậy, muốn chứng minh đoạn gen trong cơ thể Yên Tuy Chi và sở nghiên cứu có liên quan đến anh em Manson, sẽ có chút khó giải quyết.
Vào lúc thất vọng, Cố Yến nhớ tới chủ nhà nhận được thư uy hiếp.
“Nhất định trong tay người gửi thư cho ông sẽ có.”
Chủ nhà sững sờ: “Cậu nói đến anh em Manson? Vì sao lại cho rằng như vậy? Đúng là trong bức thư đó có ảnh cắt của hợp đồng, nhưng thật ra số lượng không nhiều.

Có lẽ trong tay bọn họ cũng chỉ có thế thôi, dù sao nếu như là tôi, làm nhiều việc trái với lương tâm như vậy, nhất định sẽ xử lý tài liệu sạch sẽ.”
Cố Yến lại lắc đầu, “Không nhất định, căn cứ vào những vụ án liên quan, đám hung thủ thường thích giữ lại một số vật kỷ niệm.”
Chủ nhà tỏ vẻ xem thường, “Tư duy biến thái quả nhiên không phải là thứ chúng ta có thể đoán được.”
Cố Yến: “Huống chi, ông có thể thử nghĩ một chút xem, nếu như ông muốn uy hiếp người khác, ông sẽ làm thế nào?”
Chủ nhà cười khan một tiếng, liếc nhìn căn nhà một vòng, ánh mắt rơi vào phòng bếp: “Trước mắt tôi chỉ có thể nghĩ đến việc cho đối phương cho ăn thịt quá hạn, nuôi chết hắn, không nghe lời sẽ không cho thuốc xổ.”
Cố Yến: “…”
Vị luật sư này đơ mặt nhìn về phía đồ hộp tối hôm qua.
Chủ nhà vui vẻ, vội vàng khoát tay: “Yên tâm đi, đồ cho các cậu ăn không có vấn đề gì.

Đồ hộp và bánh mì đều là tươi mới, cũng chỉ có đĩa là cũ, nhưng tôi đã rửa nhiều lần lắm rồi!”

Cố Yến im lặng hai giây, lại bình tĩnh nói: “Phản ứng của ông cũng dễ dàng chứng minh một điểm — nếu như muốn uy hiếp người khác, nhất định sẽ lựa chọn thứ mà mình đang có, ưu thế rõ ràng, đủ để khiến đối phương sợ hãi mà nhả ra.

Ví dụ như phần tử bạo lực dùng vũ lực, tất nhiên sẽ có tự tin với trang bị và lực uy hiếp của mình.

Tương tự, đối phương chọn dùng hợp đồng để uy hiếp ông, dù chỉ lấy ra mấy phần, cũng có nghĩa là đối phương vẫn chưa tiêu hủy những tài liệu đó, mà còn cực kì đầy đủ… Bao gồm cả phần chúng ta muốn tìm.”
Chủ nhà bừng tỉnh, “Đúng rồi, có lý!”
Nhưng rất nhanh ông ta lại “chậc” một tiếng, rầu rĩ nói: “Đúng là có lý, nhưng chúng ta làm sao lấy được phần tài liệu đó từ trong tay đối phương chứ? Bây giờ chúng ta còn không biết người gửi thư là ai, ở đâu.

Cho nên… chỉ có thể chờ chương trình bắt ngược mà các cậu cài đặt cho tôi để túm lấy cái đuôi của đối phương sao? Con đường đen tối như vậy, độ khó không nhỏ.”
“Cũng không nhất định chỉ có một con đường.”
Yên Tuy Chi vẫn luôn xem phần tài liệu trong tay, nhờ đó để che đi cái tay đang ấn vào dạ dày.
Một đợt khó chịu chậm rãi trôi qua, anh mới nhấc mắt, rung rung trang giấy giả lập, sắc mặt như thường nói: “Tôi tìm được cái này trong đống cuối cùng, miễn cưỡng được cho là một tin tức tốt đi.”
“Thứ gì?”
Hai người kia đi tới, nhận lấy trang giấy từ trên tay Yên Tuy Chi.
“Sao tay của thầy lại lạnh như vậy, lạnh lắm à?” Một tay Cố Yến cầm trang giấy, một tay khác lại cầm lấy tay Yên Tuy Chi thử nhiệt độ.
“Vẫn ổn, có chút thôi.” Yên Tuy Chi nói.

Thật ra đây là bởi vì cơn đau bụng vừa rồi.

Bây giờ hơi tốt một chút, anh liền không che nữa, mà nói với Cố Yến: “Dù sao nhiệt độ buổi sáng cũng hơi thấp, cậu xem tài liệu trước đi.”
“Tôi đang xem.” Luật sư Cố ngoài miệng thì nói như thế, nhưng đã đứng dậy, đi tới mắc áo cửa trước cửa lấy áo khoác của mình xuống.
Chủ nhà làm chó FA quá lâu rồi, vẻ mặt chết lặng lên tiếng nhắc nhở: “Thứ cho tôi nói thẳng, tôi cho rằng ấn hai lần trên bảng điều hòa nhiệt độ, trực tiếp nâng cao nhiệt độ trong phòng, còn có tác dụng hơn bất kì cái áo khoác tình iu nào.”
Cố Yến ngồi lại trên ghế sa lon, khách khí nói: “Cũng thứ cho tôi nói thẳng, trước khi trời sáng tôi đã ấn hai lần.


Với tình hình trước mắt, bảng điều hòa nhiệt độ đình công hơn mười năm hẳn là hỏng rồi.”
Chủ thuê nhà: “…Cái thứ không biết cố gắng đó.”
Yên Tuy Chi ôm áo khoác, mặc dù cơn đau bụng và đau đầu của anh không còn dữ dội như trước nữa, nhưng dư vị vẫn kéo dài.

Cố Yến đặt áo khoác trước người anh, vừa vặn có thể chống đỡ trên dạ dày, có một cảm giác kiên định khó hiểu, lại dần dần được nhiệt độ cơ thể làm ấm, không lâu sau thế mà thật sự đã khiến cảm giác khó chịu kia giảm đi không ít.
Anh bọc mình lại trong cảm giác thoải mái này, trong lòng lại không khỏi bật cười: Áo khoác của bạn học Cố nào có hiệu quả kì diệu như thế, phần lớn là tác dụng tâm lý của anh mà thôi.
Chủ nhà và Cố Yến lướt qua vài trang trước mặt, mới biết được rốt cuộc Yên Tuy Chi tìm được thứ gì.
Đây cũng là một hợp đồng phẫu thuật, chỉ nhìn qua cách thức và đa số nội dung, giống hợp đồng phẫu thuật của Yên Tuy Chi năm đó như đúc.

Duy chỉ có một điều khác biệt chính là người được giải phẫu.
Một cái tên hiện ra rất rõ trong cột tên —
Dorne
Đây là một cái tên vô cùng đơn giản, đơn giản đến mức thậm chí không có họ.

Ở trên đường tùy tiện gọi một tiếng, sẽ có rất nhiều người quay đầu lại.
Nhưng cho dù là Yên Tuy Chi lấy ra bản hợp đồng này, hay là Cố Yến đang xem, kể cả chủ nhà Mervyn · White đang nhíu mày, đều biết rõ cái tên này đại diện cho ai.
“Kẻ dọn đường?” Cố Yến thấp giọng nói.
“Chắc vậy.” Yên Tuy Chi đút hai tay ở trong áo khoác, miễn cưỡng không vươn ra, mà hất cằm ra hiệu: “Nhìn ngày ở trang cuối đi, là sau khi kẻ dọn đường rời khỏi viện mồ côi Vân Thảo chừng một năm, chắc khoảng 19 tuổi, từ đó về sau lão viện trưởng liền mất đi tin tức của gã.”
Hai người ngẩng đầu nhìn về phía chủ nhà.
Ánh mắt chủ nhà rất phức tạp, lật hết hợp đồng, nói: “Nếu như không phải nhìn thấy phần hợp đồng này, suýt nữa thì tôi quên mất, sở nghiên cứu còn từng kí hợp đồng giải phẫu này.


Thậm chí cái này còn sớm hơn cuộc phẫu thuật của cậu.”
Nhìn ngày cuối cùng, đúng là sớm hơn cuộc phẫu thuật của ba mẹ Yên Tuy Chi tầm một năm.
“Tôi không có ấn tượng mấy với cuộc phẫu thuật này.” Chủ nhà nói, “…Thật ra tôi đều không có ấn tượng sâu với đa số các cuộc giải phẫu, bởi vì chúng tôi không tham gia.

Đối với chúng tôi mà nói, chỉ cần đảm bảo thành quả nghiên cứu được đưa ra ngoài không có vấn đề gì, giải phẫu là chuyện của bệnh viện.

Lần đó của ba mẹ cậu là một ngoại lệ, tôi trùng hợp gặp được bọn họ ở bệnh viện, thường hay nói chuyện phiếm, cũng xem như bạn bè.

Vị này — các cậu gọi gã là kẻ dọn đường?”
Chủ nhà thay đổi xưng hô, nói tiếp: “Tôi chỉ gặp kẻ dọn đường này hai lần, trong ấn tượng của tôi, gã không có cha mẹ người nhà, nhưng bên phía bệnh viện lại cực kì quan tâm đến gã, cũng rất cẩn thận.

Bây giờ nghĩ lại, khi đó hẳn là Manson đã chọn trúng gã làm quân cờ rồi.”
Từ bên trong hợp đồng này, có thể thấy được, kẻ dọn đường khi mới 19 tuổi đã vào nhóm của anh em Manson, tiếp nhận một cuộc giải phẫu gen.
Chỉ cần giải phẫu thành công, gã sẽ có thể thoát khỏi quá khứ hoàn toàn, đổi sang một dáng vẻ hoàn toàn mới, dùng một cái tên hoàn toàn mới, thân phận cũng hoàn toàn mới, còn cả… cuộc đời hoàn toàn mới.
Cố Yến nhìn kỹ vài trang trong đó, nhíu mày lại hỏi chủ nhà: “Mấy đoạn này có ý gì? Nếu như tôi không nhớ nhầm số liệu, trong gen gốc được sử dụng cho cuộc giải phẫu của gã… cũng có cả đoạn gen kia?”
Chủ nhà gật đầu: “Đúng, cậu không hiểu sai đâu.

Mặc dù gen gốc của kẻ dọn đường này và viện trưởng Yên đến từ những người khác nhau, nhưng sau khi trải qua thí nghiệm xử lý, đều có cả đoạn gen kia.”
Ở trong nhận thức của Mervyn · White và một bộ phận nghiên cứu viên năm đó, đoạn gen kia giống như một loại thuốc vạn năng, nếu như sau khi giải phẫu xuất hiện tình trạng bài xích, đoạn gen này sẽ chuyển hóa thành trạng thái thúc đẩy, có tác dụng điều hòa và bổ sung.
Nói ngắn gọn, chính là dùng để gia tăng tỷ lệ giải phẫu thành công.
“Có biết vì sao ban đầu tôi không nghi ngờ mục đích nghiên cứu không?” Chủ nhà nói, “Cũng là bởi vì cuộc giải phẫu của kẻ dọn đường này có vẻ quá thành công, đến mức tôi mới tin vào những chuyện ma quỷ của sở nghiên cứu.

Cho đến khi ba mẹ cậu xảy ra chuyện, tôi mới chính thức nhận ra được vấn đề.”
Yên Tuy Chi rũ mắt, hỏi ông ta: “Vừa rồi tôi nghĩ đến một chuyện, cần xác nhận với ông một chút.”
Chủ nhà: “Chuyện gì?”
“Nếu như trong gen gốc của gã cũng có thêm đoạn gen này, vậy bây giờ có phải kẻ dọn đường cũng sẽ xuất hiện tàn lưu như tôi không?” Yên Tuy Chi hỏi.

Chủ nhà gật đầu: “Đúng.”
“Nếu như gã cũng có tàn lưu này, như vậy dùng thiết bị kiểm tra cấp cao kia, có thể kiểm tra ra không?”
“Có.” Chủ nhà nói, “Hơn nữa hoàn toàn trùng hợp với sơ đồ của cậu, giống nhau như đúc.”
“Còn có người tương tự không?” Yên Tuy Chi hỏi.
“Không có.”
Nói đến đây, chủ nhà trả lời như chém đinh chặt sắt.

“Kẻ dọn đường là người đầu tiên nhận cuộc giải phẫu như thế này, cậu và ba mẹ cậu là đợt thứ hai.

Hơn nữa sau mọi người, có một khoảng thời gian rất dài hiệp hội y học thanh tra rất nghiêm, bên phía anh em Manson cẩn thận một thời gian, sở nghiên cứu cũng không kí bất kì một hợp đồng phẫu thuật gen nào nữa, an phận thật lâu.

Mà lúc tôi từ chức, đoạn gen kia đã phát triển đến giai đoạn thứ hai, đang ở trong quá trình thí nghiệm.

Tôi nghĩ, nếu về sau có giải phẫu cái gì, cũng sẽ không đi lùi lại mà dùng phiên bản nguyên thủy nữa.”
Ông ta ngẫm nghĩ, khẳng định: “Cho nên, hai người hẳn là chứng cứ duy nhất trên đời này.

Chứng minh đoạn gen nguyên thủy kia có tồn tại, chứng minh điểm xuất phát của tất cả mọi thứ.”
Nghe vậy, Cố Yến bỗng nhiên nói: “Đổi một con đường khác thì sao? Bây giờ chúng ta đang cầm hợp đồng giải phẫu của kẻ dọn đường, cái này cũng có thể chứng minh vấn đề gen có liên quan đến sở nghiên cứu, thậm chí là anh em Manson, nếu như có thể tìm được kẻ dọn đường, kiểm tra ra đoạn gen trong cơ thể gã.

Như vậy… vòng chứng cứ đã được nối lại rồi.”
“Không chỉ như thế, một khi có thể liên kết được giữa kẻ dọn đường và anh em Manson, vậy những vụ án mạng mà gã phải gánh, anh em Manson cũng không thể thoát được!” Chủ nhà nghĩ tới những điều này, thế mà lại có chút kích động.
Những vụ án mạng được kết luận là ngoài ý muốn kia, những người liên quan trong vòng 30 năm trước — thương nhân Bevin kinh doanh khoang chữa bệnh bởi vì dùng thuốc quá liều mà chết, giáo sư Chu của học viện y học đại học Barth Leah, bà Luce nắm giữ hai mỏ thuốc cuối cùng chết trong tù… khoan đã.
Trong số bọn họ, có lẽ có người bị anh em Manson vứt bỏ, có lẽ chỉ là bởi vì không chịu hợp tác hoặc là nguyên nhân khác, bị liên luỵ vô duyên vô cớ, giống như ba mẹ của Yên Tuy Chi vậy.
Nếu như có thể móc nối được từng cái trong vòng chứng cứ của kẻ dọn đường, vậy cũng coi như bọn họ có thể được nhắm mắt.
“Nhưng rốt cuộc kẻ dọn đường này đang ở đâu…” Yên Tuy Chi khẽ nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận