Edit: Bonnie/Reup là cờ hó
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, Amy · Boro lo lắng cũng không sai — có khả năng Yên Tuy Chi và Cố Yến thật sự hạ quyết tâm muốn ở lại bệnh viện.
Đối với điều này, rất khó đoán được là cô Boro hay là Horace· Ji ai sụp đổ hơn.
Theo số lần kiểm tra phòng từng bước gia tăng, nụ cười của cô y tá càng ngày càng cứng ngắc, mặt của đương sự có thể kéo từ tầng 37 đến tầng 1.
Yên Tuy Chi thu hết tất cả biểu cảm và hành động nhỏ bé vào trong mắt, đương nhiên cũng rõ hoạt động tâm lý của hai người như lòng bàn tay, nhưng anh lại cố tình giả mù.
Chỗ vô liêm sỉ nhất của vị viện trưởng nào đó chính là, anh không chỉ có giả mù, mà còn cho người ta chút hy vọng vào lúc tuyệt vọng muốn chết, lại luôn có thể phá hủy hy vọng của người ta vào lúc quan trọng nhất.
Rất giống đang thưởng thức một con chuột con.
Buổi chiều 4 giờ 30 phút, Horace· Ji cần phải đi làm kiểm tra sức khoẻ theo thông lệ.
Trước khi kiểm tra sức khoẻ, bác sĩ Tiêu phụ trách việc nằm viện của gã đặc biệt đến xem gã một chuyến, xác nhận tình trạng tốt đẹp, tình trạng choáng đầu nôn mửa không nghiêm trọng lắm, mần đỏ ở phần lưng và bắp đùi đã biến mất, chỉ còn lại một chút vết tích nhạt nhẽo, cũng không sốt lại.
“Khôi phục không tệ.” Bác sĩ Tiêu vui mừng nói, “Cho nên nói hiệu quả trị liệu của Xuân Đằng chúng ta vẫn rất được, chỉ trong vẫn một ngày một đêm, đã có thể khống chế được triệu chứng ở mức độ này, tuyệt đối không hề thua kém trung tâm trị liệu lây nhiễm.”
Y tá trưởng và một đám y tá đều rất vui vẻ, dù sao bọn họ đã giữ vững được tôn nghiêm của Xuân Đằng.
Horace· Ji cũng miễn cưỡng vui vẻ một chút, chỉ cần không phải đến trung tâm trị liệu lây nhiễm, bảo gã làm gì đều được.
Duy chỉ có Amy · Boro là không vui nhất.
Cô ta mỉm cười ngọt ngào ở trước mặt người khác, quay đầu liền cắn chặt răng, khóe miệng có chút co rúm, cho thấy một loại nôn nóng cực kì khắc chế lại không kìm nén được.
Cô ta đã bỏ qua vô số một cơ hội, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, nhiệm vụ của cô ta sẽ thất bại.
Một vòng không thành công, sẽ ảnh hưởng đến chuyện quan trọng hơn, cô ta cũng không gánh nổi những trách nhiệm kia, cũng không có can đảm gánh chịu.
“May mà…”
Amy · Boro nghĩ thầm, may mà việc kiểm tra sức khoẻ của Horace· Ji cũng là do cô ta phụ trách, điều đáng để may mắn nhất chính là: Lúc kiểm tra sức khoẻ, hai vị luật sư kia sẽ còn còn ở lại nữa chứ?
Không có lý do, không có khả năng.
Cô ta phỏng đoán một lần cuối cùng.
Lúc Horace· Ji rút kim hạ sốt ra, Yên Tuy Chi và Cố Yến đứng dậy muốn rời đi.
Chí ít trong nháy mắt này, tâm trạng của cô Amy · Boro và ngài Horace· Ji là giống nhau, rất giống như đã chịu nhục hơn nửa cuộc đời, cuối cùng mới tiễn được hai vị tổ tông đi.
Nhưng vì để giữ vững hình tượng, ảnh hậu Amy · Boro hơi có vẻ tò mò hỏi: “Hai người không đi cùng sao?”
“Không được.” Cố Yến lấy áo khoác xuống từ trên mắc áo, khoác lên trên cánh tay, “Kiểm tra sức khoẻ là chuyện của bác sĩ, tôi đã hỏi xong những điều muốn hỏi rồi.”
Amy · Boro thở dài một hơi trong lòng, đơn giản nghĩ muốn nổ hai xe pháo hoa để chúc mừng.
Nhưng cô ta lại giữ nguyên vẻ mặt, gật đầu nói với Horace· Ji: “Đi thôi ngài Ji, chúng ta đến trung tâm kiểm tra sức khoẻ.”
Cô ta đi theo sau lưng Horace· Ji, ngón tay hơi gập cong, viên thuốc nhỏ bằng nửa hạt gạo kia vẫn còn giấu ở chỗ khớp nối, chờ đợi thời cơ phù hợp để rơi xuống.
Cô ta đã tính toán tốt rồi.
Chờ đến trung tâm kiểm tra sức khoẻ, ít nhất Horace· Ji còn cần đợi thêm mấy phút, một mặt là chờ người phía trước kiểm tra sức khoẻ xong, một mặt khác là gã cần chờ bàng quang chướng lên mắc tiểu.
Đến lúc đó cô ta sẽ có thể đi lấy một cốc nước, thúc giục Horace· Ji uống xong, tăng tốc phản ứng sinh lý.
Viên thuốc kia cũng sẽ theo cốc nước tiến vào trong bụng gã.
Thần không biết quỷ không hay, có thể gọi là hoàn mỹ.
“Vậy chúng tôi đi trước.” Amy · Boro tận tâm tận lực diễn tốt một tuồng kịch cuối cùng, lúc ra cửa lại vẫy tay với hai vị luật sư.
Yên Tuy Chi cũng vẫy tay với bọn họ: “Được rồi, đi đi.
Mặc dù cuộc trò chuyện buổi chiều không tính là vui vẻ, nhưng vẫn chúc anh kiểm tra sức khoẻ đều thuận lợi, tốt nhất là lây nhiễm đã biến thành âm tính.”
Anh nói rồi dừng một chút, bỗng nhiên trêu ghẹo cười nói với Horace· Ji: “Làm sao nghe vậy anh lại có vẻ không vui thế ngài Ji, chẳng lẽ anh bị nhiễm đến nghiện rồi?”
Đám cảnh sát ở cửa nghe thấy vậy liền đứng vụt lên, trên mặt tràn đầy vẻ cảnh giác.
Amy · Boro: “…”
Horace· Ji tốn thời gian ở bệnh viện Xuân Đằng lâu như vậy, đám cảnh sát đã sớm nghi ngờ người này mượn bệnh kéo dài thời gian, chỉ là không có chứng cứ, dựng râu trừng mắt cũng chỉ có thể ngồi nhìn.
Bây giờ Yên Tuy Chi bỗng nhiên nhắc nhở bọn họ —
Nhỡ may Horace· Ji thu mua bác sĩ, động tay động chân vào báo cáo kiểm tra sức khoẻ, làm tăng tính nghiêm trọng lên thì sao?
Thế là, chỉ vì một câu hời hợt của vị viện trưởng nào đó, đã khiến từ 2 cảnh sát đi cùng tăng thành 6 người, đứng xung quanh không góc chết mà nhìn chằm chằm vào Horace· Ji, còn có hai người nhìn chằm chằm y tá bên cạnh gã.
Amy · Boro đã sắp khóc.
Lúc sóng ngầm ở khu nội trú đang mãnh liệt, rốt cuộc phòng thí nghiệm cũng có động tĩnh mới.
Jacques · White đóng cửa mấy giờ lại mở cửa phòng nghỉ ngơi ra một lần nữa.
Trong hành lang không có một ai, rất yên tĩnh giống như mọi ngày.
Mấy căn phòng nghỉ cạnh cửa của Lâm Nguyên và đội của hắn ta đều lóe lên ánh đèn báo hiệu màu xanh, cái này chứng tỏ “bên trong có người đang nghỉ ngơi, có lẽ bọn họ đã phải chịu đựng rất nhiều ngày mới được ngủ, xin đừng tự tiện quấy rầy”.
Bệnh viện Xuân Đằng luôn rất có tình người ở phương diện này, quan tâm đến những nhân viên nghiên cứu ở rất nhiều mặt.
Trước kia Jacques · White luôn không chú ý đến những chi tiết này, bởi vì tập mãi thành thói quen, cũng bởi vì hắn ta bị một vài chuyện bên ngoài Xuân Đằng kéo đi rất nhiều sức lực.
Hắn ta đứng một hồi, đưa tay tắt đèn màu xanh cạnh cửa phòng mình đi.
Lúc quay lưng đưa tay đóng cửa lại, hắn ta không nhịn nổi ngáp hai cái, trong mắt lập tức phủ lên một lớp sương mù, điều này khiến hắn ta có vẻ không có tinh thần, xen vào ở giữa bệnh và không có bệnh.
Lại không giống biểu hiện của việc hơi khỏe mạnh lắm.
Jacques lấy tay day huyệt thái dương, lại vỗ trán hai lần, lúc này mới cất bước tiến vào phòng thí nghiệm.
“Bác sĩ White?” Trong phòng thí nghiệm đã có người.
Đó là một cái cậu nhóc trẻ tuổi, vừa tốt nghiệp chưa được mấy năm, có một khuôn mặt em bé, cười một tiếng sẽ có má lúm đồng tiền, khuôn mặt cũng coi như dễ nhận ra.
Từ trước đến nay đội nghiên cứu của Lâm Nguyên có không ít người, Jacques · White không thể nhận ra mặt của hơn một nửa trong đó, cậu nhóc có lúm đồng tiền này lại là ngoại lệ.
Jacques · White biết cậu ta tên là Tiêu Nhân, bởi vì tính cách cẩn thận, thường xuyên giúp những nghiên cứu viên khác kiểm tra xét duyệt số liệu nghiên cứu, cũng hầu như sẽ ở trong phòng thí nghiệm quan sát quá trình phản ứng.
Jacques · White thường xuyên gặp cậu ta, trước lạ sau quen.
“Hôm nay vẫn là cậu trực ban?” Jacques · White lên tiếng chào hỏi.
“Đúng.” Tiêu Nhân gãi đầu cười nói, “Tôi ngủ nhiều hơn bọn họ mấy giờ, đang rất tỉnh táo, cho nên quan sát một lát.
Chờ mấy người bác sĩ Lâm tỉnh, tôi sẽ đi ngủ sau.”
Bàn tay đặt dưới bàn thí nghiệm của cậu ta vẫn luôn nghịch máy thông minh, hình như có chút khẩn trương.
Mặc dù cậu ta đã cố gắng để cho mình có vẻ tự nhiên bình tĩnh, nhưng lúc nói chuyện với Jacques · White, ánh mắt vẫn sẽ có động tác né tránh rất nhỏ.
Cũng may Jacques · White không chú ý tới những chi tiết này, có vẻ tinh thần của hắn ta không tốt lắm.
Tiêu Nhân nhìn chằm chằm mọi hành động của Jacques · White, lặng lẽ nghĩ ra mấy khả năng ở trong lòng.
Ví dụ như Jacques · White bỗng nhiên vùng lên, lấy ra thứ gì để uy hiếp thăm dò cậu ta, cậu ta phải xử lí như thế nào?
Ví dụ như Jacques · White tìm ra một lí do rất hợp lí, muốn xem những số liệu thí nghiệm ngoài phạm vi quyền hạn, cậu ta phải từ chối như thế nào?
Ví dụ như…
Tiêu Nhân là một thanh niên chơi game nhiều xem phim nhiều, trong đầu cậu ta đang diễn ra hơn tám trăm vở kịch, kết quả Jacques · White không tìm lý do mời cậu ta ra khỏi phòng thí nghiệm, cũng không thể hiện ra quá nhiều hứng thú với dự án và quá trình nghiên cứu của bọn họ.
Jacques · White chỉ giống như thường ngày, dùng vân tay và con ngươi để quét máy chứng nhận, âm thanh điện tử âm thi nhau báo ra phạm vi quyền hạn.
Hắn ta mang vẻ mặt buồn ngủ chống lên bàn, ngón tay miễn cưỡng gõ lên “bàn phím ảo” và khóa điều khiển.
Thao tác này cực kì bình thường, kiểm tra hàng ngày hoặc sửa chữa số liệu kết quả nghiên cứu bằng tay sẽ phải trải qua thao tác này, để viết vào kho số liệu trong thiết bị.
Tiêu Nhân bất tri bất giác nhìn chăm chú trong chốc lát.
Một lát sau, Jacques · White quay đầu hỏi: “Nhìn chằm chằm tôi làm gì? Không cần nhìn quá trình phản ứng của mấy người sao?”
“Cần cần.” Tiêu Nhân bị hắn ta hỏi đến mức chột dạ, vội vàng đáp hai tiếng rồi thu tầm mắt lại.
Qua mấy giây, cậu ta mới nghĩ ra một câu cứu nguy, “Tôi chỉ thấy hôm nay bác sĩ có vẻ rất mệt mỏi… anh thật sự không sao chứ? Không sinh bệnh chứ?”
Jacques · White nghe vậy, ngón tay vẫn không ngừng.
Sau một lát, hắn ta mới nói: “Hả? Ngại quá, tôi không nghe rõ, cậu vừa nói cái gì?”
“Không có gì, chính là hỏi có phải anh bị bệnh hay không?” Tiêu Nhân lặp lại một lần.
Lần này Jacques · White trả lời rất nhanh: “Không có.”
Vừa nói xong câu đó, hắn ta lại không nhịn được hít mũi một cái, che miệng ngáp.
Tiêu Nhân: “Ừm…”
Jacques · White hơi nhíu mày, bổ sung: “Được rồi, có lẽ là bị cảm.”
Lần nhập số liệu này của hắn ta hơi dài, trước đây chỉ cần hai ba phút, thế mà lần này tốn gần hai mươi phút, gõ bàn phím một hồi ngừng một hồi, phải chờ lưu số liệu và tự phân tích.
Lúc lòng nghi ngờ của Tiêu Nhân xuất hiện lần nữa, Jacques · White mới gõ xác nhận khóa.
“Bàn phím ảo” thu về, thiết bị vang lên một tiếng “tinh”, thể hiện đã thành công lưu trữ.
Jacques · White đứng thẳng người, xoa bóp cổ hoạt động gân cốt một chút, khoát tay với Tiêu Nhân, dứt khoát đi ra khỏi phòng thí nghiệm.
“Ờm… bác sĩ White đi bây giờ sao?” Tiêu Nhân đi theo hai bước.
“Ừm, lâu rồi không ngủ, đi về nghỉ.” Jacques · White cũng không quay đầu lại, khoát tay, sau đó đút hai tay vào túi rời đi.
Tiếng bước chân vang lên trên hành lang yên tĩnh, lại bị che bởi cửa phòng thí nghiệm tự động đóng lại.
Không biết tại sao, trong khoảnh khắc đó Tiêu Nhân lại cảm thấy bối rối.
Rõ ràng vừa rồi cậu ta vẫn luôn để ý, số liệu nghiên cứu và quá trình phản ứng của đội mình vẫn luôn duy trì trạng thái bình thường, chưa từng xuất hiện vấn đề gì.
Cậu ta vội vàng chạy về chỗ thiết bị, không yên tâm kiểm tra lại một lần, xác định đúng là không có vấn đề, cậu ta mới đè được sự hoảng hốt không biết lý do kia, gửi một tin cho Joe:
[Bác sĩ White vừa đến, không chạm vào thiết bị thí nghiệm của chúng tôi, tất cả đều bình thường.]