Luật Sư Hạng Nhất


Edit: Bonnie
“Đây là cái gì?” Triệu Trạch Mộc nhìn cuộn giấy trên mặt bàn, cực kì khó hiểu.
Cuộn giấy kia cực kì đẹp đẽ, đường viền dát vàng, được buộc bằng dây lụa.

Triệu Trạch Mộc gảy một cái, thấy được cành anh đào được thêu trên dây buộc, “Thư mời rượu của trang viên Cherry?”
Joe rút dây lụa ra, mở cuộn giấy rồi đẩy đến trước mặt Triệu Trạch Mộc.
“Nhớ kỹ đi, giữ từ năm ngoái đấy.” Joe nói.
Ngày này năm trước, hắn ta và Triệu Trạch Mộc, còn có George Manson hẹn nhau uống rượu ở trang viên Cherry, không có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ là trùng hợp gặp được nhau, trùng hợp đều rảnh, thế là dưới tình hình đã lâu không làm bạn thêm với ai khác của ba người, đã uống rượu một đêm ở trang viên Cherry.
Thật ra không tính sảng khoái, bởi vì không có nhiều chủ đề mới mẻ để nói chuyện, phần lớn là nói về chút chuyện xưa.
Nhưng cồn luôn có thể để cảm xúc của người ta mất không chế, cứ uống cứ uống, thế mà lại uống đến mức có mấy phần chưa đã.
Lúc bọn họ rời đi trời đã sáng, ánh bình minh chiếu vào vườn anh đào, ở giữa cành lá có sương mù sáng sớm.

Bọn họ để bung cúc cổ áo sơmi, không có vẻ chỉn chu như ngày thường, áo khoác đắt đỏ bị cởi ra, khoác lên trên vai, tùy ý mà không bị trói buộc.
Bọn họ ngẫu nhiên sẽ còn thả lỏng cười to bởi vì câu nói nào đó, trong nháy mắt đó, thậm chí sẽ khiến người ta nghĩ đến thời niên thiếu.
Không có mỗi người đi một ngả, cũng không có khách sáo nịnh nọt.
George Manson uống nhiều nhất, cũng là người hưng phấn nhất.
Trước khi đi, hắn ta gọi nhân viên phục vụ đến, nói là muốn đặt trước một chai rượu, chọn đúng mùa anh đào, ủ một chai rượu hợp khẩu vị, cứ để ở trong trang viên, chờ đến ngày này sang năm, bọn họ sẽ lại đến uống một đêm.
Nhân viên phục vụ nói: “Vâng, thưa anh.” Sau đó đưa cho bọn họ một tấm thiệp mời rượu.
Thời gian đã qua một năm, vừa vặn đến ngày hẹn, thiệp mời rượu cũng được mở ra ở trong phòng gặp mặt.
Phía trên là một nhóm chữ rồng bay phượng múa:
Mời bạn cũ nhiều năm của tôi, cùng với những thời gian làm cho người ta hoài niệm.
Ký tên: George Manson.

Triệu Trạch Mộc đặt ngón tay lên trên một góc của tấm thiệp, rũ mắt.

Mái tóc hơi dài của anh ta che mất mặt mày, không thấy rõ cảm xúc, chỉ có thể nhìn thấy xương gò má động hai lần, giống như đang cắn răng.
Joe cũng đang nhìn tấm thiệp mời rượu này, trầm mặc thật lâu mới nói: “Luật sư của tôi cũng là người đã từng là thầy của tôi cho tôi một đề nghị, bảo tôi đừng nói bậy lung tung, có thể thử chơi bài tình cảm với anh.

Tôi nghe vậy lại thấy rất buồn rầu, bởi vì tôi bỗng chốc không thể tìm ra giữa chúng ta có tình cảm gì.

Mãi cho đến một giờ trước nhận được thông báo từ trang viên Cherry.”
Joe lẳng lặng nói, “Tôi bảo nhân viên phục vụ nhanh chóng đưa cốc và thiệp mời rượu tới, lúc đầu muốn uống một ly với anh, mượn rượu để thuyết phục anh.

Nhưng sau khi tôi lấy được rượu thì lại đổi ý.

Biết tại sao không?”
Triệu Trạch Mộc không ngẩng đầu: “Vì sao?”
“Bởi vì chai rượu này đã bị mở ra rồi, nhân viên nói sáng nay một mình George đến trang viên Cherry, một mình uống mấy ly.

Nhưng mà hắn ta không uống hết, mà để lại cho chúng ta hơn một nửa.” Joe trầm mặc một lát, “Tôi cảm thấy số còn lại này, tùy tiện uống hết có chút lãng phí, anh cảm thấy thế nào?”
Triệu Trạch Mộc không nói gì, anh ta trầm mặc cực kỳ lâu, mới khàn giọng nói: “Đúng vậy, có chút.”
Joe nói: “Trong rất nhiều năm, tôi đều cảm thấy George có rất ít tình cảm, hôm nay lang thang cùng đám người này, ngày mai lêu lổng cùng đám người kia, không thật sự để ý đến ai cả.

Gần đây lại đột nhiên phát hiện ra mình đã sai, hắn ta mới là người nhớ đến tình bạn cũ nhất trong ba người chúng ta.”
“Gần đây kiểu gì tôi cũng sẽ nhớ tới lúc hắn ta đang nằm viện, cho dù có bao nhiêu người đến thăm, hắn ta luôn luôn ngẩn người, không muốn nói, cực kỳ sa sút tinh thần.


Lúc nghe anh bị liệt vào kẻ tình nghi, hắn ta không hề tỏ ra bất ngờ.

Tôi vẫn luôn nghĩ, lúc trước hắn ta say rượu nằm trong bồn tắm, bị người ta tiêm đống thuốc ngủ liều mạnh kia vào, có lẽ cũng không say đến bất tỉnh nhân sự giống miêu tả trên toà án.”
Có lẽ ngay lúc đó mặc dù George Manson đã uống rất nhiều rất nhiều rượu, nhưng vẫn còn để lại một chút ý thức.
Có lẽ hắn ta cũng không hề hoàn toàn nhắm chặt hai mắt.
Có lẽ trong cơn say bí tỉ, hắn ta đã tận mắt nhìn thấy một người đứng ở trước mặt mình, rót đống thuốc ngủ liều mạnh kia vào trong máu của hắn ta, mà hắn ta cũng nhớ kỹ người kia là ai.

Triệu Trạch Mộc nhắm mắt lại.
“Nhưng hôm nay hắn ta vẫn đến trang viên Cherry, lấy chai rượu này, đồng thời không uống hết nó.” Cuối cùng Joe đã giương mắt lên, nhìn về phía Triệu Trạch Mộc, “Tôi rất tin tưởng vào trực giác, tôi biết George cũng giống vậy.

Anh xem, trong trực giác của chúng tôi vẫn tin tưởng anh, tin tưởng anh không phải thật sự muốn hắn ta chết.”
“Anh vừa mới nói, đã đến lúc này, nói cái gì cũng không có ý nghĩa nữa.” Joe lắc đầu nói, “Tôi cảm thấy không phải.

Anh biết những điều kia, chứng cứ mà anh nắm trong tay, chuyện còn giấu trong lòng, có ý nghĩa với những người bị anh em Manson hại chết, có ý nghĩa với những người bị hại vẫn còn nằm trong bệnh viện chưa biết sống chết, có ý nghĩa với những người tự dưng bị liên luỵ mấy chục năm qua không được sống thanh thản, có ý nghĩa với nhà chúng tôi và nhà các anh.

Ít nhất… có ý nghĩa đối với George.”
“Anh nợ hắn ta một lời giải thích, nếu không sẽ không nhận nổi nửa chai rượu hắn ta để lại.”
Trong phòng gặp mặt hoàn toàn yên tĩnh.
Qua rất lâu, Triệu Trạch Mộc mới giật giật bờ môi, “Lúc tôi tiếp quản Triệu thị, đã là quá muộn…”
Joe nhìn về phía anh ta, không chen vào, cũng không thúc giục.

Chỉ yên tĩnh chờ anh ta chậm rãi nói.

“Brewer và Miro Manson đã thâm nhập quá sâu, cha tôi… cậu biết ông ta đấy, trình độ khôn khéo của ông ta còn lâu mới có thể so sánh được với những người khác, có đôi khi vừa kích động lại sơ suất.

Lúc tôi phát hiện ra, ông ta đã hoàn toàn bị kéo vào trong lưới của Brewer và Miro Manson, toàn bộ Triệu thị đều không thể tẩy sạch, cũng không có khả năng tẩy sạch.

Tôi đã thử qua rất nhiều biện pháp, cuối cùng phát hiện, vẫn chỉ có thể đi một con đường quanh co, mặt ngoài tâng bốc hai anh em kia, trong âm thầm lại cắt từng con đường dây dưa không rõ lợi ích ra.”
Lúc Triệu Trạch Mộc nói về những điều này, trong giọng nói để lộ ra vẻ mỏi mệt: “Thật ra đây là một quá trình gian nan lại khá dài, tôi không có khả năng trực tiếp lật đổ Manson, bởi vì không chỉ liên luỵ đến anh em kia, còn có gia tộc khác, bao gồm cả Cliff, Joseph vân vân, chỉ bằng vào Triệu thị căn bản không gánh được.

Tôi chỉ có thể lựa chọn cách ổn thỏa nhất, con đường có thể tự vệ.

Nhưng Brewer và Miro Manson cũng không ngốc, bọn họ có thể cảm giác được tôi đang do dự và kéo dài.

Mấy năm trước tôi có thể tiếp xúc được với rất nhiều chuyện, nhưng hai năm này, tôi đã bị bọn họ đẩy ra sát mép.”
Anh ta khẽ thở ra một hơi, giống như là một loại cảm thán vô lực nào đó, “Chuyện bọn họ muốn ra tay với em trai George của mình, thật ra đến cuối cùng tôi mới biết, vẫn là thông qua miệng người khác.

Khi đó người đã lên đảo Yaba, mọi chuyện đã sẵn sàng, ngay cả người ra tay đều đã sắp xếp xong xuôi.”
Dưới loại tình huống này, thật ra Triệu Trạch Mộc không ngăn cản được cái gì.

Bởi vì lấy tính cách của Brewer và Miro Manson, một lần không thành còn có lần thứ hai, lần này không thành, lần sau sẽ ác hơn.
“Phương pháp ổn thỏa nhất mà tôi có thể nghĩ tới, chính là chuyển quyền ra tay vào trong tay mình.” Triệu Trạch Mộc nói.
Anh ta muốn khiến mọi chuyện lớn hơn một chút, độ chú ý cao hơn một chút, để càng nhiều người nhìn chằm chằm anh em Manson, bọn họ mới có thể có thở dốc và cứu vãn.
Triệu Trạch Mộc: “Tôi nghĩ, ít nhất có thể cam đoan George sẽ không chết.

Cũng vừa hay có thể nhắc nhở hắn ta, đừng tin ai cả…”
Nghe được những điều này, Joe chợt nhớ tới lời bác sĩ đã nói.
Bác sĩ nói, George Manson rất may mắn, thuốc ngủ liều mạnh tiêm vào trong cơ thể đã được bớt đi một chút, lại thêm được cứu kịp thời, cho nên cuối cùng có thể giữ được tính mạng, nếu tĩnh dưỡng tốt, sẽ không để lại tổn thương quá độ gì.
Mà lúc trước, trong tiệc rượu ở đảo Yaba, người đầu tiên nhất nhắc nhở mọi người đi vào phòng đánh thức George Manson, chính là Triệu Trạch Mộc.
Hồi lâu sau, Joe mới khẽ gật đầu: “Có để ý nếu tôi kể những chuyện này cho George nghe không?”

Triệu Trạch Mộc có chút chần chờ: “Lấy tính cách của hắn ta, biết những chuyện này cũng không phải là tốt, hắn ta không giấu được.

Không những không thể để cho hắn ta rời xa nguy hiểm, sẽ còn khiến hai người anh kia của hắn ta ngày càng trắng trợn hơn.”
“Nếu như anh lo lắng cái này, vậy anh vẫn nên bớt lo đi.” Joe nhìn về phía anh ta, đắn đo một lát mới nói: “Thật ra trước đó tôi không lừa anh, hiện tại trong tay chúng tôi đang có một đống chứng cứ, có đoàn đội tinh thông kỹ thuật gen nhất, sau lưng có gia tộc còn có căn cơ sâu hơn Manson — nhà tôi, còn có cả luật sư ưu tú nhất liên minh mở đường hộ tống.”
Hắn ta dựng thẳng người, cuối cùng đã có sắc mặt nghiêm túc, nói: “Tôi hỏi anh một vấn đề cuối cùng, anh có muốn gia nhập với chúng tôi không? Trong tay anh đang cầm chứng cứ qua lại giữa những gia tộc kia, có thể để chúng tôi dệt hoa trên gấm.”
Thời gian lâu như qua một thế kỷ vậy.
Cuối cùng Triệu Trạch Mộc mở miệng: “Cậu có biết không? Liên tiếp thay đổi trận doanh thế này sẽ khiến tôi có chút không quả quyết, không có chủ kiến, như một ngọn cỏ đầu tường.”
Anh ta nở nụ cười tự giễu, nặng nề nói: “Nhưng mà tôi sẽ cho cậu một câu hứa hẹn: Nếu như cần, tôi có thể đến làm chứng một lần nữa.”
Joe vui mừng cười lên.
Đây là nụ cười từ đáy lòng hiếm có của hắn ta trong những ngày gần đây: “Vậy thật sự không thể tốt hơn.”
Chai rượu đưa đến từ trang viên Cherry cuối cùng vẫn được đặt trên bàn dài trong phòng gặp mặt.
Tất cả đều rất đơn sơ.
Không có thùng đá, không có nhân viên phục vụ, không có hoa anh đào đã được cắt tỉa tản ra mùi thơm ngát.

Chỉ có chai rượu đã mở và hai ly thủy tinh.
Joe rót cho mình nửa ly rượu.
Hắn ta chợt nhớ tới rất nhiều rất nhiều năm trước, ba người bạn nhỏ tuổi lần đầu tiên tìm thấy rượu mà người lớn để ở trong trang viên Cherry, ra vẻ ta đây thử cụng ly, sau đó ngửa đầu cười đùa uống một hơi cạn sạch.
Gió mát xuyên qua cành cây, trong hồi ức giống như có ánh sáng rực rỡ chói mắt, nhảy vọt ở trên một cành hoa nào đó.

Chỉ chớp mắt, vậy mà đã qua nhiều năm như vậy.
Joe dùng miệng ly cụng lên một cái ly trống không khác, sau đó nâng ly lên với Triệu Trạch Mộc, “Thật ra tôi cũng rất nhớ tình bạn cũ, tôi nghĩ anh cũng giống vậy.”
Mời bạn cũ nhiều năm của tôi, cùng với những thời gian làm cho người ta hoài niệm.
“Tôi sẽ đặt trước một chai rượu khác ở trang viên Cherry lần nữa, chờ hai người đến uống.”
“Được.”
Tất cả đều kết thúc, không say không về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận