Luật Sư Hạng Nhất


Edit: Bonnie
Loại tình huống này, đương nhiên Fizz không có khả năng về nhà được.
Lúc Cố Yến ôm Yên Tuy Chi vào chỗ ngồi phía sau, cô quyết định thật nhanh chui vào ghế lái, xác định điểm đến, dứt khoát nói: “Có tôi lái xe rồi! Anh cứ trông viện trưởng đi!”
Cố Yến sửng sốt, “Cảm ơn.”
Cô nàng tự xưng là chưa bao giờ tăng tốc này nhấn nút khởi động, chiếc xe màu đen rẽ hai ba lần ra khỏi hoa viên trong thành phố, lấy tốc độ cao nhất lao thẳng lên đường trên không, lúc phi đi giống như một chùm ánh sáng bắn ra.
Chỗ ngồi phía sau thay đổi hình thức, hòm cấp cứu được đẩy ra ngoài.
Trong số đó có mười mấy mảnh kim loại kiểm tra và dây dợ lằng nhằng, có thể thấy chúng cực ít được sử dụng, vẫn còn được gói gọn vào cùng một chỗ.
Fizz lặng lẽ nhìn vào kính chiếu hậu.
Cho dù là vào lúc này, Cố Yến cũng không hề có chút bối rối tới nào.

Từ góc độ của Fizz, có thể nhìn thấy hắn nhíu mày rũ mắt, bình tĩnh cầm lấy những cái kim kiểm tra kia, tỉnh táo nhìn thoáng qua dây buộc…
Fizz muốn nhắc nhở hắn dây buộc kia có một đầu nối, chỉ cần tìm nó rồi mở ra, những cái kim và dây kiểm tra kia ắt cũng sẽ lỏng ra theo.
Kết quả cô còn chưa kịp nói một chữ nào, liền nghe “bặp” một tiếng, dây buộc đã bị bóp gãy…
Cố Yến còn chẳng muốn đi tìm.
Fizz bỗng nhiên không dám nói chuyện nữa.

Máy cấp cứu dần dần liên kết với Yên Tuy Chi.

Trong lúc làm những chuyện này, Cố Yến cực kì trầm mặc, có thể nhìn ra được động tác của hắn rất gấp gáp, nhưng khi kim kiểm tra sắp đâm lên da Yên Tuy Chi, hắn sẽ bỗng nhiên thả nhẹ.
Những cái kim mảnh như tơ kia khi đâm vào trong thân thể cũng không phải là không có cảm giác nào, nếu cứ muốn hình dung thì có chút giống muỗi đốt, không bị thương nhưng rất phiền.
Từng cây kim lần lượt đâm lên cổ và cổ tay, nhưng Yên Tuy Chi lại không có chút phản ứng nào.
Thiết bị cấp cứu bắt đầu làm việc, trên màn hình hiện ra một loạt thông số — nhịp tim, huyết áp, nhiệt độ cơ thể, hô hấp, độ bão hòa oxy…
Những con số kia không ngừng nhảy lên trong quá trình thiết bị vận hành, nhưng mỗi thông tin đều kèm theo một dấu chấm than màu đỏ.
Fizz chỉ nhìn lướt qua trong kính chiếu hậu, rồi không dám nhìn nữa, thu tầm mắt lại điều chỉnh tốc độ xe.
Nếu như Yên Tuy Chi tỉnh dậy, nhất định anh sẽ tán dương.

Từ khu biệt thự thành phố đến bệnh viện Xuân Đằng, quãng đường gần 1 giờ đã bị Fizz giảm bớt đến 27 phút.
Cho dù như thế, cô vẫn cảm thấy 27 phút này dài dằng dặc giống một thế kỷ, cho nên cô không có cách nào tưởng tượng Cố Yến sẽ có bao nhiêu gian nan.
Chiếc xe vững vàng dừng lại ở cổng Xuân Đằng, Lâm Nguyên nhận được tin đã sớm đợi ở đó.
Hắn ta vừa thay ca ở phòng nghỉ, ngủ được một giấc, tinh thần đầy đủ vốn dĩ tâm trạng cũng sẽ rất tốt, ai ngờ vừa mở mắt chưa được bao lâu đã nhận được một tin tức xấu như thế.
“Đừng chạy về phòng cấp cứu, chỗ đó không dùng được.” Trong tay Lâm Nguyên là màn hình thực tế ảo, phía trên là thông tin các ca đang cấp cứu.
Rút kim kiểm tra ra, những con số kia đã không còn nhảy lên nữa, nhưng vẫn là một màu đỏ.

“Lên thẳng trên tầng!” Lâm Nguyên nói.
Yên Tuy Chi được nâng bằng cáng cứu thương vào thang máy, lại lên trên tầng thí nghiệm bằng tốc độ nhanh nhất.
Phòng thí nghiệm cơ thể sống ở tận cùng bên trong, tên không dễ nghe, nhưng nghiêm chỉnh mà nói thiết bị ở đó đầy đủ cao cấp hơn những phòng cấp cứu bình thường, dưới tình huống đặc biệt dùng làm phòng cấp cứu cũng không có vấn đề gì.
Nhờ có Lâm Nguyên đã sắp xếp từ trước, thiết bị hữu dụng đã sớm được bật lên, các nghiên cứu viên thành thạo bố trí thỏa đáng cho Yên Tuy Chi.
Màn hình đổi mới, rất nhanh đã nhảy ra số liệu triệu chứng của anh.
“Đây là bơm ức chế nhiều quá? Hay là điều chỉnh gen đến hạn rồi?” Một nghiên cứu viên trong đó thấp giọng nói thầm với nghiên cứu viên khác bên cạnh, “Cái sau còn đỡ, cái trước thì nguy to đấy muốn mạng a…”
Một người khác vội vàng đặt tay lên môi, thở dài hai tiếng với hắn ta, lại nói thầm: “Nói ít vài câu sẽ không chết đâu, thầy Lâm còn chưa mở miệng mà cái gì cậu cũng biết hết rồi à?”
Mặc dù ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng sắc mặt của nghiên cứu viên này cũng không đẹp bao nhiêu.
Trên thực tế, nhìn thấy những số liệu trên màn hình, không có một ai trong phòng thí nghiệm là có sắc mặt tốt cả.
“Hai người tạm thời…” Lâm Nguyên đeo bao tay sát khuẩn lên, đang muốn đề nghị Cố Yến và Fizz sang phòng bên ngồi chờ, nhưng hắn ta nhìn thấy Cố Yến liền nghẹn họng lại.
Yến hầu lăn hai vòng, cuối cùng Lâm Nguyên vẫn thở dài, chỉ vào mấy cái ghế bên ngoài cửa kính, “Được rồi, qua bên kia ngồi một lát đi, chờ.

Zack đâu?”
Một nghiên cứu viên trẻ tuổi đưa tay lên: “Ở đây.”

“Không thể bỏ bớt thủ tục được, tìm mấy giấy tờ kia ra cho người ta điền.” Lâm Nguyên dặn dò, quay mặt nói với Cố Yến: “Cậu đi điền những thông tin kia đi, ở đây có tôi rồi.”
Zack lên tiếng, dẫn Cố Yến và Fizz ra gian ngoài.
Quang não ào ào tuôn ra một đống đơn, Zack chuyển giao diện đến trước mặt bọn họ: “Ở đây điền thông tin người bệnh, ở đây điền, à… xin hỏi cậu ấy là gì của anh?”
Hắn ta nhìn chú thích dưới tờ đơn, hỏi đâu ra đấy: “Anh là họ hàng gần hay là người có quan hệ mật thiết hay là…”
Cố Yến thu hồi ánh mắt từ trên bàn thiết bị trong phòng kính lại, nhìn lướt qua mấy tờ đơn, không đợi Zack giới thiệu xong đã nói: “Tôi tự mình điền, cậu đi vào đi, không cần tốn thời gian ở chỗ tôi.”
Thật ra Zack cũng muốn đi vào, không biết tình huống bên trong như thế nào, có phiền phức hay không, có cần càng nhiều người giúp hay không.

Nhưng so với việc chữa trị, trấn an và hướng dẫn người nhà phối hợp cũng rất quan trọng.

Hắn ta nhẫn nại nói: “Cũng không phải là tốn thời gian, mấy tờ đơn này có một số điều khoản rất phức tạp, tôi phải giải thích một chút.”
Fizz ở bên cạnh nói: “Anh ta là luật sư.”
Zack: “…”
Hắn ta không nói hai lời, cho Cố Yến một tờ mẫu, sau đó vào phòng.
Trong phòng kính, Lâm Nguyên thấy Zack vào còn ngạc nhiên, “Sao cậu lại…”
“Người ta cái gì cũng hiểu, không cần tôi lắm lời.” Zack nhanh chóng đeo găng tay, cảm thán nói với Lâm Nguyên: “Năm đó lúc còn chưa chuyển khỏi phòng cấp cứu, lần nào mà không phải phí hết miệng lưỡi giải thích đủ kiểu chứ, đây là lần đầu tôi gặp được người dứt khoát như vậy, còn sốt ruột mong tôi vào đây hơn cả tôi nữa.”
Lâm Nguyên quay đầu, chỉ thấy bên ngoài tấm kính, Cố Yến đang cúi đầu nhìn giao diện trong tay.
Nghe nói luật sư như bọn họ đọc lướt những thứ này rất nhanh, không chỉ đọc nhanh như gió mà còn có thể tìm ra trọng điểm.


Hắn ta trông thấy Cố Yến đã lật đến trang cuối cùng, cầm bút điện tử nhanh chóng ký tên, không trì hoãn một giây nào cả.
Zack nói không sai, có lẽ đây là người làm việc dứt khoát nhất mà bọn họ từng gặp.
Nhưng sau khi ký tên xong, Cố Yến cũng không buông tay ra.
Hắn rũ mắt, nhìn những nội dung đã đọc qua một lần, trầm mặc thật lâu.
Ánh đèn trong phòng chiếu qua lớp kính, có chút phản quang.
Không thấy được rõ vẻ mặt của hắn, rõ ràng hắn cũng không có phản ứng kịch liệt gì, cũng không có lời nói khác thường gì, nhưng Lâm Nguyên lại có thể cảm giác được một loại nặng nề u ám trên người hắn.
Lâm Nguyên thở dài, ra hiệu cho mấy người đang đứng giúp, sau đó cúi đầu bận rộn làm việc.
“Cố?” Fizz có chút lo lắng về tình trạng của Cố Yến.
Cô đến gần một chút, nhìn những tờ đơn trong tay Cố Yến, “Sao thế? Có vấn đề gì sao?”
Qua một hồi lâu, hắn mới hoàn hồn lắc đầu: “Không có.”
Lý tính nói cho hắn biết, đương nhiên phải ký những tờ đơn này, mà lại phải càng nhanh càng tốt để không làm chậm trễ trị liệu.

Nhưng về mặt cảm tính, trên một tờ đơn liệt kê ra những việc xấu ngoài ý muốn có khả năng sẽ xảy ra, lại làm cho người ta khó mà kìm chế nổi sự hốt hoảng.
Có lẽ đây chính là cái gọi là nghĩ mà sợ.
Cho dù hắn lý trí tỉnh táo như thế nào đi nữa, cũng không thể làm lơ, không có cách nào điều tiết cảm giác nghĩ mà sợ đó.
Bởi vì người đang nằm trên bàn thiết bị kia là Yên Tuy Chi.
Bởi vì người có khả năng phải chịu những việc xấu ngoài ý muốn, sẽ khó chịu sẽ đau đớn kia, là người hắn yêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận