Luật Sư Hạng Nhất


Edit: Bonnie
Nhân viên của uỷ ban lý di sản Sarah · Wu đã làm việc hơn bảy mươi năm, từ rất lâu trước kia, ông ta đã có ấn tượng cực sâu với Yên Tuy Chi.
Dù sao cũng không có nhiều người mới 27 tuổi đã đi làm thủ tục chứng nhận phân chia tài sản, mặc dù có, phần lớn cũng là cho người nhà.

Người lựa chọn đến uỷ ban di sản như Yên Tuy Chi thực sự đã ít càng thêm ít.
Huống chi đó số lượng tài sản đăng kí lần đầu tiên của một thanh niên 27 tuổi thật sự khả quan, Sarah · Wu muốn không chú ý cũng khó khăn.
Uỷ ban di sản có một quy định, chính là lúc đến đăng kím người nhà đi cùng chỉ có thể ở dưới tầng chờ đợi, tất cả mong muốn đều chỉ có thể do một mình người đó hoàn thành.
Sarah · Wu nhớ rất rõ ràng, ngày đó thật ra có không ít người đến đăng ký, cho dù là những người không thông báo cho người nhà mà chỉ lặng lẽ tới, ít nhất cũng phải có thư ký, trợ lý gì đó đi theo, hoặc cùng lắm là có tài xế đang chờ.
Chia tài sản là một chuyện rất nghiêm túc, cho dù người tới có nguyên nhân gì, ít nhiều đều có một cảm xúc nghi thức hóa.
Nhưng Yên Tuy Chi không có.
Ở trong trí nhớ của Sarah · Wu, năm đó sau khi người trẻ tuổi kia dừng xe ở bãi đỗ thì vô cùng đơn giản lên tầng, mỉm cười nói chuyện với ông ta hai câu, sau đó làm chứng nhận thân phận và tài sản trong vòng mười phút, kí hết tất cả giấy tờ, đưa tay chào hỏi rồi rời đi.
Trong cả quá trình, anh chỉ cho người ta cảm giác dừng lại giây lát lúc đang chờ thang máy.

Còn đưa tay khẽ thưởng thức một nhánh hoa bên tường, cười nói với Sarah · Wu: “Vốn dĩ trong phòng làm việc của tôi cũng có một cây, rất đáng tiếc, bị tôi nuôi hỏng rồi.”
Không bao lâu, chiếc xe bay màu bạc dừng ngoài trời kia giống như gió mát mùa hè xuyên qua bóng bóng cây, đột nhiên đi xa mất tích.

Thế là Sarah · Wu từng nghi ngờ người trẻ tuổi kia chỉ đến đây lúc hóng mát giải sầu, thuận tiện đăng ký, có lẽ sau đó sẽ quên mất chuyện này.
Khiến cho người bề trên như ông ta đột nhiên mắc bệnh quan tâm, cân nhắc có nên gửi bưu kiện hàng năm, thỉnh thoảng nhắc nhở đối phương một chút hay không.
Nhưng điều khiến ông ta bất ngờ là người trẻ tuổi này không những không quên, về sau cứ cách một hai năm còn tới sửa đổi đơn giản một chút, thêm một hai đối tượng quyên tặng mới.
Về sau, Yên Tuy Chi nhận vụ án hình sự đặc biệt liên quan đến tài sản, cần nhờ Sarah · Wu hỗ trợ, một tới hai đi liền thành người quen, Yên Tuy Chi liền giao hết việc xử lý tài sản cho Sarah · Wu phụ trách.
Lần này, Yên Tuy Chi “chết đi sống lại” đi vào toà nhà uỷ ban di sản một lần nữa, Sarah · Wu bùi ngùi mãi không thôi, ở một phương diện nào đó mà nói, loại tâm trạng này của ông ta thậm chí còn là độc nhất vô nhị.
“Chỉ sợ không ai có thể hiểu được bây giờ tôi kích động đến mức nào.” Sarah · Wu dẫn Yên Tuy Chi vào phòng, vừa mở máy chứng nhận ra, vừa nháy nháy mắt, “Bởi vì sau khi cậu xảy ra chuyện, tài sản phải do tôi quản lý, cậu có biết loại cảm giác sứ mệnh khó mà miêu tả này không? Cậu nhìn mặt tôi là biết…”
Ông ta chủ vào mình, Yên Tuy Chi nhìn thoáng qua, cười vỗ vai của ông ta, “Có thể nhìn ra được cơ bắp trên mặt hơi cứng ngắc, hẳn là đang banh mặt ra, còn có một chút xíu cảm giác rất muốn khóc, nhưng lại bị vui sướng đè lên mất.

Nếu nhất định phải nhận xét, tôi cảm thấy có thể gọi là mặc niệm chưa xong.”
“… ” Lúc này Sarah · Wu đã mất hết tâm trạng, vung tài liệu trong tay lên muốn cho anh một trận.

May mà những trang giấy đó đều là giả lập, thoáng một cái đã qua, nếu không mà dày thật, có thể đập bệnh nhân Yên hoàn toàn không có tính tự giác hộc máu.
“Tuổi của tôi còn có thể làm cha cậu đấy, cậu đứng nói đùa với tôi!” Sarah · Wu dựng râu trừng mắt, xong ông ta lại nhớ ra từ năm đó Yên Tuy Chi đến đăng ký vẫn luôn một thân một mình, không có cha mẹ người nhà, thế là ông ta lại vỗ miệng mình một cái, x bổ sung: “Xin lỗi, tôi chỉ muốn nói là tôi lớn hơn cậu nửa đời thôi.”
Yên Tuy Chi cười, “Không sao, không cần nhạy cảm như vậy.”
“Mặc dù nghe cậu nói, tôi liền biết trăm phần trăm là bản thân cậu, nhưng vẫn không thể không chứng nhận, nếu không tôi sẽ khó mà ăn nói.” Sarah · Wu nói.

Từng mục chứng nhận thân phận đều hiện ra đã thông qua.
“Chứng nhận đồng tử, không sai.”
“Chứng nhận vân tay, không sai.”

Âm thanh điện tử không ngừng thông báo kết quả, khiến Sarah · Wu nghe được lại cảm thấy trong lòng cuộn trào.
Cuối cùng lúc ký tên, thế mà Yên Tuy Chi còn hơi khựng lại.
Sarah · Wu khó hiểu hỏi: “Sao thế?”
Yên Tuy Chi lắc đầu, “Không có việc gì, tí nữa thì ký sai.”
Suýt nữa anh lại viết “Nguyễn Dã” lên trên, ngây ra một lúc mới phản ứng được, anh hẳn phải thật sự tạm biệt với cái tên này, từ nay về sau, sẽ không còn liên quan nữa.
Yên Tuy Chi ký xong tên của mình rất nhanh.
Vừa đưa qua đèn quét, âm thanh điện tử lại vang lên lần nữa:
“Chứng nhận bút tích, không sai.”
“Kết thúc chứng nhận thân phận, người chứng nhận: Yên Tuy Chi, huỷ bỏ thông báo tử vong, kết thúc chấp hành chia cắt tài sản.”
Sarah · Wu cầm danh sách mà quang não đưa ra, nhìn lướt qua, sau đó hơi áy náy nói với Yên Tuy Chi: “Phải báo với cậu một tiếng, có một phần tài sản đã được đưa ra, chính là mấy viện mồ côi mà cậu đã từng quyết định quyên góp.”

Yên Tuy Chi khẽ gật đầu, “Tôi biết.”
“Làm sao cậu biết? Tôi còn chưa thông báo đâu.”
“Trước đó vừa vặn liên hệ với một viện mồ côi trong đó.”
Sarah · Wu: “À… cậu liên lạc với viện trưởng, mà lại không liên lạc với tôi? Nếu cậu liên hệ với tôi sớm hơn, chẳng phải tôi sẽ không cần làm thủ tục đó sao? Như thế cậu sẽ có thêm một chút tài sản.

Bây giờ còn phải huỷ bỏ chương trình, cần thêm hai ba tháng.”
Yên Tuy Chi khoát tay: “Không cần huỷ bỏ.”
Sarah · Wu nhìn lướt qua số lượng, “Nhiều tiền như vậy, cậu… đều không cần sao?”
“Cũng không lãng phí, tốt lắm rồi.” Yên Tuy Chi nói xong lại nhẹ giọng lầu bầu một câu: “Số còn lại cũng đủ…”
“Đủ cái gì?” Sarah · Wu ngoáy tai, “Mấy chữ cuối cùng tôi không nghe thấy, nếu nhất định phải nói thầm thì mời cậu lại gần nói, đứng xa như vậy nói cái rắm ấy.”
Yên Tuy Chi mỉm cười: “Tôi tự quyết định được, ông cũng không phải là cơ quan dân chính của Liên Minh, không quản được mấy chữ cuối cùng.”
Sarah · Wu lại lườm anh một cái, “Được rồi, chương trình sẽ kết thúc sau ba ngày làm việc, tất cả tài khoản và tài sản danh nghĩa của cậu đều sẽ được trả về, không có việc gì thì tôi sẽ đi viết thông báo.”
“Còn một việc nữa, làm phiền ông giúp một chút?” Yên Tuy Chi nói.
“Cái gì?”
“Lấy một phần từ số tài sản còn thừa, thành lập một quỹ chữa bệnh từ thiện.”
“Sao thế? Phân chia tài sản sau này à?” Sarah · Wu hỏi.
“Không phải phân chia tài sản, mà lập tức rút ra lập tức thành lập.”
Sarah · Wu tức giận nói: “Moá! Tôi chỉ quản lí việc của người chết thôi, người còn sống trở về thì tôi mặc kệ.”

“Nói theo một cách nào đó, đúng là chuyện của một người bạn đã chết, hơn nữa có ai thành thạo quá trình thiết lập gen này hơn ông đâu?” Giáo sư Yên cực kì lịch sự làm tư thế “mời”, nói: “Tới phòng làm việc đàm phán đi.”
Sarah · Wu: “…Phòng làm việc của tôi sao trông cậu còn giống chủ nhân hơn tôi thế?”
Hai mươi phút sau, Yên Tuy Chi đi ra khỏi văn phòng.
Vừa rồi anh đã đăng ký một quỹ chữa bệnh từ thiện mới, vận hành riêng theo Liên Minh, đăng kí ban đầu là “Nguyễn Dã”.
Đây là lần cuối cùng anhký cái tên này, tất cả những gì anh mượn từ chàng trai trẻ tuổi kia, cũng nên trả lại cho cậu ấy rồi.
Nhưng mà “Nguyễn Dã” thật sự sớm đã qua đời, một câu “cảm ơn” không thể nói với ai được, anh ngẫm nghĩ, chỉ có thể mượn tục vật của nhân gian để bày tỏ tâm ý, hy vọng chàng trai đang ngủ trong bụi hoa nào đó có thể yên tâm an nghỉ.
Lúc đang chờ thang máy, Yên Tuy Chi lại thoáng nhìn vào nhánh hoa bốn mùa trên góc tường.
Anh đưa tay khẽ gẩy cánh hoa một chút, nói: “Chậu cây trong phòng làm việc của tôi đã không còn, mà từ đầu đến cuối của ông vẫn nở đẹp như vậy.”
Trong nháy mắt, Sarah · Wu như giật mình cảm thấy thời gian đảo ngược, tất cả cảnh tượng đều giống năm đó như đúc.

Chỉ là bây giờ Yên Tuy Chi đã không còn giống thanh niên 27 tuổi trước kia nữa…
Sarah · Wu không nói rõ được là khác nhau ở đâu, mãi đến khi Yên Tuy Chi đi ra khỏi cửa, ông ta mới chợt nhớ tới cái gì mà hỏi một câu, “Có cần chứng nhận tài sản mới không?”
Đây là một cách nói lịch sự, có ý là tài sản bây giờ đã đang ở trong quá trình phân chia, đã không còn giá trị rồi.

Có cần phân chia lại cho sau này không?
Yên Tuy Chi quay đầu nhìn ông ta, hơi sửng sốt, sau đó cười khẽ: “Sau này hẳn là không cần tìm uỷ ban nữa, vì có người để nhờ cậy rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận