Edit: Bonnie
Có lẽ Matthew · Klaw thật sự chưa tỉnh ngủ, hoặc là bị không khí trên toà án làm cho ngây ngốc, thế mà lại vô ý thức nói thêm một câu: “Vậy thì ngược lại, có lẽ bị cáo nhảy qua lúc bùn bắn lên, chỉ chà xát những vết bị bắn lúc trở về thì sao?”
Luật sư Gaunt cúi đầu lau mặt.
Cố Yến im lặng nhìn Matthew · Klaw hai giây, khuôn mặt lãnh đạm, giơ tay lên: “Ông thử nhảy tôi xem.”
“…”
Ghế chờ phán xét tịch mơ hồ vang lên tiếng nghị luận và cười nhạo, bởi vì căn bản là không làm được.
Matthew · Klaw sửng sốt, cuối cùng mới kịp phản ứng mình nói một câu ngu ngốc thế nào, khuôn mặt và cổ vừa phai màu lại đỏ lên.
Chỉ là lần này đúng là do ông ta tự tìm.
Nếu như lúc này có người dám mở cửa toà án, ông ta sẽ quay đầu chạy, vì ông ta không thể ngồi nổi trên ghế nhân chứng thêm một phút nào nữa.
Cố Yến đợi mấy giây, thấy Matthew · Klaw không còn có ý muốn phát biểu, cuối cùng mới thu mắt về.
Hắn cụp mắt, mở mấy giao diện trong tệp tài liệu dung lượng rất lớn ra, sắp xếp theo thứ tự trên màn hình, để tất cả mọi người ở đây thấy rõ.
Sau đó cầm bút điện tử, vạch ra mấy điểm chính trên vài trang kia.
“Bên truy tố đưa ra 3 chứng cứ: Báo cáo kiểm tra hiện trường và vết thương vi sinh vật của người bị hại cho thấy, hành vi xâm hại ở hiện trường số 7 xảy ra vào ngày ngày 19 tháng 9, từ 6 giờ đến 7 giờ tối.”
“Matthew · Klaw khai: Ngoại trừ đường núi 013 ra, không còn con đường nào có thể thông đến hiện trường số 7 nữa, mà vào 5 giờ 15 phút đến 9 giờ 10 giờ đêm hôm đó, lại chỉ có một chiếc xe ra vào đường núi 013.
Từ vết bùn trên thân xe có thể phán đoán, chiếc xe trong lời khai của nhân chứng và chiếc xe bị đương sự của tôi vứt bỏ trong rừng cây không phải là cùng một chiếc, điều giống nhau duy nhất chỉ có loại hình.”
“Đồng thời vào năm phút trước, luật sư truy tố Gaunt đã xác định không còn chứng cứ nào liên quan để chứng minh đương sự Horace Ji của tôi có lái chiếc xe khác trong ngày xảy ra vụ án.”
“Cho nên, tôi xin nhắc nhở một câu.
Trước mắt tất cả chứng cứ của bên truy tố chỉ có thể chứng minh đương sự của tôi đã đặt chân đến hiện trường vào một lúc nào đó sau khi vụ án đã xảy ra.
Hơn nữa chứng cứ liên quan đến lúc quá trình xâm hại đang xảy ra…”
Cố Yến lướt màn hình đến cuối cùng, giương mắt nhìn về phía thẩm phán và bồi thẩm đoàn: “Hiện tại là không có.”
Vẻ mặt của thẩm phán vẫn rất nghiêm túc, không thể hiện ra quá nhiều cảm xúc, chỉ khẽ gật đầu.
Đám người trên ghế bồi thẩm đoàn đã nhẹ giọng nói chuyện với nhau, có người nhíu mày thật sâu, trong đó có một hai người nhìn lướt qua Cố Yến, rồi lại chuyển ánh mắt về phía luật sư truy tố Gaunt.
Cho dù là ai bị bồi thẩm đoàn nhìn ngay lúc này đều sẽ cảm thấy rất áp lực, Gaunt cũng không ngoại lệ.
Trước khi bắt đầu phiên toà, hắn ta cho rằng mình chiếm ưu thế, thậm chí ưu thế này còn có thể lấn át một số tì vết của chứng cứ, tốc chiến tốc thắng.
Nói khiêm tốn hơn thì khi đó hắn ta đã cảm thấy mình thắng kiện xác suất mình thắng kiện có thể lên đến 98%.
Nhưng mà hiện tại, 78% còn có chút nguy hiểm.
Trên mặt hắn ta vẫn không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt lại không nhịn được liếc một cái về phía ghế chờ phán xét.
Trong khu vực hắn ta đảo mắt qua, Brewer và Miro Manson đang nghiêm mặt ngồi ở đó.
So với anh trai Brewer, Miro Manson ngang ngược hơn một chút, cũng càng thêm để lộ cảm xúc ra ngoài.
Đôi môi mỏng của gã khẽ nhúc nhích, phun ra một câu chửi rủa từ kẽ răng: “Đờ mờ… vô dụng.”
Brewer y vẫn khoanh tay, nghe vậy chỉ nhúc nhích lông mày.
“Gần đây sao vậy chứ, vì sao cứ gặp phải mấy tên không làm được trò trống gì!” Miro tức giận mắng, “Lần trước ở khách sạn cũng thế, ngu xuẩn tự tiện chủ trương hành động thiếu suy nghĩ.
Mẹ nó lúc này ở trên toà án cũng thế…”
Brewer nheo mắt lại, ra hiệu gã ngậm miệng nói chuyện cẩn thận.
Vấn đề giống như trước, Younis ngồi xa một chút cũng đang thì thầm.
Chỉ là cô đang nói bằng giọng điệu xem kịch vui và chê cười.
Dvor · Eweth cũng đặt tay lên môi, nụ cười nhạt mà lịch thiệp cũng tràn ra từ khoé mắt và khoé miệng ông ta, thấp giọng nói: “Không thể bình thường hơn được.
Dụ dỗ bắt ép để kiếm được đồng bạn, chắc chắn sẽ có một hai kẻ không quá thông minh và không bớt lo như vậy.
Đây là vấn đề mà mỗi bầy sói không thể thoát được trước khi băng đảng sụp đổ.”
Lúc trong phòng thẩm vấn đang có sóng ngầm mãnh liệt, ở chỗ khác cũng không bình tĩnh.
Không ngoài dự đoán, tin tức mà Bunche và Hussey đưa ra cũng dẫn đến sóng to gió lớn, cộng thêm những truyền thông khác thêm thắt, từng chuyện xảy ra hơn 20 năm gần đây đang dần dần phơi bày trước mặt công chúng.
Có vài người quan sát cẩn thận đã tìm được từ mấu chốt trong một đống tin tức, phát hiện nhân vật quan trọng liên kết những việc đó là “kẻ dọn đường”.
Công chúng tự tìm tòi nghiên cứu và bình luận giống như những đợt thuỷ triều to lớn đột ngột, từng đợt một xô nhau, ai nhấn cũng không chìm.
Thế là, cùng lúc với phiên toà thẩm vấn án Ông lắc đầu đang được phát sóng trực tiếp, chủ để liên quan tới “kẻ dọn đường” cũng vô cùng rầm rộ.
Thậm chí có người căn cứ vào những suy đoán đang có để liệt kê ra những thân phận mà kẻ dọn đường từng thay đổi.
Việc này lại khiến toàn Liên Minh bàn tán sôi nổi.
“Tội phạm truy nã Li · Connor từng qua mắt luật sư, thẩm phán và bồi thẩm đoàn chính là một thân phận của kẻ dọn đường!”
“Không trách lại trốn tránh thành thạo như vậy!”
“Còn có cái này nữa, có trời mới biết tôi từng gặp được gã! Thậm chí còn từng nói chuyện với gã!”
“Đúng, gã nuôi một con chim.
Khi đó tôi còn tưởng rằng là chim xám phổ thông, không ngờ rằng…”
“Anderson Wu, đậu má gã còn từng ở nhà đối diện tôi!”
“Còn có cái này, tôi nhớ người này từng sống trong viện mồ côi!”
Trong phút chốc, những thân phận và khuôn mặt mà kẻ dọn đường từng dùng đã được lưu truyền rộng rãi khắp Liên Minh.
Li · Connor;
Marcus Baader;
Anderson Wu;
Dorne;
…
Trong đó có một số giấu khá kín, một số đang nằm trong danh sách truy nã của cảnh sát, chờ một ngày nào đó bị bắt về quy án.
Chỉ là ngay cả đám cảnh sát cũng không nghĩ tới, tên tội phạm của những bản án chôn vùi trong dòng sông thời gian, thế mà có một ngày lại nối liền cùng nhau, cùng chỉ về hướng một người.
Thế là từng sở cảnh sát trong Liên Minh liền bận rộn đến phát điên lên, lúc nào cũng phải chú ý đến phiên toà đang diễn ra, còn phải đối phó với những cuộc gọi không ngừng vang lên, còn phải lật lại những bản án cũ , muốn tìm được tung tích người đang lẩn trốn.
Chuyện này có một chỗ rất khó với bọn họ…
Bọn họ không chỉ phải tìm tới đối phương, còn phải chứng minh đó chính là kẻ dọn đường, có rất nhiều thân phận, lấy đi mạng rất nhiều người.
Nhưng đám người đang ngồi trong toà án tối cao Decama lại hoàn toàn không biết gì cả.
Mà phiên toà vẫn còn tiếp tục.
Thấy bồi thẩm đoàn sắp nghiêng về phía Cố Yến, luật sư Gaunt lại lấy ra một phần chứng cứ nữa.
“Đừng nóng vội phủ định sự thật bị cáo xâm hại.” Gaunt đưa chứng cứ lên trên màn hình, “Đây là chứng cứ bổ sung mới được đưa ra vào hai tuần trước, tôi tin chắc bên phía luật sư biện hộ cũng nhận được tin.”
“Cảnh sát phát hiện trên quần áo của một ông lão bị hại tên là Elie Brown, lần đầu kiểm nghiệm tương đối thô sơ giản lược, lần kiểm tra thứ hai mới tìm được một số chứng cứ mới.”
Gaunt nói như chém đinh chặt sắt: “Chứng cứ này có thể chứng minh, ít nhất lúc xảy ra hành vi xâm hại, bị cáo Horace Ji có mặt ở hiện trường.”
Mà chỉ cần chứng minh điểm này, chứng cư phạm tội ở hiện trường sẽ được hoàn chỉnh.
Như vậy, việc tố cáo Horace Ji sẽ không bị gián đoạn nữa.
Rất nhanh, nhân viên kiểm tra hai lần – Roger Hunter đã được luật sư mời lên ghế nhân chứng.
Đây là một nhân viên kiểm tra rất trẻ, giống như vừa tốt nghiệp không lâu đã bị bắt đi làm, kiểm tra đống vật chứng đếm không hết của vụ án này hai lần.
Luật sư Gaunt đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Nhân viên kiểm tra Hunter phải không?”
“Là tôi.”
“Báo cáo kiểm tra trên màn hình là của cậu đúng không?”
“Đúng.”
“Kết quả kiểm tra lấy từ chỗ nào?”
“Trong kẽ khoá kéo quần áo.”
Mặc dù nhìn Hunter rất trẻ, nhưng đứng ở chỗ nhân chứng lại không hề bối rối, cũng không nói nhảm gì, từng câu trả lời ngắn gọn mà đủ ý.
Gaunt cực kì hài lòng, “Có thể nói một chút về phần kết quả kiểm tra không?”
Hunter gật đầu: “Phát hiện một lượng máu nhỏ ở kẽ khóa kéo quần áo, sau khi kiểm tra đối chiếu đã phát hiện lượng máu này thuộc về bị cáo Horace Ji.”
“Số máu đó bị bắn lên quần áo của người bị hại khi nào?” Gaunt lại hỏi.
“Trong quá trình tiến hành hành vi xâm hại.” Hunter nói.
“Làm sao lại có phán đoán đó?”
Hunter nói: “Kiểm tra ở hiện trường số 3 của người bị hại cho thấy không hề có ai đặt chân vào lần thứ hai.”
Luật sư Gaunt gật đầu, lại hỗ trợ bổ sung một câu: “Trong mấy chứng cứ sau khi mở phiên toà cũng đều thể hiện ra điều đó, hiện trường số 3 không có dấu vết ai từng đặt chân vào hai lần.
Nói cách khác, sau khi hành vi xâm hại kết thúc, không có người nào đi vào nhà kho kia nữa.”
Hunter: “Đúng vậy, chính là ý này.”
Nhân mạnh xong điểm ấy, Gaunt mở báo cáo kiểm tra và kết quả gen ra, hất cằm với Cố Yến, nói: “Không có hai lần xâm nhập, dấu vết đó bị để lại trong quá trình xâm hại, mà kết quả so sánh gen lại rõ như ban ngày, hoàn toàn ăn khớp với bị cáo Horace Ji.
Tôi nghĩ, chứng cứ này đủ để bổ sung chứ?”
Hắn ta dừng một chút, lại nhìn về phía thẩm phán: “Tôi đã hỏi xong, chỉ là không biết luật sư biện hộ còn có vấn đề gì hay không.”
Thẩm phán nhìn về phía ghế biện hộ: “Luật sư Cố?”
Cố Yến khẽ gật đầu, đứng lên: “Có.”
Nhân viên kiểm tra Hunter nhìn hắn, “Vấn đề gì?”
“Hai lần kiểm tra được làm vào lúc nào?” Cố Yến nhìn lướt qua báo cáo kiểm tra cuối cùng, mặc dù có phần kí tên, nhưng đôi khi lại viết là ngày hoàn thành báo cáo.
Hunter nói: “Vừa rồi đã nói qua, hai tuần trước.”
“Cụ thể là ngày bao nhiêu?”
“Khoảng 3 giờ chiều ngày 21.”
“Xác định?”
“Xác định, cứ 2 giờ chiều mỗi ngày tôi đều vào phòng kiểm tra, lúc ấy đang tiến hành phân tích một vụ án khác, phải cần 50 phút.
Cho nên tính ra không có sai sót quá lớn.”
“Kết quả kiểm tra có thể bị quấy nhiễu không?”
“…Sẽ không.”
“Quá trình thẩm tra đối chiếu sẽ có vấn đề chứ?”
“… Sẽ không.”
Hunter không biết được Cố Yến muốn làm gì, nhưng lại cảm thấy hai vấn đề này rất quái lạ.
Hắn hơi nhíu mày, “Luật sư hình như… không tin tưởng lắm về kết quả kiểm tra của chúng tôi? Cảm giác tôi làm sai sao?”
Cố Yến giương mắt, không mặn không nhạt nói: “Tôi rất xin lỗi, nhưng kết quả kiểm tra liên quan tới xe Ngân Báo vừa rồi còn tồn tại mất vấn đề, không thể phủ nhận điểm ấy, không phải sao?”
Đây là lời nói thật, Hunter không thể nào cãi lại.
Trên thực tế, vấn đề này không chỉ khiến luật sư biện hộ không tin, mà cũng sẽ để bồi thẩm đoàn và thẩm phán có điều lo lắng về kết quả kiểm tra.
Cố Yến không nhắc đến còn đỡ, một khi làm rõ, nhất định bên phía bọn họ phải nghĩ biện pháp để mình lấy được 100% tín nhiệm.
Cũng may luật sư Gaunt có đủ kinh nghiệm, hắn ta đứng lên nhấc tay ra hiệu: “Ngài thẩm phán, chúng tôi xin kiểm tra lại ngay tại đây.”