Cả người Jim · Cummings cứng ngắc, lạnh từ da đầu đến lòng bàn chân.
Gã giống như một con ngỗng bị bóp cổ, há miệng thở hổn hển, nhưng nửa ngày không thể nói ra một chữ.
Ngay cả mái tóc vuốt keo của gã cũng ỉu xìu xuống, hiện ra độ sáng bóng của keo vuốt kém chất lượng.
Mặt luật sư Lu ngồi ở vị trí truy tố cũng trống rỗng nhìn chằm chằm Cố Yến một lát, lại đưa mắt nhìn sang nhân chứng.
Anh ta đột nhiên hối hận vạn phần, tại sao mình không kiểm tra lại tất cả các chi tiết với nhân chứng trước.
Hay đổi câu khác, anh ta còn từng tiếp xúc với nhân chứng trước phiên tòa, đã chú ý đến tất cả những điểm lớn nhỏ trong lời khai báo, nhưng tại sao lại không nghĩ đến một điểm này chứ.
Sự tĩnh mịch của toàn bộ tòa án duy trì được khoảng bốn năm giây, rồi ầm ầm sôi trào.
Người ngồi nghe rốt cuộc đã lấy lại tinh thần, bắt đầu nhìn nhân chứng sôi nổi bàn luận, giọng nói từ mọi nơi xông vào lỗ tai Jim · Cummings, nhưng gã không nghe được lời hoàn chỉnh.
Mặt gã căng đến đỏ bừng, bởi vì hàng năm say rượu quá độ mà hai gò má thậm chí có chút tím bầm.
“Tôi…” Gã há miệng, ánh mắt liếc loạn bốn phía, hiển nhiên đã đứng không vững nữa, “Nhưng mà… tôi…”
Cố Yến chờ giây lát, lại không chờ được nhiều lời giải thích hơn.
Đối với tình huống này, hắn ta tỏ ra không ngạc nhiên chút nào, chẳng qua là thuận tay ném trang giấy kia xuống bàn, giao diện điện tử trong nháy mắt trở về chỗ cũ.
“Thật đáng tiếc, tôi không nghe được một câu giải thích hợp lý.
Như vậy, tôi có thể hoài nghi động cơ của anh không?”
Những lời này hắn ta nói ra vô cùng bình tĩnh.
Trên thực tế, cả phần tranh biện hôm nay, biểu hiện của hắn ta cũng vô cùng bình tĩnh, không có dõng dạc hùng hồn, không có cố ý đề cao hoặc là đè thấp giọng, không có bất kỳ lời nói mang tính xúi giục nào cả.
Từ đầu tới đuôi, hắn ta đều mang cái vẻ lạnh như băng, vô cùng xứng đôi với chất giọng lãnh cảm của mình.
Đối với động cơ của Jim · Cummings, hắn ta có thể phân tích ra bất kỳ một điều nào đủ để khiến kẻ này hoàn toàn sụp đổ ở vị trí nhân chứng.
Nhưng cũng không cần phải phí miệng lưỡi như vậy.
Giống như đã từng có người nào đó nói về đạo lí đó — đối với bồi thẩm đoàn hoặc là người nào đó có khuynh hướng mà nói, cho một dây dẫn để tự bọn họ đưa ra kết luận còn có tác dụng hơn bất kì biện pháp nào.
Người ngồi nghe có đủ loại suy đoán, tỷ như Jim · Cummings mới là hung thủ, làm ra chứng cứ giả này là vì che giấu hành hung chân tướng, giá họa cho người khác.
Hay là một con ma men hàng năm say khướt, không có ai coi gã ra gì, cho rằng miệng lưỡi của gã sẽ bị thổi phồng lên cùng cơn say.
Vất vả lắm mới có một ngày đột nhiên gã lại có cảm giác tồn tại, quan trọng đến mức thậm chí có thể quyết định cuộc đời của một người, gã đứng ở chỗ của nhân chứng, tất cả mọi người đều sẽ an tĩnh lại, đưa ánh mắt đặt tiền cuộc lên người gã, cẩn thận lắng nghe mỗi một chữ mà gã nói.
Loại thay đổi như cá mòi xoay người này đủ để khiến gã lấy được hư vinh và thỏa mãn.
…
Người ngồi nghe còn có những suy nghĩ này thì đương nhiên bồi thẩm đoàn cũng sẽ có.
Luật sư Lu bên truy tố không nhịn được quay đầu liếc bồi thẩm đoàn ngồi trên cao kia một cái, những quý ông quý bà đó đều nghiêng đầu thảo luận, mặt mũi hoặc nghiêm túc, hoặc chán ghét.
Lu lại yên lặng quay đầu lại, chỉ cảm thấy phiên tòa ngày hôm nay, đột nhiên trên đầu của phe ta đã toàn là những chữ “toi rồi”.
Jim · Cummings ở trong vô số ánh mắt nghi kỵ hoặc khinh bỉ, từ thiên đường rơi vào địa ngục, loại cảm giác như nhảy lầu này khiến gã khó mà chống đỡ, choáng đầu hoa mắt gần như không đứng được.
Thẩm phán Murray · Liu đúng dịp gõ cái búa pháp “cạch” một tiếng, trầm giọng nói: “Yên lặng!”
Tiếng búa phát ra, cả người Jim · Cummings ở chỗ nhân chứng run lên, hai mắt trợn trắng như muốn ngất xỉu.
Thông thường mà nói, tòa án ở khu vực Decama, một khi lời làm chứng quan trọng của nhân chứng xuất hiện bất kì lỗ hổng nào, những lời của bên biện hộ như Cố Yến sẽ được trực tiếp quyết định cân nhắc, có mười phần là sẽ được chấp nhận, cũng lấy được một hiệu quả so sánh lí tưởng.
Nhưng mà cái mông của thẩm phán Murray · Liu vẫn rất oai phong, cho nên đề nghị cân nhắc quyết định bị cự tuyệt.
Ông ta chỉ để pháp cảnh đưa Jim · Cummings ra ngoài, gác lại màn tra hỏi này, mà phiên tòa lại không hề bị ảnh hưởng, vẫn tiếp tục diễn ra.
Lúc ông ta gõ búa, Yên Tuy Chi ngồi ở phía sau Cố Yến lại không cam lòng nghịch bút.
Đường đường là tiền viện trưởng của học viện pháp luật, đã từng là luật sư hạng nhất, thế mà lại vắt chéo hai chân ngồi vẽ một con ba ba lên giấy…
Bút pháp trừu tượng, tiêu sái không gò bó.
Chịu đau khổ nhất không ai bằng Joshua · Dale ở chỗ của bị cáo.
Cậu ta cảm thấy mình tựa như một con gà rừng nhãi con bị xách cổ, mười phút trước còn bị người ta ấn ở trên thớt, dùng dao phay khoa tay múa chân muốn băm đầu.
Mắt thấy sắp phải chết, lại bị một người khác đoạt dao cứu đi, thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.
Nhưng mà cậu ta vừa xuống đất, xách móng chạy chưa được hai bước, còn chưa thở được hai cái thì đã bị bắt lại lần nữa.
Cậu ta lại một lần nữa sống không còn gì luYên tiếc mà gác đầu lên trên thớt, cảm thấy nhân sinh thật CMN đau trứng, đến như vậy rồi mà còn không buông tha cậu ta, cơ bản chẳng còn gì để cậu ta trông cậy vào nữa.
Lúc này, cậu ta cảm thấy từ cổ trở xuống đều đã vào ngục giam, chỉ còn dư lại mỗi cái đầu vẫn đang giãy giụa.
Đối với loại chuyện này, Cố Yến và Yên Tuy Chi đã sớm có chuẩn bị tâm lý.
Sau khi trực tiếp cân nhắc quyết định bị cự tuyệt, phiên tòa sẽ tiến vào giai đoạn biện hộ.
Cố Yến không lay động đứng ở chỗ ngồi bào chữa, đưa tay lướt qua nút điều khiển, trong nháy mắt ghi chép về giám định dấu chân ở hiện trường của cảnh sát đã được hiện lên trên toàn bộ màn hình tin tức lớn.
Sau khi đã xin phép, kiểm quan dấu vết đứng ở chỗ của nhân chứng, trả lời câu hỏi Cố Yến đặt ra.
“Kiểm quan dấu vết, anh Trần?”
“Đúng vậy.”
“Phần giám định dấu chân này là ghi chép được thông qua anh?”
Trần gật đầu một cái: “Đúng vậy.”
“Nội dung vô cùng rõ ràng.” Cố Yến nói, “Nhưng vì để tránh cho những vấn đề không cần thiết, tôi vẫn cần xác nhận một ít chi tiết với anh.”
“Được, không thành vấn đề.”
“Dòng thứ 3 trang 2 của ghi chép, toàn bộ dấu giày dài 27.5 cm, đế trước dài 14.5 cm, chiều rộng 9.3 cm, chiều dài độ cong 6.3 cm, chiều rộng 6 cm, đế sau 6.6 cm, chiều rộng 6 cm.
Căn cứ vào dấu vết mài mòn ở hiện trường, có thể tính được độ dày là 1.5 cm.”
[Không chắc với mấy kích cỡ này lắm =.=]
Cố Yến điều chỉnh đèn chiếu lên giao diện thông tin để mọi người có thể tìm ra dòng này dễ hơn.
“Số liệu này có chênh lệch không?”
Trần lắc đầu một cái, “Sẽ không, thông tin về dấu chân được gửi đến bộ kiểm tra rất rõ ràng, sẽ không có sai lệch, chênh lệch duy nhất có thể có chính là độ dày gót giày.”
“Sai số là bao nhiêu?”
“Trên dưới 0.05 cm.” Trần vừa nói, lại bổ sung một câu, “Sai số này cũng không đủ để ảnh hưởng đến kết quả phân tích dấu giày, quá nhỏ.”
Cố Yến: “Chắc chắn chỉ có sai số này sao?”
“Vô cùng chắc chắn.”
Cố Yến gật đầu một cái.
Luật sư Lu bên truy tố: “…”
Không biết tại sao, Cố Yến gật đầu một cái, tim anh ta liền bắt đầu đập rộn lên một cách khó hiểu.
Thông thường mà nói, lúc hỏi riêng về dấu chân thì phần lớn nội dung câu hỏi sẽ đều tập trung về chiều cao của nghi phạm.
Nếu quả thật hỏi đến điều này thì ngược lại Lu không có gì phải lo lắng, bởi vì chiều cao vốn là một phạm vi có sai số, cho dù là bồi thẩm đoàn hay thẩm phán đều đã sớm biết được điều này rồi, cho nên xoay quanh vấn đề này ở trên phiên tòa cũng sẽ không đi sâu vào được cái gì cả, cũng khó mà khiến người nghe dao động.
Kết quả luật sư biện hộ lại chỉ hỏi gót giày?
Đây là vấn đề quỷ gì?
Cố Yến lại bình tĩnh lướt qua nút điều khiển, lúc này trên màn hình thông tin hiện ra những chứng cứ mà hắn ta và Yên Tuy Chi thu thập được mấy ngày gần đây.
Hắn ta chọn lấy video thứ nhất, cũng chính là video ở cửa hàng sườn cừu kia, trực tiếp kéo tiến độ đến 7 giờ 55 phút đêm ngày 23.
Toàn bộ người trong tòa án đều ngước đầu lên nhìn cửa sổ nhà bà Kitty · Bell trong video, bởi vì có hơi nước nên mơ hồ không rõ.
Cố Yến tạm ngừng, sau đó thả video này vào trong bản đồ khu tập thể cũ nát.
Hắn ta lại chỉnh bản đồ thành mặt phẳng nằm ngang, điểm đỏ trên bản đồ thể hiện vị trí camera của nhà hàng sườn cừu, điểm đỏ ở nhà Kitty · Bell đại diện cho đỉnh đầu của nghi phạm được phát hiện trong thời gian vụ án xảy ra.
“Cảm ơn khoa học kỹ thuật hiện đại.” Cố Yến vẫn rất bình tĩnh, “Tất cả các vị trí đã được đánh dấu trên bản đồ, kiểm quan dấu vết, tôi muốn anh căn cứ vào những số liệu trên bản đồ này để tính toán ra chiều cao của nghi phạm, cần phải cao bao nhiêu thì mới có thể vượt qua mấy vật ngăn che này để lộ ra đỉnh đầu.”
Trên thực tế căn bản không cần con người tính toán, trên giao diện bản đồ, chỉ cần lựa chọn một chút, ấn phím là có thể tự động đưa ra số liệu.
Trần theo bản năng đưa tay sờ nút điều khiển ở chỗ ngồi của mình, màu đỏ đại diện cho nghi phạm trên bản đồ giật một cái, bên cạnh đã hiện ra một trị số: “182.3 cm, sai số trên dưới xấp xỉ 0.2 cm.”
Cố Yến rũ mắt, đưa hồ sơ thân phận của Joshua · Dale cùng với thông tin được ghi ở trại tạm giam ra.
“Đương sự Joshua · Dale của tôi, cao 176 cm, đây là số mà trại tạm giam đo được.” Cố Yến phe phẩy tờ giấy, lãnh đạm nói: “Cho dù có cộng thêm số giám định độ dày của gót giày thì cũng không thể đến được 182.3 cm.”
“Xin hỏi, là số liệu của trại tạm giam làm giả, hay là giám định dấu chân làm giả?”
Trần: “… … …”
Anh ta còn có thể nói gì đây? Cái gì anh ta cũng không nói được, những sai số có thể nghĩ đến thì đều bị câu hỏi của Cố Yến bác bỏ hết rồi.
Toàn bộ căn phòng lại yên tĩnh một lần nữa.
Năm giây sau, một trận xôn xao còn lớn hơn lúc trước vang lên.
Joshua bị vây trong lớp kính thủy tinh chật hẹp buồn bực hai giây, bỗng nhiên ngồi ngay người lại, mờ mịt nhìn Cố Yến, thật không dám tin tưởng mình vừa nghe được cái gì.
Cậu ta phiêu đãng trong sự mờ mịt này rất lâu, đến khi trái tim tìm được thông tin, vẻ mặt rốt cuộc mới lấy lại tinh thần, thẩm phán đã căng mặt gõ búa, không thể không mời bồi thẩm đoàn đưa ra quyết định cân nhắc dưới sự áp lực và thôi thúc của sự thật.
“Cho nên, các quý ông quý bà đã có đáp án chưa?”
Murray · Liu nhìn bồi thẩm đoàn, trầm giọng hỏi ra những lời này.
Toàn bộ ánh mắt của mọi người đều rơi vào chỗ ngồi của bồi thẩm đoàn, Joshua có cảm giác như quanh thân mình đều đang đông lại, cuộc đời này chưa bao giờ khẩn trương như vậy, nhân sinh cả đời của cậu ta đều đặt lên đáp án này.
Đoàn trưởng của bồi thẩm đoàn gật đầu một cái trong sự yên tĩnh, “Đúng vậy, chúng tôi đã có quyết định.”
Murray · Liu: “Có tội, hay vô tội?”
Trong sự nín thở, giọng nói trầm ổn của đoàn trưởng vang lên, đủ để cho mỗi người trong tòa án đều có thể nghe được —
“Vô tội.”
Tòa án phóng thích..