Văn phòng luật sư của Nam Thập Tự có kết cấu xếp thành hàng thường thấy nhất, căn cứ vào điều kiện hợp tác trong công việc, các vị luật sư trong sở khá là độc lập.
Cho nên bọn họ làm việc không hề liên quan đến nhau, mỗi người một gian phòng làm việc hoàn toàn thuộc về mình, cửa chính có thể ngăn cách người khác ở bên ngoài, không có tình huống đặc biệt sẽ không bị quấy rầy.
Đối với hoàn cảnh làm việc “giả mù giả điếc đừng ai làm phiền tôi” này, Yên Tuy Chi cũng đã sớm quen thuộc nhiều năm rồi.
Nhưng cô Fizz lại không biết, vì vậy trước khi mang đồ vào phòng làm việc này, cô Fizz đặc biệt kéo anh qua một bên thấp giọng nói: “Muốn chung sống với vị đại luật sư này quả thật rất khó, thực tập sinh mới tới đều sẽ lo lắng, tôi rất rõ mà.
Năm ngoái có một bạn trẻ mới tới ngày đầu tiên còn không dám đi vệ sinh nữa, tôi nhớ buổi trưa gặp em ấy đã tái mét mặt mày, tôi hỏi vì sao, em ấy nói phòng làm việc quá khép kín, sợ rằng làm chuyện thấp kém dưới mắt thầy lại gây ra tiếng động gì đó.”
“Nghị lực thật khiến người ta phải khâm phục.” Yên Tuy Chi khen.
“Đừng có cười.” Cô Fizz lại tiếp tục dặn dò: “Trong khoảng thời gian sau này, có lẽ cậu sẽ đi theo luật sư Cố ra bên ngoài nhiều hơn là ngây ngốc ở trong phòng làm việc, nhưng tôi hi vọng cậu vẫn có thể cảm thấy thuộc về nơi này, mặc dù bàn làm việc của cậu không to bằng của luật sư, nhưng đó chính là bàn làm việc của cậu, ít nhất thì cậu đã có một phần ba địa bàn thuộc về mình rồi, cứ thoải mái sử dụng, đừng để ý nhiều, có lý thì không phải sợ.”
Không biết cô có nhận ra hay không, nhưng mà dù sao Yên Tuy Chi vẫn cảm thấy lúc cô nói những lời đó, giọng nói cứ như là đang tặng câu đối phúng điếu vậy.
Nhưng mà cô Fizz lo lắng quá rồi, Yên Tuy Chi chẳng những có lý thì không sợ, mà thậm chí còn suýt đổi khách thành chủ luôn.
Thỉnh thoảng anh vẫn theo bản năng vẫn cảm thấy đây là phòng làm việc của mình, anh đang ngồi ở vị trí đại luật sư, mà bạn học Cố nghiêm mặt ngồi uống cà phê phía trước mới chính là tên thực tập sinh mà anh mù mắt mời tìm về để làm mình ấm ức.
Thế cho nên mấy lần anh muốn há mồm giao nhiệm vụ cho đối phương.
May mà anh phản ứng nhanh, mỗi lần bắt đầu há mồm ra đã lấy lại tinh thần trong nháy mắt, khó khăn lắm mới dừng lại được, dùng vẻ mặt bình tĩnh mà ngậm miệng lại.
Anh đổ lỗi phản ứng này là do cốc cà phê quá nóng, lớp sương mù màu trắng ở miệng cốc rất dễ khiến người ta mất tập trung, với lại… phong cách phòng làm việc này quen mắt quá.
Chợt nhìn một cái, phòng này với phòng làm việc viện trưởng của anh cứ như là một mẹ sinh ra vậy, cũng không khác phòng làm việc của anh ở Nam Lư lắm.
Yên Tuy Chi nhìn lướt qua, trong lòng không hiểu sao lại có cảm giác vui vẻ yên tâm.
Mặc dù quan hệ thầy trò vẫn không ra gì cả, nhưng dù sao vẫn đã từng dạy dỗ.
Nhìn xem, không phải còn truyền được cả gu thẩm mỹ sao?
Anh ung dung cười một tiếng, đang muốn khen một câu trang trí không tồi, nhưng mà vừa mới há mồm, còn chưa kịp phun ra một chữ, Cố Yến đã đặt cốc cà phê xuống, tấm thân tôn quý mở miệng nói ra câu đầu tiên: “Tôi không có ý định nhận thực tập sinh.”
Giọng của hắn rất dễ nghe, đặc biệt yên tĩnh, nếu như bỏ qua nội dung sẽ rất dễ khiến người ta sinh ra một loại xúc động “muốn nghe hắn nói thêm hai câu.”
Nhưng Yên Tuy Chi cũng đâu phải mới biết hắn, cũng đã vào trạng thái miễn dịch sinh lí với loại ảo giác này rồi.
Huống chi nội dung câu nói này của hắn ta lại không thể khiến người nào có thể không để ý.
Không có ý định nhận thực tập sinh? Trùng hợp quá, tôi cũng nghĩ vậy đó.
Thật ra thì cậu có thể trực tiếp chuyển tôi cho bất kì một vị luật sư nào cũng được, chỉ cần không phải ở chỗ cậu thì chỗ nào cũng được hết.
Yên Tuy Chi sửa lại câu này trong lòng một chút, chuyển thành cách biểu đạt không khiến người khác tức giận, đang muốn nói ra khỏi miệng, chỉ thấy Cố Yến lấy tay vòng quanh cốc cà phê, nói: “Cho nên tôi cũng chưa từng chuẩn bị gì trước khi cậu đến cả.
Nghe nói trong sở có một sổ tay kinh nghiệm, cụ thể có sắp xếp nhiệm vị cho thực tập sinh, vừa có thể khiến các cậu dù có bận đến nỗi chân không chạm đất cũng không bị loạn, bây giờ tôi vẫn chưa từng xem nó.
Vì vậy, tôi không thể đảm bảo cho cậu có thể có một kỳ thực tập bình thường được.”
Yên Tuy Chi nhíu mày, hiếm có cơ hội nghe bạn học Cố nói nhiều như vậy ngoài tòa án, hơn nữa còn toàn là tiếng người.
Dĩ nhiên, chỉ là tiếng người mà thôi, không có tiến xa đến trình độ khiến người ta vui thích, dù sao nói chuyện mà chẳng có biểu cảm gì, giọng nói cũng lạnh đi không ít.
Yên Tuy Chi cũng chẳng cảm thấy hứng thú lắm với những gì phải trải qua trong kỳ thực tập hay Cố Yến sắp xếp như thế nào.
So với bản thân nội dung câu nói đó, dáng vẻ dễ nói chuyện của Cố Yến cũng khiến anh cảm thấy khá để ý.
Nhưng mà…
Cậu còn có thể dễ nói chuyện với một thực tập sinh bị ép vào đây, sao lại không thể không cho người thầy mà chính cậu tự tay, trịnh trọng, chọn lựa kĩ càng một cái vẻ mặt tốt chứ?
Yên Tuy Chi cảm khái trong lòng một phen.
Nhưng mà cũng không sao, nói không chừng bây giờ đổi một thân phận khác rồi có thể chung sống không tệ với bạn học Cố này đó, ít nhất còn có thể mở đầu.
Nhưng mà phần cảm giác này cũng không kéo dài được bao lâu, bởi vì một đống tài liệu thực tế nhảy ra ào ào trên bàn làm việc của anh.
Cố đại luật sư vốn không có tính cách thích nói nhiều, một đoạn lời lẽ tốt đẹp kia vừa rồi của hắn ta đã là giới hạn rồi, cho nên chưa nói được mấy câu đã dứt khoát ném sổ tay thực tập sinh mà Fizz đã tạo ra trước đó cho Yên Tuy Chi.
“Cậu xem trước đi.” Cố Yến nói, “Tôi đi truyền tin một lát.”
Yên Tuy Chi dùng ngón tay khều khều màn hình thực tế ảo này, khá tốt, nội dung trong sổ tay cũng không nhiều như trong tưởng tượng, không có nhiều thứ vô nghĩa, về tổng thể khá là chặt chẽ, hơn nữa rất hợp với tâm lý của những thực tập sinh trẻ tuổi, thậm chí có chút hoạt bát.
Đúng là phong cách của Fizz.
Nội dung thực tập, một ít quy định, anh đều đảo qua một lần.
Trên thực tế, toàn bộ sổ tay hắn đều không nhìn kĩ, dù sao thì hắn cũng có phải người mới thật đâu, đến đây cũng chẳng phải để thực tập.
Anh đỡ trán, tùy ý liếc nhìn trang bìa, sau đó dừng mắt tại một nhóm các con số.
Tiền lương trong kỳ thực tập – mỗi ngày 60 xi.
Đối với một sinh viên mà nói, 60 xi là cái khái niệm gì chứ, chỉ đủ một ngày ba bữa thôi, đừng mơ mà được thêm tí gì.
Nhưng mà đây cũng là tình hình thường thấy trong luật sở ở Decama, bởi vì mọi người đã ngầm thừa nhận thực tập sinh đến luật sở về cơ bản là giai đoạn thêm phiền.
Một vị đại luật sư khi giao nhiệm vụ cho thực tập sinh, trong lòng cũng đang rỉ máu.
Bởi vì đợi cậu làm xong hết thì tám đến chín phần là tôi lại phải làm lại một lần nữa, đồng thời còn phải đưa ra ý kiến sửa đổi cho một mình cậu, tương đương với việc lại phải lật lại công việc đó lần nữa.
Trong đó có một số thực tập sinh ít lí tưởng, càng vì đại luật sư lao lực đến chết mà cho ra mấy cống hiến kiệt xuất.
Cậu khiến tôi thêm phiền, còn mang tới nguy hiểm về tính mạng, tôi đã không thu học phí thì thôi, còn phải đưa cho cậu nhiều tiền, có nằm mơ không đấy?
Các thực tập sinh đều biết điều này cho nên cũng không có ý kiến gì với mức lương kiểu như trợ cấp trong giai đoạn này cả, dù sao thì sau này vẫn có thể được tăng lên mà.
Lúc Yên Tuy Chi nhìn thấy con số thù lao, đầu tiên là chửi trong lòng một cái, rồi mới thở dài thay cho đám sinh viên đáng thương kia một hơi.
Ngay sau đó anh đột nhiên nghĩ tới mình bây giờ chính là một trong đám “sinh viên đáng thương” kia, một hơi còn chưa thở ra đã bị sặc, ho đến long trời lở đất.
Ngay lúc anh đang chống đầu hồi sức, chẳng biết từ lúc nào giọng nói của Cố Yến đã đến gần——
“Thời gian địa điểm cụ thể?”
“Đảo Yaba?”
“Không đi.”
Hắn ta vẫn còn đang truyền tin với người khác, cứ thuận tay mà đặt một cốc nước thủy tinh trên bàn thực tập sinh.
Yên Tuy Chi sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ cảm thấy chẳng lẽ bạn học Cố này uống lộn thuốc rồi, sao lại có lúc có tình người như vậy chứ?
Kết quả là nghe thấy Cố Yên gõ ngón tay lên mặt bàn một cái, rũ mắt xuống, lạnh nhạt nói: “Tôi thật sự tò mò không biết bên trong cái sổ tay này viết gì mà lại có thể khiến cậu xem đến đỏ mặt suýt nữa thì tắt thở.”
“…”
Rất tốt, nguyên chất nguyên vị, độc tính bắn ra bốn phía.
Hắn ta cũng không cầm theo tai nghe cho nên tiếng người truyền tin bên kia rất nhỏ, đi đến bên cạnh Yên Tuy Chi mới miễn cưỡng nghe được đôi câu.
“Tắt thở cái gì cơ?” Một giọng nam hỏi: “Cậu đang nói chuyện với ai đó?”
Yên Tuy Chi cảm thấy giọng này khá quen tai, nhưng lúc bất chợt lại không thể nhớ nổi đã từng nghe ở đâu.
“Thực tập sinh.” Cố Yến nói.
“Được rồi.” Người kia nói, “Cho nên cậu thật sự không đến đấy à? Tôi chân thành mời cậu như vậy mà cậu không cho tôi chút thể diện nào sao? Jita nhà tôi cũng theo đó.”
Vẻ mặt của Cố Yến cũng tê liệt trong nháy mắt.
Rất nhanh Yên Tuy Chi đã hiểu được nguyên nhân khiến vẻ mặt hắn ta biến hóa như vậy: “Cậu vượt tinh cầu lướt sóng còn mang theo con cún sợ nước…”
Khóe miệng Yên Tuy Chi hơi nhếch lên.
“Cái gì là cún sợ nước chứ, ngày ngày đêm đêm đi ngủ đúng hai giờ, còn ngủ đúng giờ hơn cả cậu, cún thần như thế mà một ngày không mang theo thì tôi không thấy thoải mái.”
“…”
Đối phương là một tên biết cách tán dóc, lải nhải một lúc lâu, hình như muốn khuyên Cố Yến tham gia một bữa tiệc hay cái gì đó.
Nhưng mà Yên Tuy Chi không nghe được nội dung về sau, bởi vì Cố Yến đã quay về bàn làm việc của mình.
Sau đó bất kể đối phương có nói gì đi nữa, hắn đều dứt khoát dùng một hai chữ để tổng kết lại —
“Không.”
“Không rảnh.”
“Ra tòa.”
Yên Tuy Chi cảm nhận một chút, vẫn cảm thấy giọng nói của đối phương có chút quen tai.
Nhưng mà anh còn chưa nhớ ra được là ai, Cố Yến đã cắt đứt truyền tin nhìn lại: “Xem xong chưa? Có gì muốn hỏi không?”
Yên Tuy Chi lắc đầu một cái, lại giống như nửa đường chợt nhớ ra cái gì đó: “A, đợi một chút.”
Nói xong, anh sờ lên cái nhẫn thông minh của mình một cái, mở ra giao diện tài sản rồi liếc số dư còn lại, cảm giác hít thở không thông trong nháy mắt liền tới.
Trước đó đi một vòng chợ đen, anh đã hơi tính toán số tiền còn lại rồi, không đủ để anh sống một tuần.
Vì vậy anh ngẩng đầu lên nói với Cố Yến: “Tôi có một vấn đề.”
Cố Yến hất cằm ý bảo anh nói tiếp.
“Có thể được ứng trước lương không?”
“…”
Cố Yến nhìn anh, mặt không thay đổi vẻ trầm mặc trong chốc lát rồi mở miệng nói: “Cậu nhìn lâu thế mà chỉ có một vấn đề này?”
“Ừ…” Mặc dù là Yên giáo sư đuôi sói lớn cũng cảm thấy da mặt mình sắp không chịu nổi rồi.
Hai giây sau, Cố Yến mang vẻ mặt nghiêm túc mở một cái truyền tin, hắn nói: “Fizz, giúp tôi chuyên ba tháng lương cho cậu thực tập sinh này, sau đó mời cậu ta về nhà đi.”
Yên Tuy Chi: “…”
Lúc trước cảm thấy không đúng về việc có thể ở chung một chỗ thật tốt với bạn học Cố này chắc là do mình ăn nhầm cơm thiu rồi..