Joe rất buồn bực, đồng thời cũng có chút được sủng ái mà lo sợ.
Lấy tính cách của Cố Yến, hắn rất ít khi đột nhiên yêu cầu với một người bạn, cho nên việc “thương lượng một chút” này quá khó được.
“Cậu chờ một chút!” Joe tạm ngừng động tác tay, “Cậu chờ một chút rồi hẵng mở miệng, trước hết để cho tôi ghi nhớ giờ khắc này, cậu lại muốn cùng tôi thương lượng, cái này quá hiếm thấy, để tôi tiêu hóa đã.”
Cố Yến: “…”
Bệnh thần kinh…
Hắn thò đầu xuYên qua cửa kính xe nhìn thấy mặt Kha Cẩn, mặc dù Kha Cẩn đang xuất thần, có thể căn bản không thấy được hắn, hắn vẫn toét miệng cười một tiếng.
Lúc này mới kéo Cố Yến qua một bên, “Tốt lắm, tôi đã chuẩn bị xong rồi, nói xem chuyện gì có thể khiến cậu mở miệng vậy?”
“Tôi dẫn thêm một người nữa.” Cố Yến nói.
Joe nháy mắt một cái, mắt hắn là màu xanh, nhạt hơn so với rất nhiều người, màu sắc vừa tinh khiết vừa đẹp, kết hợp với vẻ mặt hắn thì có chút đần.
Nói chính xác là cứ mọc ra trên mặt hắn là nhất định sẽ đần.
“Cậu nói gì cơ? Dẫn thêm một người?” Joe có chút mờ mịt, “Tội phạm bị truy nã? Chính khách tranh luận? Hay là người có bối cảnh kinh thiên gì? Hay là kẻ địch gì đó của tôi?”
“…Mỗi ngày cậu đều nghĩ linh tinh cái gì vậy?” Mặt Cố Yến không chút thay đổi nói, “Chỉ là một thực tập sinh thôi.”
“Chỉ dẫn một thực tập mà cậu phải trịnh trọng thương lượng với tôi làm gì?” Joe lại trừng mắt nhìn, “Tôi không cung cấp nổi thức ăn cho thêm một người sao?”
“…”
Không thể “hỏi một câu theo sự lễ phép” với cái tên nhị thế tổ này được, hắn căn bản không hiểu được việc này.
Cố Yến: “Coi như tôi chưa nói.”
Hắn đang định xoay người chuẩn bị gọi Yên Tuy Chi liễu, Joe mới kịp phản ứng chậm ba nhịp, ngạc nhiên kêu lên: “Ai ôi đậu má từ từ — “
Từ từ cái rắm.
“Cậu lại muốn dẫn theo một người! Tôi đm cậu lại muốn chủ động dẫn theo một người!” Vẻ mặt của Joe kiểu như phi cơ của mình bị nổ mất một toa vậy.
Cố Yến chế giễu nói: “Lần tới tôi nhất định sẽ đổi thành dẫn theo một con quỷ.”
Hắn nói xong, cái tay vốn định gọi Yên Tuy Chi ngừng một chút, đổi ý gọi đến luật sở trước đã.
Lúc đợi bắt máy, ánh mắt của hắn quét qua lại giữa Kha Cẩn và Yên Tuy Chi một chút.
“A lô? Cố?” Giọng nói của cô Fizz không ngoài dự đoán xuất hiện ở đầu bên kia.
Cố Yến thu hồi ánh mắt, “ừ” một tiếng, mở cửa ra: “Ghi chú cho Nguyễn Dã một chút, hôm nay ngày mai cậu ta theo tôi ra ngoài, đi công tác.”
“Chơi cái trò gì mà lại đi công tác nữa?” Giọng của cô Fizz kiểu như muốn bò theo đường truyền tin đến đây: “Người ta mới vừa tốt nghiệp còn chưa thích ứng công việc mà ngày nào cũng bị xách đi công tác, sẽ sinh ra bóng ma với công việc anh biết không?”
Cố Yến: “…”
Số lần công tác của người ta chắc còn gấp đôi cô ấy chứ, căn bản là không có gì gọi là bóng ma đâu.
“Anh cười nhạt cái gì?” Fizz bị tổn thương.
“Không có gì.” Cố Yến bình tĩnh nói, “Không phải cười cô.
Làm phiền ghi chú một chút, cảm ơn.”
Fizz vẫn còn làm hết bổn phận bảo vệ “thực tập sinh yếu ớt” khỏi bị ông thầy nghiêm khắc tàn phá, “Không phải cậu ấy vừa mới đi về sao, chạy tới chạy lui như thế có được không? Huống chi cứ như vậy, cậu ấy tham gia kiểm tra kì đầu kiểu gì?”
“…”
Người ta còn cầm huy chương luật sư hạng nhất để chơi rồi, tham gia kiểm gia cái gì?
Cố Yến hoàn toàn không bị thuyết phục: “Buổi tối phát cho cô một video, kiểm tra kì đầu dựa theo video đó mà tính thành tích.”
Fizz: “Video gì?”
“Ghi chép về phiên tòa ở Tửu Thành.” Cố Yến nói.
Lúc này Fizz mới nhớ tới, Cố đại luật sư không đi đường bình thường, thực tập sinh vừa mới tới hai ngày mà đã để cho người ta thực chiến trên phiên tòa rồi.
Thực chiến và kiểm tra mô phỏng thì cái nào có chất lượng tốt hơn?
Đây là một vấn đề ngu dốt.
Fizz cảm thấy chỉ có nhân tài đầu óc như biển rộng mới có thể có nghi vấn này, cho nên cô lựa chọn không hỏi, Yên lặng “à” một tiếng, nói: “Chuyện này cũng không phải do tôi quyết định, để tôi hỏi mấy người nhân viên hành chính xem, còn phải thống nhất ý kiến với những luật sư nhận thực tập sinh khác nữa.
Thật là phiền phức, nên anh phải cho ra một lý do thuyết phục tôi.”
Cố Yến: “Cậu ấy là thực tập sinh của tôi, không phải của cô cũng không phải của những luật sư khác.”
Tốt, một kích toi mạng.
Fizz dựa vào nơi hiểm yếu chống lại vài giây, rốt cuộc từ bỏ: “…Được rồi được rồi sẽ ghi cho cậu ta, bây giờ ghi luôn.
Đi ra ngoài thì nhớ chú ý an toàn, anh hay cậu ấy cũng vậy, đừng có vác thêm một chân bị thương về nữa, không thì anh khỏi còn thực tập sinh luôn.”
Nói xong, cô Fizz suy tư một chút, lại Yên lặng nói: “Được rồi, tôi biết là anh chỉ mong được vậy.”
Cố Yến trực tiếp lướt qua những lời khác, gật đầu nói: “Cảm ơn.”
Joe ở bên cạnh nghe toàn bộ cuộc gọi.
Sau khi Cố Yến cắt đứt truyền tin, hắn nhướng cao lông mày hỏi: “Xin xỏ hình như rất phiền toái?”
“Con mắt nào của cậu nhìn ra được?”
“Hai cái.” Joe cũng không sợ bị sỉ vả chút nào, hiển nhiên đã rất quen thuộc, hơn nữa còn thích thú, “Xin phép cho cậu ta đi phiền phức nha vậy mà vẫn còn muốn dẫn theo, tại sao?”
Joe cố gắng để cho vẻ mặt mình tỏ ra kinh ngạc, nhưng giọng nói đã bán đứng hắn.
Cố Yến căn bản không muốn nhìn.
Joe biết rõ cá tính của hắn, ngoài miệng liền nghẹn cho qua, ngay tại lúc cho rằng mình căn bản không có được bất kỳ câu trả lời gì, Cố Yến đột nhiên mở miệng nói: “Lo nghĩ về những người khác, dẫn cậu ta theo khá tốt.”
Joe: “???”
“Có ý gì?”
Ý chính là cậu căn bản không biết người nào đó có thể xảy ra chuyện gì, một ngày không nhìn trong lòng khó Yên.
Dẫu sao toàn thế giới cũng không tìm ra mấy người sẽ cầm hoa đến mộ phần của mình phải không?
Cố Yến suy nghĩ một chút về tình cảnh lưỡng nan vừa rồi, lúc này mới phát hiện trong tay mình còn cầm bông hoa viếng mà Laura dưới tình thế cấp bách kín đáo đưa toàn bộ cho hắn.
Cứ cầm mãi.
Chuyện của Kha Cẩn xảy ra, ngược lại hắn không cần suy nghĩ có phải dâng hoa không nữa, nên trực tiếp nhét vào trong tay Joe, vỗ vai hắn một cái, “Tôi nhớ ông nội cậu cũng ở đây, thay mặt tôi hỏi thăm sức khỏe ông đi.”
Joe: “…”
Vốn dĩ sự chú ý của Yên Tuy Chi đều ở chỗ Kha Cẩn, sau đó cảm giác ánh mắt dò xét của Joe quả thực quá mạnh mẽ, khiến anh không thể không nhìn sang bên kia một lần nữa.
Kết quả là nhìn thấy Cố Yến giật giật ngón tay với anh, cực kì qua loa lấy lệ vẫy anh qua.
Yên Tuy Chi: “…”
Cái đồ không biết tôn sư trọng đạo, chỉ sợ là không muốn sống.
Yên Tuy Chi hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, duy trì tư thế đối mặt với Cố Yến giằng co mấy giây.
Loại đối lập này trừ người trong cuộc ra thì sợ rằng những người khác cũng không cảm thấy được.
Cuối cùng, Yên đại giáo sư vẫn dễ dàng tha thứ cho bạn học Cố vô lý, không nhanh không chậm xuYên qua đường mòn trong nghĩa trang, đi tới bên cạnh xe đối diện.
Mấy thực tập sinh khác không biết rõ tình hình, đối với bọn họ mà nói Cố Yến là một người thầy tương đối uy nghiêm.
Một người đi, mấy người khác liền theo bản năng kéo qua như chim cút.
Cố Yến: “…”
Giọi một người mà tới một đám, trời mới biết động tác của hắn đã đủ nhỏ rồi đấy.
“Làm sao thế?” Feilida len lén hỏi một câu, sợ hãi không dứt.
Sợ rằng cô đã không nhớ ý đồ đổi thầy với Yên Tuy Chi ban đầu rồi.
Locke lắc đầu một cái, giọng nói còn thấp hơn cô, “Không biết, tôi đi theo Nguyễn mà.”
“…”
Yên Tuy Chi hiền hòa quay đầu liếc bọn họ một cái.
“Cậu ta theo tôi ra ngoài hai ngày, các cô cậu cứ tuỳ tiện.” Cố Yến vẫn là khuôn mặt lãnh đạm trước sau như một.
“A…” Feilida và Anna vừa rồi rất kinh sợ lại có một chút tiếc nuối.
Không nói được là bởi vì Cố Yến phải đi hay là Yên Tuy Chi phải đi, hay là hai người đều đi.
Các cô tiếc nuối chốc lát lại đột nhiên nghĩ tới gì đó: “Buổi kiểm tra kì đầu của cậu ấy có kịp không ạ?”
“Cậu ta không tham gia.” Cố Yến bình tĩnh lại dứt khoát nói.
Tất cả thực tập sinh đồng loạt quay đầu nhìn về phía Yên Tuy Chi, mặt Yên đại giáo sư đầy vô tội: “Đừng nhìn tôi thế, tôi cũng vừa biết mà.”
Vừa nói anh vừa nhìn Cố Yến một cái, có chút không biết làm sao…
Nhưng mà Cố Yến căn bản không nhìn anh.
“Vậy số điểm kiểm tra của cậu ấy…” Vẻ mặt Feilida chần chừ.
“Để xem, cần thì tôi sẽ cho.” Cố Yến nói.
Mấy thực tập sinh trố mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời quăng ánh mắt hết sức đồng tình cho Yên Tuy Chi, thật giống như nửa người trên của anh đã bị đuổi ra đến tận cửa luật sở Nam Thập Tự rồi.
Yên Tuy Chi lại cảm thấy cái quyết định này rất tốt, anh vốn còn muốn hỏi thêm đôi câu, nhưng lại quyết định an phận một lát trước đã.
“Cậu… ờm bảo trọng.” Locke nhỏ giọng đưa ánh mắt cho Yên Tuy Chi, thật giống như Cố Yến mù không thấy vậy.
Nhị thế tổ Joe là một người theo trường phái hấp tấp, nói phải dẫn mấy người đi thì không hề trì hoãn chút nào.
Nửa giờ sau, Yên Tuy Chi đã ngồi chung với Cố Yến ở trong phi cơ tư nhân của Joe.
Sau lưng nhị thế tổ này có một gia tộc rất khổng lổ, ở khắp các hành tinh đều có mặt.
Ví dụ như các loại phương tiện nền móng ở Tửu Thành, hay ở bệnh viện Xuân Đằng vân vân…
Mặc dù bây giờ đã có đường đi xuống núi, nhưng là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, ít nhất cũng đủ để người ta sống hai đời mơ mơ màng màng.
“Cho nên bây giờ chúng ta đang…” Yên Tuy Chi ngồi cạnh Cố Yến, hỏi.
Phi cơ chậm rãi rời khỏi cảng tư nhân trong câu hỏi của anh.
“Đi công tác.” Cố Yến trả lời rất nghiêm túc.
Yên Tuy Chi nhíu mày, sau khi thấy Joe thì anh đã nhớ ra rồi, lúc trước nghe được truyền tin với giọng nói hơi quen, hóa ra đều là vị nhị thế tổ này gọi đến.
“Tôi nhớ không lầm thì hình như anh phải tham gia một buổi tụ tập cá nhân.” Yên Tuy Chi không chút do dự vạch trần hắn.
Cố Yến nhàn nhạt nói: “Tảo mộ, hay là dẫn đi công tác lấy trợ cấp, chọn một.”
“…”
Cái gì gọi là đánh rắn đánh bảy tấc, chính là đây.
Yên Tuy Chi dứt khoát nói: “Đi công tác.”
“Vậy thì yên lặng.”
Yên Tuy Chi cười lạnh một tiếng trong lòng, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Bọn họ vốn đã định nhắm mắt dưỡng thần, một bóng người đột nhiên đi tới, yên lặng ngồi xuống ở bên cạnh họ.
Nói chính xác là ngồi xuống bên người Yên Tuy Chi…
Là Kha Cẩn..