Cái loại thói quen một lời không hợp đã mời người ta về nhà này rốt cuộc từ đâu ra thế?
Dù sao cũng không phải mình dạy.
Yên Tuy Chi nói trong lòng.
Đến bây giờ anh chưa bao giờ trong lúc bực bội mà vẫn còn kiên nhẫn nói “mời cậu về nhà” cả, anh toàn cười bảo cút thôi.
Nhưng bây giờ anh chưa thể cút được, anh vẫn chưa nhìn thấy một dấu câu trong hồ sơ án nổ của mình đâu.
Yên Tuy Chi liếc mắt nhìn màn hình thực tế ảo còn chưa cất đi… 10 giờ 15 phút, từ khi anh bị tuyên bố rơi vào trong tay Cố Yến đến bây giờ, tổng cộng đã qua được 1 giờ 11 phút, chắc đây là một kỉ lục mới của Nam Thập Tự đây —
Vừa mới vào báo danh đã vô tình bị đuổi về, chưa nghe bao giờ.
Có lẽ bởi vì tình hình chuyển biến quá nhanh, hoàn toàn thoát khỏi dự đoán, Yên Tuy Chi không những không cảm thấy có cái gì đáng giận, ngược lại còn thấy buồn cười…
Thật ra anh mà nói làm việc thì lại chính là làm bậy, nghĩ gì làm đó, cho nên anh thật sự đã cong mép một cái.
Vì vậy, Cố Yến vừa ngắt truyền tin quay đầu đã nhìn thấy cậu thực tập sinh sắp bị đuổi về này đang cười, khóe mắt khóe miệng đều mang theo nụ cười tuy vô vị nhưng lại vui vẻ.
Cố Yến: “…”
Không tốt.
Yên Tuy Chi thu lại nụ cười trong nháy mắt, ánh mắt rũ xuống đầu ngón tay.
Anh dùng ngón tay gạt màn hình nửa trong suốt ở trước mắt ra rồi ngẩng đầu lên nhìn Cố Yến một lần nữa: “Tôi xin lỗi…”
Cậu xin lỗi cái rắm ý!
Yên Tuy Chi cảm thấy khuôn mặt nào đó đang có loại biểu cảm này, nhưng Cố Yến chỉ nhếch đôi môi mỏng, cau mày nhìn anh rồi sau đó không nói lời nào, dứt khoát chuyển tầm mắt đi, giống như nhìn lâu thêm một chút là sẽ lỗ mất một tuổi thọ vậy.
Điện toán quang ở trên bàn làm việc của đại luật sư Cố liên tục vang lên mấy tiếng nhắc nhở, tiếp theo các màn hình thực tế ảo bắt đầu xuất hiện ầm ầm, chất thành đống trước mặt Cố Yến mà vẫn chưa ngừng.
Có vẻ thật bận rộn.
Fizz xông lên tầng trong những tiếng nhắc nhở điên cuồng này.
Giày cao gót nện lên những tiếng vừa vội vừa vang giống như muốn ra chiến trường vậy, cho đến khi dẫm lên tấm thảm nhung màu xám trong phòng làm việc của Cố Yến mới biến mất.
“Cố? Vừa nãy tôi có chút không rõ, làm được một nửa thủ tục rồi mới kịp phản ứng.”
Fizz đóng cửa sau lưng lại, liếc nhìn Yên Tuy Chi thật nhanh, “Bạn thực tập sinh này sao vậy? Mới qua được một giờ mà đã đuổi cậu ấy về nhà rồi?”
Cố Yến cầm tài liệu trên tay ném nhẹ sang một bên, toàn bộ các trang giấy thực tế ảo đã trở lại đúng vị trí.
“Tôi đã nói là tôi không thích hợp để nhận thực tập sinh rồi.”
Hả?
Yên Tuy Chi sửng sốt một chút.
Anh còn cho rằng Cố Yến sẽ đưa ra lí do là hành động vừa rồi của anh cơ.
Nhưng mà hắn suy nghĩ cẩn thận, trước kia hình như Cố Yến vẫn luôn như thế, cũng không muốn giải thích chuyện gì đó quá nhiều, cũng rất khi than vãn với người thứ ba ai làm gì như thế nào, cho nên hắn ta mới nói thế… Cho dù là lí do vô cùng chính đáng.
Việc này gần như là đi ngược với thứ mà tòa án chú trọng, không biết có phải là một loại bệnh nghề nghiệp khác không nữa.
Có người làm cái nghề luật sư này, trong cuộc sống cũng sẽ càng ngày càng giỏi biện bạch, nói về sự thật chứng cớ liên miên không dứt.
Hắn ta thì hay rồi, hoàn toàn làm ngược lại.
Lúc Cố Yến nói chuyện còn không thèm nhìn Yên Tuy Chi một cái, giống như cái nhăn mày lúc trước cũng đã nhìn đủ rồi.
Fizz lại không bị lời lẽ kia thuyết phục: “Nhưng một giờ trước Adams đã thuyết phục anh thành công rồi cơ mà? Anh còn nhìn hồ sơ của thực tập sinh mới đồng ý với anh ta.
Anh ta còn nói mặc dù anh không tình nguyện lắm, cũng cay độc anh ta mấy câu, nhưng nói chung vẫn đồng ý.
Nguyên văn đó, tôi không thay đổi chữ nào đâu.”
Yên Tuy Chi càng thêm kinh ngạc.
Trong hồ sơ trống rỗng kia của anh, ai nhìn vào cũng đều cảm thấy đây là một con người chưa bao giờ lăn lộn trong cuộc sống cả, nếu không tại sao những luật sư khác ai cũng đều chọn được thực tập sinh của mình, còn dư lại anh mới đẩy lại cho Moore không có mặt chứ, ai cũng sợ mình bị thiệt cả.
Mà loại tính cách này của Cố Yến, nhìn vào cái hồ sơ kia còn gật đầu á? Đùa gì thế?
Nếu như quan hệ thầy trò của anh và Cố Yến năm đó hòa thuận tốt đẹp, anh nhất định sẽ nghi ngờ có phải là do Cố Yến nhận ra anh nên mới phá lệ như vậy hay không.
Nhưng thật đáng tiếc, trên thực tế nếu Cố Yến nhận ra anh thật, anh còn bị đuổi ra phòng làm việc nhanh hơn, hơn nữa còn không lấy được một đồng tiền lương ba tháng kia nào đâu.
Yên đại giáo sư rất có lòng tin với điều này.
“Đúng là khi đó tôi đã đồng ý.” Cố Yến nói, “Nhưng bây giờ lại đổi ý rồi.”
“Nhưng từ trước đến nay anh đã đồng ý là sẽ không thay đổi.” Fizz nói, “Đến nay anh đã bao giờ đổi ý đâu.”
“Như thế thì bây giờ sẽ có.”
“…”
Fizz cũng sắp đạp gãy gót giày rồi.
“Tiền lương ba tháng là tôi bồi thường cho việc lật lọng, để nửa tháng sau cậu ta đi tìm Moore đi.” Cố Yến nói.
“Hả? Gì cơ?” Fizz nháy mắt thật nhanh với Cố Yến một cái, “Tìm Moore?”
Cố Yến lạnh lùng trả lời một câu từ trong lỗ mũi: “Ừ.”
“Tìm Moore?”
“…”
“Không phải là khuyên về hả?”
“…”
Mặc dù Cố Yến đã tiện tay trả lời tin tức hiện lên trên điện toán quang, vốn không muốn trả lời câu hỏi này, nhưng cái vẻ yên lặng tuyệt đối này chính là một cách gật đầu khác.
Lần này Yên Tuy Chi hoàn toàn không thể hiểu nổi: Giận đến mức khuyên tôi một câu cũng không muốn ư? Không khuyên rời đi thì thôi lại còn cho thêm tiền? Có phải cậu bạn học này đang mộng du không đó?”
“Cố, thật sự mà nói hôm nay tôi cứ cảm thấy anh là lạ.” Fizz nói ra tiếng lòng Yên Tuy Chi.
Đương nhiên chỉ giới hạn một câu này thôi, bởi vì một giây kế tiếp Fizz đã cười hì hì nói: “Nhưng lại đặc biệt khiến người ta thích nha! Nếu thật sự muốn khuyên rời đi sẽ rất khó, dù sao chúng ta cũng có hiệp nghị với đại học Melz rồi, bỗng nhiên đuổi một sinh viên đi sẽ phải bổ sung một đống tài liệu mới, gần đây có có chút choáng váng với mấy kí tự, nhìn thấy tài liệu là đã đau hết cả phèo phổi rồi.”
Cố đại luật sư nửa ngày phun một câu rốt cuộc mới trả lời: “Tôi bị choáng váng với thực tập sinh.”
Fizz: “…”
Yên Tuy Chi: “…”
“Tốt lắm, dù thế nào thì hôm nay anh cũng rất có tình nghĩa đấy.” Fizz không cần dùng lí trí để khen ngợi, “Chắc Nguyễn cũng cảm thấy như vậy nhỉ?”
Cô vừa nói vừa quay đầu lại nhìn Yên Tuy Chi.
Nguyễn? Ai cơ?
Yến đại giáo sư mỉm cười đối mặt với cô năm giây.
Trong năm giây này, phòng làm việc đầy người lại yên lặng khiến người ta khó mà hít thở.
Giày cao gót của Fizz lại sắp muốn gãy rồi.
Năm giây sau, cuối cùng Yên Tuy Chi mới nhớ đến cái tên giả không biết là ai lấy cho mình – Nguyễn Dã.
Nguyễn, Dã, cái chữ nào cũng đều rất…
Yên Tuy Chi tự động đánh rớt cái chữ “Nguyễn” này, nói: “Một giờ trước tôi toàn nói mấy điều không khéo, quả thật xin lỗi, cho nên tôi ngại mở miệng.”
“Không sao, người mới luôn mắc một ít sai lầm nhỏ mà, không sai mới kì quái đấy…”
Cô Fizz liến thoắng nói về rất nhiều vấn đề liên quan đến sai sót, giống như một cái vòng luẩn quẩn thật lớn.
Cuối cùng ngay cả Cố Yến đang xem tài liệu cũng không nghe nổi nữa, giương mắt nói: “Cho nên bao giờ cô mới chuyển cậu thực tập sinh này lại cho Moore được đây?”
Fizz ho khan một tiếng: “Tôi vòng vo nhiều như thế chính là nói tới chuyện này.”
“Ừ.”
“Không đổi được.”
“…Lý do?”
“Tay tôi nhanh lắm, giấy báo danh của cậu ấy đều đã làm hết thủ tục theo tên anh rồi, luật hiệp cũng kiểm tra xong rồi, không thể đổi được.” Fizz liếc hắn ta một cái.
Cố Yến: “Cho nên chuyện thứ nhất cô cũng chưa làm xong?”
“Không, thật ra thì tôi cũng làm xong rồi.” Fizz nói, “Tôi đã xin trả lương trước.”
Vừa mới dứt lời, thẻ tài sản của Yên Tuy Chi bắn ra một tiếng nhắc nhở “tinh”.
Có xui xẻo hay không chứ, cái máy thông minh này ở trong tay anh chưa được mấy ngày, chưa hề thiết lập một cái gì cả, vẫn là theo kiểu mẫu.
Cho nên liền nghe thấy một âm thanh điện tử vang lên rõ ràng—
Nhận được 4680 xi.
Hình thức: Trả trước tiền lương.
Nguồn tài khoản: Thẻ tài sản của Cố Yến.
Số dư còn lại: 5022 xi.
Yên Tuy Chi: “…”
Chỉ có thể nói là hiệu suất của Nam Thập Tự vào lúc này thật quá đáng sợ.
Mấy người cũng chưa hỏi là tình hình gì mà đã trả tiền rồi?
Còn móc tiền của Cố Yến nữa.
Phòng làm việc rơi vào yên lặng một lần nữa, trong thời gian ngắn khó mà nói được câu nào trong cái tin báo này khiến người ta phải choáng váng.
Chốc lát sau, Fizz đã quay đầu lại, dùng một ánh mắt khó thể tin nhìn về phía Yên Tuy Chi: “Nếu như không trả tiền lương trước, tải sản của em chỉ còn lại hơn 300 xi? Thế thì sống như thế nào?”
Ngay cả Cố Yến vẫn luôn không nhìn anh cũng phải đưa mắt lại.
Yên Tuy Chi nhún nhún vai, không để ý cười nói: “Cũng may thực tế không phải nếu như.”
Có lẽ số dư còn lại của anh quá đáng sợ, khiến cả Cố Yến cũng phải kinh hãi.
Sự kiện “khuyên về” ầm ĩ buổi sáng hôm nay cứ như vậy mà không giải quyết được việc gì.
Yên Tuy Chi chính thức ở lại phòng làm việc của luật sư Cố, hơn nữa còn được chủ nhân ngầm thừa nhận và cho phép.
Cố Yến không để ý đến anh nữa, tự bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, giữa đường còn bớt thời gian liên lạc với trợ lí hành chính dưới tầng để dặn dò một số việc, sau đó nhận được một tin nhắn rời khỏi phòng làm việc, trước khi đi còn không hề khách khí đóng gói toàn bộ tài liệu những vụ án mấy năm gần đây cho Yên Tuy Chi.
Chắc đây là tất cả những nhiệm vụ ban đầu mà thực tập sinh nhận được – sửa lại hồ sơ.
Năm đó Yên Tuy Chi cũng từng giao việc này cho người khác mà, đương nhiên chẳng xa lạ gì.
Nói thật công việc này vừa nhiều vừa khô khốc lại còn như chọc mù mắt, vô cùng mệt nhọc.
Nhưng mà Yên Tuy Chi vô cùng tình nguyện, tại sao anh phải lấy thân phận thực tập sinh để vào luật sở Nam Thập Tự chứ, chính là vì cái công việc mà không ai thoát được này.
Như vậy thì anh có thể quang minh chính đại mà kiểm tra các tài liệu về “án nổ” kia rồi.
Điện toán quang của Yên Tuy Chi cho ra toàn bộ thông tin mất hơn một giờ, thẳng đến giờ ăn cơm trưa, những tài liệu thực tế ảo kia mới hiện ra, cao đến nỗi có thể chôn sống toàn bộ bàn làm việc của anh.
Cuối cùng vẫn là một thực tập sinh Louke, chính là tên nhóc lông vàng kia đến hỏi anh có đi ăn cơm không, lúc ấy điện toán quang mới hoàn toàn ngậm miệng lại.
“Trời ạ, nhiều như vậy sao?” Louke thở dài nói, “Toàn bộ đều là những vụ án mà luật sư Cố làm à?”
“Không biết, chưa xem kĩ nữa.” Yên Tuy Chi sắp xếp tài liệu lại, một xấp tài liệu trong nháy mắt đã được ép thành một mặt phẳng, không hề còn cảm giác áp lực nữa.
“Làm theo quá cũng không tốt.” Louke nói, “Có nói khi nào cậu phải sửa lại xong không? Sao cậu lại vui vẻ như vậy chứ?”
Bởi vì cuối cùng cũng biết được “nguyên nhân cái chết” của mình chứ sao.
Nhưng mà chắc nói ra lời này thì cậu ta sẽ sợ hãi mất, cho nên Yên Tuy Chi rất quan tâm bịa ra một lí do: “Bởi vì cuối cùng có thể được ăn một chút gì đó rồi.”
Lúc anh và Louke ra cửa cũng gặp phải vài tên thực tập sinh, mấy người liền tìm một nhà hàng gần luật sở.
“Hãy quý trọng cuộc sống khi còn có thể ăn được nhiều cơm đi.” Cô nữ sinh tên Feilida kia cười nói: “Bởi vì sau này bận rộn thì tôi cũng chẳng cần phải giảm cân nữa.”
Nói xong lời này, một thực tập sinh khác tên Anna liền nhìn về phía Yên Tuy Chi: “Nguyễn? Sao cậu còn ăn ít hơn hai người chúng tôi vậy?”
Yên Tuy Chi có một tật xấu mà giới luật sư thường có – dạ dày không được tốt.
Tật xấu này khá là phiền phức, nói lớn không lớn, nếu hỏng dạ dày thì đi phẫu thuật đổi cái mới là được, sẽ không có gì nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng nói nhỏ thì cũng không nhỏ, dù sao cùng không thể đổi hết dạ dày được, nhưng ngày nào cũng phải ăn cơm, mỗi lần ăn lại phải chú ý một tí, tránh cho ăn mà cũng không thể thoải mái.
Gần đây Yên Tuy Chi lại càng phải đặc biệt chú ý hơn, bởi vì nửa năm qua anh không ăn uống bình thường, cho nên phút chốc cũng không thể ăn được quá nhiều.
Nhưng mà anh không thích bàn tán mấy cái bệnh nhẹ như lông này, cho nên chỉ không nhanh không chậm nuốt thức ăn, cười một tiếng với bọn họ: “Khi về phải đối mặt với nhiều hồ sơ như vậy, không nên ăn nhiều.”
Sẽ nôn đấy.
Louke đang ăn đến bát mì ý thứ hai liền nghẹn ở cổ họng, nghiêng đầu ho sặc sụa như đứa ngốc.
Lúc ăn cơm trưa được một nửa, đột nhiên Yên Tuy Chi nhận được một tin nhắn.
Tin nhắn kia đến từ nhà anh đang trọ.
Người cứu anh lúc đầu và thuê cho căn phòng kia đều lấy tên giả và số máy truyền tin của anh, không hề để lại thông tin về mình.
Nội dung của tin nhắn rất ngắn, chỉ có hai câu, Yên Tuy Chi nhìn một cái thôi đã cảm thấy khó mà nuốt nổi – bởi vì đó là thông báo hạn thuê phòng của anh chỉ còn đến ngày mai, nếu như muốn ở tiếp thì phải ứng trước tiền.
Nửa năm một lần.
“…”
Yên đại giáo sư nhiều năm như vậy rồi bây giờ mới có một lần phải rầu rĩ vì tiền, anh cảm thấy mình còn chưa nhìn hồ sơ đã muốn ói rồi.
Tin này còn nói sẽ nhắn một tin khác đến để xác nhận một lần.
Năm phút sau, Yên Tuy Chi lại nhận được một tin khác, số này hắn không biết.
Nghĩ rằng đây nhất định là nhà trọ gửi cho.
Anh bắt máy, trực tiếp mỉm cười nói: “Xin lỗi, không thuê trọ tiếp nữa.”
Không có tiền, thuê cái rắm ý.
Bên đầu dây kia trầm mặc mất mấy giây, chưa nói nửa chữ nào đã trực tiếp ngắt máy.
“…” Đầu óc Yên Tuy Chi lơ mơ.
Phục vụ chung cư sẽ không có thái độ truyền tin thế này chứ???.