Xế chiều ngày hôm sau, lúc đến gần chạng vạng tối, cảnh sát trưởng Kane đi tới khu biệt thự lần nữa, mang tới cho mọi người một tin tức tốt rưỡi.
“Một tin tốt là —” Ánh mắt của Kane quét qua gương mặt của từng quý ông quý bà ở đây, “Luật sư Jason · Charles của chúng ta đã thành công thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, một giờ trước vừa mở mắt, duy trì tỉnh táo được hai mươi phút, hơn nữa cũng động đậy được ngón tay, giải đáp cho chúng ta một vấn đề.
Bác sĩ nói may mà hắn hơi mập, cho lên áp lực trong quá trình nổi lên đã làm giảm xóc ở một mức độ nhất định…”
Cảnh sát trưởng Kane nói tới chỗ này, không nhịn được bĩu môi, “Dĩ nhiên, hắn xảy ra bất ngờ như vậy cũng có liên quan đến dáng người, cho nên hy vọng các vị đang ngồi ở đây chăm chỉ rèn luyện, giữ sức khỏe và vóc người, nếu quả thật vượt quá cân nặng, cũng đừng cố chấp với việc lặn xuống nước như vậy.
Đồng ý với tôi là hãy để cho mình sống an toàn hơn chút, để cho chúng tôi bớt việc đi chút, được không?”
Mọi người trong phòng khách đều nở nụ cười, không khí âm trầm bao phủ trên hải đảo một ngày một đêm cuối cùng cũng hơi tiêu tán.
“Tôi đã nói người tốt như Jason sẽ sống lâu mà.” Bọn Laura thở phào nhẹ nhõm, cực kì vui vẻ.
Trong lòng Yên Tuy Chi cũng ung dung được mấy phần, nhưng không phải ai cũng như trút được gánh nặng.
Ánh mắt của anh tỉnh bơ quét qua tất cả mọi người, phát hiện ít nhất có hai người mang vẻ mặt không giống như những người khác, có vẻ như đang khốn khổ vì chuyện gì đấy, hoặc chẳng qua chỉ đơn giản là không tập trung.
Một người là George · Manson tinh thần sa sút một ngày một đêm, hôm nay lúc gã mở cửa phòng đi ra, còn không cẩn thận làm vỡ một chai rượu, cho tới đến bây giờ trên ống quần gã còn tản ra mùi vị rượu mạnh.
Một người khác là huấn luyện viên lúc ấy phụ trách bọn họ – Trần Chương, vóc người hắn thuộc trung đẳng, khuôn mặt phổ thông, luôn mặc đồ màu xám tro, không hề bắt mắt trong mọi người, trước kia vẫn luôn bị làm lơ.
Nhưng vào lúc này, cảm giác tồn tại của hắn lại cao hơn mấy phần.
Bởi vì những người khác đang vui mừng, không biết tại sao, hắn lại tỏ ra có chút không yên, chân trái vẫn luôn run rẩy theo một tần số nhất định, có lẽ rất nhiều người vào lúc thất thần hoặc là bất an sẽ có biểu hiện như vậy.
Động tác của hắn rất nhỏ, hơn nữa đã nhanh chóng nhận ra mà thu lại.
Có lẽ trừ Yên Tuy Chi, không có quá nhiều người chú ý tới.
Nhưng biểu hiện của mỗi người luôn phức tạp như vậy, có lẽ hôm nay nhìn anh vô tội, ngày mai lại cảm thấy anh rất khả nghi.
Rất khó nói là trong lòng đối phương thay đổi, hay là lòng người quan sát thay đổi.
Yên Tuy Chi làm luật sư nhiều năm như vậy, đã rất hiểu chuyện này.
So với việc suy đoán đối phương khả nghi từ biểu hiện rất nhỏ, anh nghiêng về việc không có chứng cứ thì không có vấn đề gì hơn.
Dẫu sao, đề cử vô tội đối với luật sư mà nói, là quy tắc dao động không nên nhất.
Cho nên anh chỉ nhìn chốc lát rồi bình tĩnh thu hồi ánh mắt, nghe nước miếng của cảnh sát trưởng Kane văng tung tóe nói về chuyện thứ hai: “Ngoài ra nửa tin tức tốt là căn cứ vào thông tin mà luật sư Jason · Charles cung cấp, kết hợp với cuộc trò chuyện của chúng tôi với mọi người, còn có kết quả khám nghiệm hiện trường… đa số các quý ông quý bà ở đây đã được loại bỏ hiềm nghi.”
“Vậy tại sao lại nói là nửa tin tức tốt?”
“Bởi vì chúng tôi hy vọng kết luận cho ra là nghiêm ngặt, mà không có chỗ sơ hở, cho nên có vài người có liên quan khá sâu với sự việc lần này, phải cần kiên nhẫn chờ thêm một ngày nữa.” Cảnh sát trưởng Kane giải thích, “Chúng tôi cần kiểm tra hai lần, nếu như có thể xác nhận kết quả hôm nay không sai, như vậy chuyện lần này chỉ là bất ngờ, chẳng qua là cầm nhầm đồ lặn của nhau mà thôi.”
Thông thường mà nói, kết quả một lần kiểm tra căn bản là có thể xác định được rồi.
Kiểm tra hai lần chỉ là vì Kane là một người ngay thẳng quá mức thôi, trong lòng đa số người ở đây đều biết rõ kết luận sẽ không có cái gì sai lệch.
Nói cách khác… Chuyện lần này cơ bản là ngoài ý muốn.
Bởi vậy, sắc mặt của mọi người đã thật sự bình tĩnh lại.
…
Sắc trời dần tối, Yên Tuy Chi cùng Cố Yến lên tiếng chào hỏi với Joe, hai người bọn họ đã được giải trừ hiềm nghi, định đi trước một bước.
“Được rồi, biết trong tay cậu có nhiều chuyện phải làm hơn rồi.” Joe sớm đã sớm quen việc Cố Yến tới đi vội vàng, vô cùng hiểu, “Vốn muốn để cậu buông lỏng đầu óc một chút, không nghĩ tới lần này lại thành ra mất hứng như vậy.”
“Đây không phải là chuyện cậu có thể khống chế.” Cố Yến nói, “Lần tới cho cậu một buổi tụ họp sau.”
“Ai ui!” Joe vui vẻ, móc móc lỗ tai, “Cậu nhắc lại đi?”
“Tôi nói là lần tới cho cậu một buổi tụ họp sau.”
Joe đại thiếu gia quơ quơ máy thông minh, rung đùi đắc ý, “Ở chung với đám không có đạo đức như các cậu, tôi phải thu âm lại, ai không giữ lời là cháu trai!”
Cố Yến bình tĩnh nhìn hắn.
Joe: “Ngang vai vế ngang vai vế, đều là ông nội, đều là ông nội.”
Yên Tuy Chi: “…” Có vài người trẻ tuổi đúng là khiến người ta phải kinh hãi.
“Đúng rồi, tối hôm qua cậu bảo tôi giúp một tay…” Joe nói được một nửa, liền phát hiện vẻ mặt Cố Yến đột nhiên trở nên cổ quái, “Mặt cậu sao thế? Nói xanh liền xanh?”
Yên Tuy Chi quay đầu nhìn sang.
Cố Yến đã day mi tâm một cái, khôi phục như thường, “Chuyện ngày hôm qua để nói sau đi.”
Bộ dáng kia của hắn có vẻ như cũng không định nói sau, nếu như có khả năng, hắn càng muốn quên mất chuyện hôm qua, thậm chí là ép mình quên luôn cả Joe đi.
Nhưng Joe đại thiếu gia là một cái chày gỗ, năng lực phân tích của hắn chắc chỉ có đầy đủ trên người Kha Cẩn, còn tất cả thời điểm khác đều là số không.
Hắn khoát tay áo nói: “Không, tôi chỉ muốn nói tôi đã sắp xếp người đi làm hai chuyện kia rồi, hiệu suất không cao lắm?”
Cố Yến tê liệt nghiêm mặt, chỉ chốc lát sau mới gật đầu một cái, “Được, cảm ơn.”
“Cái này có gì mà phải cảm ơn, đều là chuyện nhỏ.” Joe cười ha ha một tiếng, “Những người khác còn phải ở đây thêm mấy ngày, tôi cũng không đặc biệt đưa tiễn hai người nữa, dù sao cũng không cần phải khách khí như vậy với cậu mà.”
Hai người rời đi biệt thự chính, lúc đi sang con đường mòn trong vườn hoa phía tây, sẽ phải đi qua cửa sổ tầng một của biệt thự chính.
Yên Tuy Chi đi sau lưng Cố Yến chưa được mấy bước, dư quang liếc thấy một bóng người.
Quay đầu chỉ thấy đằng sau cửa kính một căn phòng ngủ, George · Manson đang ngồi bên bệ cửa sổ, gập một chân, trong tay cầm một ly thủy tinh, rượu màu hổ phách đang sóng sánh bên trong đó.
Có vẻ gã hơi say, ánh mắt nửa mở, mặt mũi mệt mỏi, giống như vẫn không được nghỉ ngơi cho khỏe.
Gã cách vườn hoa khoảng năm sáu mét, nhìn sang phía Yên Tuy Chi.
Thấy Yên Tuy Chi quay đầu, gã lễ phép nâng ly lên, “Phải đi rồi sao?”
Đầu lưỡi hơi sưng, Yên Tuy Chi thầm nói vị thiếu gia này đừng có mà uống một ngày một đêm không nghỉ chứ?
Nhưng từ lễ phép, anh vẫn cười trừ trả lời: “Đúng vậy.”
Cố Yến đi ở phía trước nghe được cuộc đối thoại, dừng lại quay đầu nhìn sang, ánh mắt dừng trên người Yên Tuy Chi chốc lát, sau đó nhìn về phía George · Manson.
Theo lý thuyết, George · Manson còn phải quen thuộc với hắn hơn là một thực tập sinh như Yên Tuy Chi, nhưng bị khóm hoa cản trở, vị thiếu gia này hình như không nhìn thấy hắn, chỉ nhìn thấy Yên Tuy Chi.
“Lần tới uống rượu với nhau nhé.” George · Manson mời mọc Yên Tuy Chi.
Hiển nhiên là say thật, không thèm quan tâm có quen hay không mà cứ mời.
Yên Tuy Chi vẫn duy trì nụ cười nhạt, gật đầu một cái qua loa với tên quỷ say: “Được, nếu có cơ hội.”
Vừa mới dứt lời, anh phát hiện Cố Yến đi sang bên này hai bước.
“Say quá rồi.” Yên Tuy Chi nhún vai một cái với hắn, thấp giọng nói.
Mới vừa nói xong, liền nghe thấy tên thiếu gia ma men kia lại nói câu mê sảng, “Da cậu rất trắng.”
Yên Tuy Chi: “…”
Cố Yến: “…”
Đã nhiều năm rồi Yên đại giáo sư chưa được nghe câu đánh giá lỗ mãng như vậy, anh nhìn George · Manson, lại thấy vị thiếu gia kia đang nhìn chằm chằm tay mình.
Yên Tuy Chi giật giật ngón tay, có chút dở khóc dở cười trả lời: “Cám ơn… Hử? Cậu quay lại làm gì?”
Lúc anh đang đối phó với tên ma men kia, không biết tại sao Cố Yến lại vòng về đường cũ.
Chắc muốn nhìn xem thiếu gia Manson còn có thể nói ra lời quỷ quái gì nữa.
Nhưng tiểu thiếu gia không thể tiếp tục biểu diễn nữa, bởi vì gã nhìn chằm chằm tay Yên Tuy Chi quá lâu, trọng tâm có chút mất thăng bằng, hơi lệch về phía trước một chút, suýt nữa lao ra khỏi bệ cửa sổ.
Trong lúc tay chân luống cuống, rượu trong ly văng ra ngoài, không có thời gian hồ ngôn loạn ngữ nữa.
“Đi thôi, đừng đùa với kẻ say.” Yên Tuy Chi thúc giục một câu.
Lúc này hai người mới rời khỏi khu biệt thự.
Trên đường trở về, Joe lại nói cho Cố Yến biết thêm mấy tin, vẫn là về chuyện nhờ giúp đỡ, mà mặt Cố Yến từ đầu đến cuối vẫn rất tê liệt.
Yên đại giáo sư vốn không có hứng thú gì cũng bị hắn làm cho tò mò, cười híp mắt hỏi: “Cậu bảo cậu ta giúp cái gì mà dọc đường cứ như cha mẹ chết thế?”
Người này lúc nói bậy nói bạ luôn dùng từ rất khoa trương, Cố Yến lựa chọn xem nhẹ một nửa, “Không có gì.”
“Qua loa lấy lệ.” Yên Tuy Chi nhướng một bên lông mày, “Cậu cứ che che giấu giấu như vậy, rất dễ khiến cho người ta hoài nghi động cơ của cậu đấy.”
“Tôi trả lại thầy nguyên vẹn một câu ‘Thầy có thể có khứu giác bén nhạy, nhưng không thể xằng bậy ghim người ta vào vị trí hiềm nghi’ mà trước kia thầy nói.” Cố Yến nói.
Hy vọng vị viện trưởng này có thể tự giác làm gương
Đáng tiếc viện trưởng này lại không có: “Hở? Tôi từng nói như thế à?”
Cố Yến: “…”
Lúc hai người lên tàu con thoi trở về Decama, đảo Yaba đã là ban đêm.
Cảnh đêm đẹp nhất trên đảo chính là rừng thông đèn, cho nên để làm nổi bật ánh sáng của đom đóm, ánh đèn nổi ngoài phòng rất có hạn, cho dù là khu biệt thự cũng không có một ngọn đèn đường nào, chỉ có vài cái ở đường mòn vườn hoa.
Phạm vi ánh đèn chiếu rất có hạn, chắc có thể nhìn thấy mép đường mòn.
George · Manson say khướt ngồi một lát trong bóng đêm, lảo đảo lắc lư xách chai rượu, ly rượu vào phòng, chỉ để lại gió đêm theo cửa sổ rộng mở lẳng lặng chui vào.
Trong phòng khách biệt thự chính, để ăn mừng luật sư Jason · Charles bình yên tỉnh lại, cũng để ăn mừng mọi người được giải trừ hiềm nghi, một đám thiếu gia thích ăn chơi tổ chức một bữa tiệc rượu.
“Manson đâu rồi?” Có người hỏi một câu trong tiếng ly rượu va chạm.
Joe lắc đầu một cái, “Vừa nãy có đi gọi gã rồi, lời không rõ ràng, chỉ nói không tới mà muốn đi tắm, nói phải nghĩ cách ngủ một lát.”
Hắn vừa nói vừa thuận tay chỉ ra hướng hành lang, “Tôi bảo gã mở cửa phòng, nhỡ may có ngã thì kêu một tiếng.”
Những người khác thò đầu nhìn một cái, chỉ thấy cửa phòng George · Manson nửa mở, nhưng bên trong rất đen, hiển nhiên căn bản không bật đèn, thiếu gia kia chắc đang ở trong phòng tắm.
Nhân viên an ninh và người phục vụ đứng ở ngoài cửa, nếu thiếu gia ma men kia có động tĩnh gì, bọn họ cũng có thể kịp thời phối hợp.
Có Glenn ở đây, một đám người rất huyên náo, càng về sau, ngay cả Triệu Trạch Mộc cùng huấn luyện viên Trần Chương chưa hoàn toàn bình phục cần nghỉ ngơi cũng đến phòng khách, tìm ghế sa lon một góc ngồi xuống.
Joe cho người bưng đến cho họ mấy cốc nước hoa quả, không để cho bọn họ đụng vào rượu.
Laura thì tìm một cái giá để máy ảnh, nói phải chụp lại đám người điên này.
Lúc tàu con thoi rời khỏi hành tinh Thiên Cầm, Cố Yến nhận được một đoạn video ngắn do Laura gửi tới, là toàn cảnh quần ma loạn vũ, nhưng cuối cùng ống kính rơi lên trên người Kha Cẩn, chỉ thấy hắn ngồi ở một góc trong đám bạn học cũ, đôi mắt đen nhánh an tĩnh nhìn bữa tiệc linh đình, uống hai cốc nước trái cây, có vẻ trạng thái cũng không tệ lắm.
Cùng là đùa cợt, không khí của bọn họ lại hơi khác với không khí của đám thiếu gia kia, bên này càng ôn hòa một chút, các thiếu gia càng điên một chút.
Mà Joe vốn nên lăn lộn thành đống cùng các thiếu gia lại gác chân ngồi bên cạnh Kha Cẩn, nói gì đó với đám Elena, tất cả mọi người đều cười ầm lên, chỉ có Kha Cẩn lặng yên ngồi, đôi mắt chậm rãi chuyển động rơi lên người Joe.
“Hình như trạng thái của Kha Cẩn đã tốt hơn một chút rồi.” Laura nói.
Cố Yến lười nhìn cảnh quần ma loạn vũ này thêm, rất nhanh đã kéo video đến đoạt kết, sau khi xem xong hắn dứt khoát tháo máy thông minh khỏi ngón tay, “Tay.”
“Cái gì?” Yên Tuy Chi sửng sốt một chút, nhưng vẫn theo bản năng đưa tay ra cho hắn.
Chiếc nhẫn kia rơi vào trong lòng bàn tay hắn còn mang nhiệt độ ngón tay Cố Yến.
“Làm sao? Cống nạp máy thông minh cho tôi?” Yên Tuy Chi cười đùa nói.
“Video.” Cố Yến bồi thêm một câu, hắn đưa tay mở đoạn video kia ra lần nữa, nhàn nhạt nói, “Tôi cảm thấy có lẽ thầy sẽ muốn nhìn một chút.”
Nhưng mà Cố đại luật sư không có cân nhắc đến việc hắn nói quá mức đơn giản, cho nên Yên Tuy Chi không biết hắn đang nói đến phần nào của video.
Dù sao ở trên tàu bay cũng không có chuyện gì, Yên Tuy Chi dứt khoát xem xong đoạn video dài một giờ lẻ năm phút, còn xem rất cẩn thận.
Cho đến lúc kết Kha Cẩn đi ra, anh mới mơ hồ biết ý của Cố Yến, bỗng nhiên bật cười.
“Xem xong rồi, cậu….” Anh nói được một nửa, quay đầu mới phát hiện Cố Yến đã ngủ.
Mà trên màn hình máy thông minh vừa vặn nhảy ra tin mà Fizz gửi tới:
[Anh đã xem tài liệu vụ án tối qua tôi gửi chưa? Bên tòa án đã liên lạc với anh rồi, nhưng trễ nhất chỉ được tới trưa mai thôi, nói cách khác anh phải bay về nhanh một chút, mai tôi sẽ đón hai người ở bến tàu.]
Đây là kế hoạch ra tòa của Cố Yến trước đó, bởi vì chuyện ở đảo Yaba làm trì hoãn phải rời lại hai ngày, hắn phải giải quyết xong vụ án.
Nhìn nội dung tin nhắn này, cũng biết tối hôm qua Cố Yến lại chôn đầu trong vụ án không thèm ngủ.
Vất vả lắm mới được nghỉ ngơi trên tàu bay, tất nhiên ở Yên Tuy Chi sẽ không đánh thức hắn.
Anh nghịch nhẫn thông minh trên tay, định nhẹ nhàng đeo lên ngón út của Cố Yến với điều kiện là không đánh thức hắn.
Thử ba lần đều thất bại, Yên Tuy Chi dứt khoát từ bỏ, tạm thời cầm trong tay mình.
Trong cả chuyến đi, máy thông minh của Cố Yến lại rung mấy lần, nhưng đều để ở trạng thái chờ, không hiện nội dung ra nữa, Yên Tuy Chi cũng không có khả năng tùy tiện tra cứu tin nhắn của người khác, cũng chỉ đành mặc kệ bọn họ.
Thật ra hơn mười giờ bay vô cùng chán, lúc hạ cánh cả người rất uể oải, còn không muốn mở miệng nói chuyện.
Hai người một trước một sau đi ra khỏi cửa kiểm tra, đã nhìn thấy cô Fizz đứng ở chỗ dễ thấy nhất vẫy tay với bọn họ.
“Cố, Nguyễn.” Fizz nói: “Trong sở muốn họp thực tập sinh, chốc lát nữa Nguyễn sẽ về với tôi.
Còn Cố, tôi đã gọi xe cho anh rồi, trợ lí đã chuẩn bị những thứ cần thiết trong xe cho anh, cứ đến thẳng tòa án là được.”
“Được.” Cố Yến gật đầu một cái.
Trước giờ cô Fizz rất năng nổ, gật đầu với Cố Yến xong thì muốn kéo Yên Tuy Chi ra bãi đậu xe, nhưng mà vừa quay người, cô đã nhìn thấy Cố Yến bắt lấy cổ tay Yên Tuy Chi, “Chờ một chút.”
Cô Fizz chỉ thấy Cố đại luật sư lãnh đạm bảo người ta đợi một lát, chứ chưa từng thấy trực tiếp động tay chân như vậy.
“Sao thế?” Fizz hỏi một câu.
Chỉ thấy Cố Yến chìa tay với Yên Tuy Chi, “Máy thông minh của tôi.”
Trong nháy mắt đó, cơn buồn ngủ lúc Fizz rời giường vào sáng sớm đã tan thành mây khói, lập tức vực dậy tinh thần.
Ngay sau đó, cô đã nhìn thấy thực tập sinh trẻ tuổi hời hợt cười nói: “Tí nữa thì quên.” Vừa nói, anh vừa tháo máy thông minh từ ngón út của mình xuống, đặt trong tay Cố Yến.
Fizz: “Hừm…”
Cô cảm thấy có thể là cách cô rời giường sáng nay không đúng, nếu không tại sao máy thông minh của Cố Yến lại ở trên ngón tay của thực tập sinh này?
Hơn nữa còn là thứ riêng tư như máy thông minh chứ??
“Đúng rồi, có mấy tin nhắn mới, anh nhớ xem đấy.” Yên Tuy Chi nhắc nhở.
Cố Yến “ừ” một tiếng, lần nữa đeo nhẫn lên.
“Có thể là trước đó tôi gửi cho anh, chỉ để nói với anh một tiếng là tôi sẽ chờ ở bến tàu.” Fizz nhắc một câu.
“Được, tôi đi trước.” Cố Yến phất tay, xoay người đi đến chỗ cái xe mà Fizz đã chuẩn bị, rất nhanh đã biến mất ở cửa trạm.
Yên Tuy Chi nhìn hắn đi xa, vừa quay người liền phát hiện cô Fizz đang nháy mắt nhìn mình, trên mặt đầy vẻ hóng hớt.
Nhưng mà Yên đại giáo sư cũng không phải là người biết điều phúc hậu gì, anh khẽ mỉm cười một cái, tao nhã lịch sự nói với Fizz: “Sao vậy? Nhìn cô không thoải mái thì phải, có muốn đi WC không? Tôi ở đây đợi cô.”
“…”
Fizz yên lặng hộc máu.
Phiên tòa của Cố Yến có hơi lâu, vượt qua một bữa cơm trưa, sau khi ăn xong lại tiếp tục kéo dài thêm hơn ba giờ.
Mấy tin nhắn kia nằm trong máy thông minh của Cố Yến mấy giờ liền, cho đến buổi tối trở lại luật sở, Cố Yến mới nhận được thông tin từ một nguồn khác, vào đêm sau khi bọn họ rời đi, đảo Yaba đã xảy ra chuyện..