“Sao thế? Đến hạn thuê phòng rồi?” Louke khó khăn nuốt xuống một dĩa mì, vụng về hỏi một câu: “Bảo sao sáng nay tôi thấy cậu mà không có chút ấn tượng nào rồi mà, cậu không thường ở trong trường đúng không?”
Yên Tuy Chi gật đầu một cái: “Đúng là không hay ở lại.”
Đại học Melz có một nhà danh vọng, là một trường học có uy tín lâu năm, tất nhiên sẽ có đủ loại bạn cùng trường, nếu ai có thể được viết tên lên nhà danh vọng này, đó chính là một vinh dự cực lớn cho người kia.
Mấy năm trước ảnh của Yên Tuy Chi cũng được đưa vào nhà danh vọng của học viện pháp luật, bị vây giữa một đám bạn già, cực kì có tiếng, một mình một ô.
Không còn nghi ngờ chút nào, anh chính là người trẻ nhất trong nhà danh vọng này…
Cũng là tên ngỏm củ tỏi sớm nhất.
Bây giờ chỉ sợ là bị đưa vào “nhà danh vọng quá cố” cho người ta tưởng niệm mất rồi.
Không thể nghĩ về chuyện này nữa, càng nghĩ anh càng đau dạ dày.
Tóm lại, nếu là một thành viên của nhà danh vọng, đời người phong phú của anh cũng cực kì bận rộn.
Mặc dù được chia vào chức vụ “viện trưởng”, có hẳn một gian phòng làm việc thật lớn tùy anh sử dụng, nhưng trên thực tế thời gian anh ở trong đại học Melz cũng không nhiều.
Chỉ khi có chuyện quan trọng của học viện hoặc của trường thì anh mới phải ngồi ngốc mấy ngày trong trường để xử lí, thuận tiện ôm một tí thời gian để bắt nạt sinh viên.
Bắt nạt một bạn sinh viên.
Lúc không ở trường, anh cũng không ở trong luật sở ở Nam Lư, càng ít ở trong phòng mình hơn.
Chuyện này đã từng gây ra một câu chuyện cười…
Thời điểm cải cách ở Decama sáu năm trước, tất cả các hồ sơ thân phận của mọi người đều phải được xác nhận lần hai.
Dĩ nhiên loại hồ sơ này không cần viết từng chữ từng chữ như thời xưa, căn cứ cơ bản ví dụ như dựa vào thông tin sử dụng trong thẻ tài sản để phân tích tự động, chỉ cần mình liếc qua rồi kí tên là được.
Phần thứ nhất trong hồ sơ là nơi ở.
Hệ thống sẽ căn cứ vào khu vực mà thời gian dài ngắn hay tần số mà bạn dừng lại để tự động sàng lọc.
Lúc Yên Tuy Chi đi xác nhận hồ sơ, ô “chỗ ở thường xuyên” sẽ tính toán ầm ầm, cuối cùng hiện lên năm chữ —
Ghế phi cơ đường dài.
Cô thiếu nữ quản lí hồ sơ lúc đó đã cười đến té ghế.
Có ưu nhã đến mấy cũng không thể che được cái tên “người bay trên trời”, giáo sư Yên xanh cả mặt.
Nhưng mà, xanh thì lúc này cũng xanh.
Yên Tuy Chi cầm tai nghe nghịch trong tay, yên lặng nhìn cái tin nhà trọ gửi tới.
Ngày mai là hạn thuê phòng, cũng đồng nghĩa với việc phải dọn đi hôm nay, dĩ nhiên toàn bộ tài sản của anh đã gắn liền với cái túi áo này rồi thì không cần dọn.
Điều quan trọng là phải dọn đi đâu…
Tổng cộng chỉ có 5022 xi, trừ đi tiền ăn tiền đi lại, ở đâu được bây giờ?
“Không tìm được nơi ở mới à?” Anna đoán.
Cô ngồi ở phía đối diện, màn hình thực tế ảo có khúc cong, người khác không nhìn thấy nội dung.
Dĩ nhiên là cô không có sở thích đi đọc trộm tin của người khác, chẳng qua là thấy Yên Tuy Chi không động vào cơm trưa liền quan tâm hỏi một câu.
“Hả?” Yên Tuy Chi ngẩng đầu ung dung nói: “Đang tìm.”
“Về trường ở là được mà.” Louke đề nghị, “Phòng trọ của bọn tôi gần Nam Thập Tự lắm, thực tập theo quý còn có trợ cấp mà.”
Trợ cấp chính là đặc sản của học viện pháp luật, hàng năm thực tập theo quý, học viện pháp luật sẽ trực tiếp trích một ít tiền thưởng cho những thực tập sinh tham gia có nề nếp, tên đẹp là “học bổng thực tập sinh”, gọi tắt là trợ cấp, tên riêng thì khá là dài – gọi là “biết các cô các cậu thực tập không có tiền nghèo muốn chết cho nên phát ít tiền cứu mạng”.
Thật ra thì cũng không được coi là nhiều lắm, mỗi ngày 30 xi, phát theo tháng, trả hết toàn bộ tiền đi lại còn có thể miễn cưỡng thừa một chút.
“Thịt muỗi cùng là thịt mà.” Louke khen tiền trợ cấp một câu.
Yên Tuy Chi nói trong lòng: Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi không ăn được thịt muỗi.
Anh chỉ là một sinh viên giả mạo, làm bộ ở luật sở một chút còn được chứ vào trong trường chẳng phải là lạy ông tôi ở bụi này sao, anh rất sợ mình theo thói quen đi mở cửa phòng làm việc của viện trưởng lắm.
Hơn nữa, trong trường có tài liệu về án nổ sao?
Không có.
Đến chiều, trong phòng làm việc lớn như vậy vẫn chỉ có mình Yên Tuy Chi được hưởng dụng.
Hiển nhiên là Cố Yến không có thói quen nhắn một câu rồi ra ngoài, cho nên Yên Tuy Chi cũng không biết hắn ta đang bận rộn cái gì, hôm nay có về phòng làm việc hay không, cho dù có không về thì anh cũng chẳng thấy kinh ngạc, dù sao chính trước đây anh cũng từng trải qua cuộc sống như thế này rồi.
Sắp xếp hồ sơ thành mấy tập thật mỏng, nhìn không còn thấy ngứa mắt nữa.
Yên Tuy Chi cũng không sửa gấp, mà trước hết tìm một ít “án nổ” trong đống hồ sơ này.
Điện toán quang vang lên hai tiếng tinh tinh, đã sàng lọc ra một ít tài liệu liên quan đến vụ nổ.
Từng trang từng trang xếp ở trước mặt Yên Tuy Chi.
Đúng là thiết bị tiện lợi… Cơ mà cmn có phải nhiều quá rồi hay không?!
Hơn nữa không chỉ hiện lên một vụ án, thậm chí đến năm mươi vụ rồi mà vẫn còn chưa ngừng.
Yên Tuy Chi khoanh tay ngồi dựa vào ghế, rất muốn cười giận dữ – luật sở Nam Thập Tự năm nay không làm cái gì khác mà chuyện chọn mấy vụ án nổ sao?
“Nguyễn?” Lúc Yên Tuy Chi đang nhức đầu, Louke lại gõ cửa, nhớn nhác nhìn vào ngó nghiêng, giống như một tên trộm vậy.
“Sao cậu không đeo một cái tất lên mặt luôn đi.” Lúc tâm trạng của Yên đại giáo sư còn chưa ra đâu với đâu, đã bắt đầu mỉm cười châm chọc người khác.
Cái tên bị châm chọc kia cười ha ha hai tiếng rồi đi vào: “Cậu thật thú vị.”
Yên Tuy Chi: … Không, cậu mới thú vị ấy.
“Cố luật sư còn chưa về sao?” Louke rón rén đi vào phòng.
Cậu ta không biết vì sao hai nữ sinh kia lại luôn muốn bước vào cái phòng làm việc này, dù sao cậu ta vừa nhìn thấy cái bản mặt bình tĩnh gần như đóng băng kia của Cố luật sư đã sợ chết khiếp rồi.
“Hắn về thì cậu không dám vào à?” Yên Tuy Chi gãi đúng chỗ ngứa.
“Không dám.
Thấy ấy có vẻ không dễ gần như thầy của tôi.” Louke bĩu môi.
Thầy của cậu ta tên là Hobbs, tóc bạch kim mắt ưng, vừa gầy đét vừa nghiêm túc, là một luật sư lão làng tinh anh.
Nhưng nói về phía cái mặt lạnh thì Cố Yến giống như bố thầy ta vậy.
“Cậu sắp xếp hồ sơ thế nào rồi? Tôi vừa làm một chuyện ngu xuẩn.” Louke nói.
“Cái gì?”
“Tôi vừa run tay đưa cái tờ danh sách kia vào máy nghiền nát bấy rồi.”
“Danh sách nào cơ?” Yên Tuy Chi không phản ứng kịp.
“Hả? Cậu còn chưa xem à?” Louke dùng ngón tay múa may ra một cái hình vuông, “Một tờ danh sách như vậy nè, ghi lại thứ tự những thứ phải sắp xếp lại, cái nào trước cái nào sau ấy.”
“Ồ, danh sách đó hả?” Yên Tuy Chi nói, ngồi thẳng người lại tìm cho cậu ta, “Tôi còn chưa xem.
Nát rồi cũng không sao, bảo thầy cậu đưa cho một tờ khác.”
Louke cười khan một tiếng: “Thầy của tôi? Không không không, tôi hãi lắm.”
“…”
“Hơn nữa thầy ấy ra ngoài rồi.” Louke bổ sung một câu, tỏ ra mình không có kinh sợ như vậy, “Hình như thầy ấy không vui lắm, nói là đi gặp đương sự, nhưng không đưa tôi theo.”
Yên Tuy Chi an ủi: “Không sao đâu, dù sao ông ta cũng nói cho cậu lí do là được rồi.”
Vị kia của tôi trước khi đi còn không thèm nhìn tôi một cái cơ.
“Hơn nữa ngày đầu tiên hình như sẽ không đưa thực tập sinh theo đâu.” Yên giáo sư nhàn nhạt nói: “Dẫn theo thực tập sinh là đột nhiên lôi ra một tên chuyên gây chuyện, đối với đại luật sư mà nói là đột nhiên thêm một cái đuôi đặc biệt phiền phức, hai bên đều cần yên tĩnh một chút.”
Louke: “…” Cũng có lí.
“Thấy rồi.” Yên Tuy Chi viết lần lượt ra “Bìa hồ sơ vụ án, mục lục vụ án, hợp đồng ủy nhiệm” tìm được một phần danh sách.
“Đúng là cái này rồi.”
“Được rồi cậu về đi, tôi sẽ truyền qua điện toán quang cho cậu.” Yên Tuy Chi nói.
Louke cảm ơn rối rít khiến Yên Tuy Chi nghi ngờ mình không đưa cho cậu ta một tờ tài liệu, mà là xoay sở cho cậu ta một triệu xi vậy.
Mặc dù các phòng luật sư trong luật sở Nam Thập Tự đều độc lập với nhau, nhưng bởi vì có chung phòng nhân sự và hành chính, cho nên cũng sẽ có một hệ thống chuyên để liên lạc với nhân viên trong nội bộ.
Yên Tuy Chi tìm được Louke trong số đó, gửi danh sách đi.
Anh đang muốn tắt giao diện, dư quang khẽ liếc sang cái tên Cố Yến, trạng thái bên cạnh là có thể kết nối.
Yên giáo sư nhìn hai giây, đột nhiên có một ý tưởng.
Anh nhíu mày, mở giao diện của Cố Yến ra, gửi một tin đi—
[Cố luật sư, buổi tối có được phép ở lại phòng làm việc không vậy?]
Đã lâu không chịu nỗi khổ vì thiếu tiền, Yên đại giáo sư tính toán, nếu đến hạn thuê phòng mà còn chưa tìm một chỗ mới thích (có phẩm vị) hợp (tiện nghi), vậy không bằng ở tạm trong phòng làm việc hai ngày đã.
Dù sao trước đây anh bận rộn đã ở lại phòng làm việc qua đêm không ít, có thể nói là kinh nghiệm phong phú.
Nhưng tin đã gửi được nửa ngày rồi mà vẫn không có động tĩnh gì.
Yên Tuy Chi nhìn chằm chằm màn hình trấn an tính tình của mình một chút, kiên nhẫn gửi thêm một lần nữa —
[Cố luật sư?]
Gửi được một phút đồng hồ, tin báo cuối cùng cũng vang lên.
Yên Tuy Chi nhấc mí mắt lên nhìn một cái, Cố Yến chẳng nói chữ nào, trực tiếp gửi về một ảnh chụp màn hình.
Cái thứ đồ chơi gì đây?
Yên Tuy Chi mở ra nhìn một cáu, phát hiện cái ảnh kia là chụp từ sổ tay của thực tập sinh, bên trong sổ tay có một câu nói: “Cái gọi là lễ phép, thực tập sinh phải gọi luật sư hướng dẫn là ‘thầy’.”
Một câu nói như thế còn không chụp hết, có thể thấy được đối phương qua loa lấy lệ thế nào, chắc là tiện tay chụp một cái rồi gửi tới.
Yên đại giáo sư mỉm cười nhìn màn hình đối thoại, trong lòng nói: Thầy???
Cậu bạn học này đúng là to gan lớn mật.
Bối phận loạn xạ như vậy anh không thể mở miệng được.
Nhưng mà anh xuống tay được.
Yên Tuy Chi cười hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, gửi một tin thứ ba cho Cố Yến to gan lớn mật kia.
[Được rồi thầy Cố, tối nay tôi ở lại phòng làm việc.]
Lúc này chẳng bao lâu, Cố Yến đã nhắn lại hai chữ.
[Lý do?]
Chuyện hoang đường như “vì để tránh cho việc ở đầu đường xó chợ” làm sao có thể để cho học sinh của mình biết được, mặc dù cái thằng học sinh này chả có dáng vẻ mà học sinh nên có gì hết, nhưng Yên Tuy Chi suy nghĩ một chút, cảm thấy mình vẫn phải cứu vãn một chút mặt mũi.
Vì vậy anh phun một câu:
[Tăng ca, sắp xếp lại hồ sơ.]
Thật lâu sau Cố Yến vẫn không trả lời, chắc là rung động vì tinh thần phấn đấu của anh rồi.
Lại một phút sau, Cố Yến mới trả lời.
[Về nhà rồi làm.]
Tôi…
Yên đại giáo sư tức giận dựa vào lưng ghế.
Này nhé thằng kia, tôi phải có chỗ ở thì mới tăng cmn ca được chứ??
Anh cảm thấy sai lầm lớn nhất của đời mình chính là đã dạy Cố Yến cái trò đùa xui xẻo như vậy, tốt nghiệp đã bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn tinh thần bắt chẹt anh được.
Cũng may sự bực mình này không kéo dài được bao lâu, lúc chạng vạng tối, Yên Tuy Chi bị vả bằng một cái giao diện đối thoại.
Bên trong là một câu nói của Cố Yến gửi tới:
[6 giờ, tới cảng Neuse.]
[Làm gì]
Yên Tuy Chi miễn cưỡng trả lời một câu.
[Đi công tác]
[?]
—.